Viết Tiếp Câu Chuyện Tình Yêu

Chương 14: Tổng giám đốc, không muốn… (Phòng thử đồ Play, H 1)



Sau nửa tháng.

Hôm nay, Giản Tiểu Tây đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan ca thì nhận được wechat của tổng giám đốc: “Đêm nay ra ngoài cùng tôi một chuyến, mười phút sau chờ ở bãi đỗ xe.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Giản Tiểu Tây cười híp mắt trả lời. Quá tốt rồi! Đêm nay không cần đi chen tàu điện ngầm rồi!

Từ sau khi ở bên tổng giám đốc cô mới phát hiện, hóa ra tổng giám đốc nhìn cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu nhưng trên thực tế là vất vả như vậy!

Nửa tháng này ngoại trừ một hai lần bọn họ đồng thời tan ca đúng giờ, còn lại đều là tổng giám đốc đã khuya mới về nhà, bình thường đều là sau khi cô ngủ.

Có lúc nửa đêm cô mơ mơ màng màng, cảm giác trên người rất nóng, đầu tiên là phía dưới trống rỗng, tiếp theo bị lửa nóng lấp đầy, trong lúc nửa tỉnh nửa mê lờ mờ biết là tổng giám đốc trở về.

Mà có khi cô đi vệ sinh đêm, xem thời gian đã mười hai giờ hơn, trên giường vẫn không có bóng dáng anh, mới biết anh tăng ca rất muộn!

Hôm nay, mặc dù không biết ban đêm có chuyện gì nhưng cũng may cuối cùng tổng giám đốc không cần tăng ca nữa, có thể nghỉ ngơi sớm một chút!

Đợi đến khi đồng nghiệp rời đi hết, Giản Tiểu Tây mới lén lén lút lút tới bãi đỗ xe.

Trong khoảng thời gian này cô vô cùng tự giác, mỗi sáng sáng luôn luôn xuống xe lúc sắp đến công ty, mà ban đêm cho dù về nhà cùng nhau cũng sẽ chú ý không để bị các đồng nghiệp khác nhìn thấy.

Dù sao quan hệ giữa cô và tổng giám đốc bây giờ nói ra dường như rất mất mặt, cô giống như người hầu, tình nhân của anh, không ra gì, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Mặc dù là vì trả nợ nhưng cô cũng phải cân nhắc đến bốn tháng sau, cô vẫn phải tiếp tục đi làm ở công ty.

Cho nên, để bí mật vẫn luôn là bí mật, mới là tốt nhất đối với cô, đối với tổng giám đốc.

Đứng một hai phút sau cây cột, tổng giám đốc nhanh chóng đi xuống tới nơi.

Lên xe, chờ đến khi lái đến đường cái, Giản Tiểu Tây thừa dịp đèn đỏ hỏi: “Tổng giám đốc, đêm nay chúng ta đi đâu vậy?”

“Tham gia một dạ tiệc.” Long Thần nghiêm túc lái xe, cũng không nhìn cô một cái, nhưng mà Giản Tiểu Tây không để ý chút nào.

Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy gò má đẹp đẽ hoàn mỹ của tổng giám đốc, còn có vành môi hơi mím.

Giản Tiểu Tây “À” một tiếng, không nhịn được tiếp tục mê trai ngắm anh, giống như ngắm nhìn tình nhân trong mộng.

Gương mặt thật sự quá hoàn mỹ đi!

Cũng không biết sau này người phụ nữ nào có phúc có thể ngắm anh mỗi ngày từ sáng đến tối!

Long Thần cảm nhận được ánh mắt của cô, con ngươi vốn dĩ lạnh nhạt yên lặng híp lại một chút, nhưng mà chập chạp như Giản Tiểu Tây dĩ nhiên là không phát hiện ra.

Mười mấy phút sau, xe dừng lại ở gara trung tâm bách hóa nổi tiếng. Ngay sau đó, tổng giám đốc trực tiếp đưa cô lên tầng hai tầng nữ trang.

“Tổng giám đốc, không phải là tới dạ tiệc sao?” Giản Tiểu Tây đi theo phía sau anh, nhắm mắt theo đuôi hỏi thăm.

Long Thần bỗng dưng dừng bước, quay đầu thản nhiên nhìn lướt qua cô một lần từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo đùa cợt: “Em cho rằng với bộ đồ mình mặc trên người bây giờ người ta có thể cho em vào cửa sao?”

o((⊙﹏⊙))o.

Quả thực là câu hỏi đánh thẳng vào tâm hồn.

Nội tâm Giản Tiểu Tây nhận lấy mười ngàn điểm tổn thương…

Cô không nhịn được cúi đầu nhìn cả người mình, hôm nay cô vẫn mặc áo sơ mi trắng như cũ, phía dưới là một chiếc váy chữ A, bộ quần áo này cô phát hiện trong tủ quần áo trong phòng Long Thần sau khi tỉnh lại, chắc là mới hoàn toàn vì còn có cái túi nhãn hiệu và phiếu mua sắm, mấu chốt là mặc dù bộ quần áo này đơn giản phổ thông nhưng giá cả lại không rẻ chút nào! Có thể chống đỡ tiền lương nửa tháng của cô đấy!

“Tôi cảm thấy bộ này rất tốt mà…” Cô yếu ớt nói.

Nhưng mà còn không đợi cô “phản kháng” xong, cô liền bị tổng giám đốc kéo vào một cửa hàng nữ trang nhìn qua đắt siêu cấp vô địch.

“Long tiên sinh, tiểu thư, cần giới thiệu cho hai vị kiểu mới nhất của tiệm chúng tôi không?”

Nhân viên hướng dẫn trong tiệm này đều là hỏa nhãn kim tinh, mặc dù cô ta không biết Giản Tiểu Tây nhưng lại biết Long đại tổng tài đứng đầu đàn ông độc thân hoàng kim, hai người đi vào trong tiệm cô đã cảm giác được đêm nay có thể kiếm được một khoản lớn.

Quả nhiên, cô ta vừa dứt lời, Long Thần liền tìm ghế sofa rộng rãi trong tiệm nhàn hạ ngồi xuống, tiện tay chỉ Giản Tiểu Tây sững sờ một bên, thản nhiên nói: “Chọn cho cô ấy một bộ lễ phục thích hợp.”

“Vâng, Long tiên sinh.” Nhân viên hướng dẫn đáp lại.

Ánh mắt lại đánh giá trên dưới Giản Tiểu Tây một vòng, nhìn ra số đo cô mặc cùng với kiểu dáng thích hợp với dáng người cô. Không quá nửa phút, cô ấy cầm bốn năm bộ đi đến trước mặt Long Thần, hỏi anh: “Tiên sinh, ngài thấy mấy bộ này thế nào? Đều là kiểu bán chạy nhất của nhãn hiệu chúng tôi.”

Giản Tiểu Tây ở một bên, khóe miệng giật một cái, hơi im lặng. Cái kia… Hình như là cô muốn mua quần áo mà?

Không cho cô xem lại cho tổng giám đốc xem là ý gì?

Chẳng lẽ, là vì cô ấy cũng nhìn ra giữa hai bọn họ người tính tiền là đại tổng tài?

~~~~(】_ 【)~~~~

Quả thực là quá tổn thương người ta!

Giản Tiểu Tây còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt Long Thần đang ngồi đã nhanh chóng chọn xong mấy món lễ phục trên tay nhân viên, bỏ qua hai bộ rõ ràng không phù hợp với khí chất Giản Tiểu Tây, gật đầu với ba bộ còn lại.

“Tiểu thư, mời ngài theo tôi tới phòng thay đồ.” Nhân viên nói với Giản Tiểu Tây.

“À, được.”

Tiến vào phòng thử đồ rộng lớn, xa hoa, Giản Tiểu Tây nhìn thấy nhân viên không có ý định đi ra ngoài mà chuẩn bị cởi quần áo giúp cô, vội nói: “Cái này… Cô ra ngoài trước đi.”

“Tiểu thư, không cần tôi thay đồ giúp sao?” Nhân viên khách sáo hỏi. “Không, không cần, cảm ơn.”

Cô cũng không có thói quen bị một người xa lạ nhìn chằm chằm thay đồ.

Đợi nhân viên đi ra, Giản Tiểu Tây thở ra một hơi, lúc này mới bắt đầu cởi đồ trước tấm gương.

Năm phút sau, Long Thần nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mi tâm nhăn lại, có chút không vui hỏi nhân viên một bên: “Cô ấy còn chưa thay xong?”

“Chưa xong, Long tiên sinh, vị tiểu thư kia còn ở bên trong.” “Ừm.” Long Thần đáp lại, đứng dậy đi tới phòng thử đồ. “Giản Tiểu Tây!” Long Thần gọi ở ngoài cửa.

“Ách… Tổng giám đốc…”

“Sao còn chưa xong?” Giọng nói Long Thần lạnh lẽo, nghe có chút tức giận.

Giản Tiểu Tây nghe ra lập tức, cô đành phải mở một khe hở nhỏ, đầu tiên là nhìn xung quanh, mắt thấy không có ai, lúc này mới nhìn về phía Long Thần, vẻ mặt xoắn xuýt.

“Việc này… Tổng giám đốc…”

“?” Long Thần nhíu mày nhìn về phía cô.

“Cái khóa phía sau bị kẹt rồi.” 55555555555, thật sự quá mất mặt.

Làm sao đây? Trước đó vừa nãy cô mặc nhìn thoáng qua giá cả, thật sự đắt vô cùng, chọn đại một kiện đã bằng hai tháng tiền lương của cô.

Cô muốn cởi ra lại không cởi được, muốn mặc lại không mặc được.

Lại không dám gọi nhân viên, ngộ nhỡ người ta bắt cô bồi thường tiền thì sao?

Sao mà cô bồi thường nổi hu hu?

Long Thần ở ngoài cửa, nhìn xuyên qua khe hở, trong lúc lơ đãng liếc thấy cô mặc một thân lễ phục cúp ngực, lộ ra da thịt trắng lóa như tuyết, cái khác lại bị cửa chặn hết…

Đen trắng tôn nhau lên cảnh xuân khiến bụng dưới anh nóng lên, vốn là im lặng thoáng cái bị dục hỏa bỗng nhiên dấy lên thay thế, Long Thần đẩy cửa một cái, ra hiệu với cô: “Mở cửa!”

“Hả? Cái gì?” Giản Tiểu Tây còn đang sững sờ Long Thần đã đẩy cửa vào.

Phòng thử đồ lớn như vậy, sau khi anh đi vào cũng không chen chúc lắm, Long Thần tiện tay khóa trái cửa, lúc này mới tập trung tư tưởng nhìn Giản Tiểu Tây.

Cô mặc bộ lễ phục cúp ngực này là một trong ba bộ lễ phục đó.

Vừa rồi anh chỉ liếc qua, giờ phút này nhìn thấy bộ lễ phục chất liệu satin, kiểu dáng bó sát người siêu ngắn, nhìn từ chính diện Giản Tiểu Tây lộ ra xương quai xanh thật sâu, gần một nửa nhũ hoa, eo nhỏ nhắn vừa vặn bị lễ phục cắt xén khắp nơi phác họa lộ ra một nắm yêu kiều, phía dưới, chiều dài chỉ quá bắp đùi cô chút.

Rồi sau lưng…

Long Thần chỉ liếc nhìn, côn th*t phía dưới liền cứng rắn.

Chỗ đẹp của cái váy này là ở phía sau, dây kéo màu vàng từ trên xuống dưới, uốn lượn thẳng xuống bờ mông, là điểm nhấn của cả bộ trang phục.

Mà giờ khắc này, Giản Tiểu Tây chỉ mới kéo khóa qua nửa bờ mông thì bị kẹt.

Bởi vậy, hai bên hơn nửa khe mông và cả bờ lưng trắng lóa như tuyết của cô liền hiện rõ như ẩn như hiện trước mắt Long Thần.

Giản Tiểu Tây lại còn không sợ chết mở miệng: “Tổng giám đốc, anh có thể kéo dây kéo phía sau giúp em một cái được không?”

Đôi mắt Long Thần càng ngày càng âm u, anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lập tức kéo dây kéo giúp cô.

Do không cẩn thận kẹp cả mép vải vào, thật ra rất dễ gỡ, chỉ có điều vừa rồi Giản Tiểu Tây ở phía chính diện, dùng tay làm không tiện, lại không nhìn thấy thôi.

Long Thần làm qua quýt vài cái liền mở ra, trong sợ mong đợi của Giản Tiểu Tây chậm rãi kéo lên trên cùng giúp cô.

“Ah! Cảm ơn tổng giám đốc!” Giản Tiểu Tây vô cùng cảm kích!

Vẫn ổn vẫn ổn, không làm hư quần áo người ta.

Một mặt cô thấy may mắn, một mặt không nhịn được soi gương.

Ừm~ Nhãn hiệu lớn chính là khác biệt, nhìn xem một bộ đồ bình thường mặc lên người lại đẹp như vậy.

Lộ ra làn da tuyết trắng của cô, trước lồi sau vểnh.

Giản Tiểu Tây soi một vòng trái phải trước sau, lúc này mới phản ứng lại hỏi Long Thần: “Tổng giám đốc, anh cảm thấy thế nào?”

“Ừm.”

Hả? Ừm là ý gì?

Giản Tiểu Tây đang muốn hỏi, tổng giám đốc sau lưng lại đột nhiên tới gần, nghiêng người về phía trước đè chặt cô trước tấm gương.

“Tổng giám đốc???”

Cô vừa muốn hỏi anh muốn làm gì, chỉ nghe “Cạch…cạch…” một tiếng, trong nháy mắt dây kéo vừa mới kéo lên liền bị anh kéo xuống toàn bộ như thế

Giọng nói Long Thần khàn khàn gợi cảm bên tai, anh thổi nhẹ trong tai cô, nói: “Con thỏ ngốc, chẳng lẽ không ai nói cho em, đàn ông mặc quần áo cho phụ nữ bình thường chỉ có một mục đích --- đó là tự tay cởi ra sao?”

Dứt lời, tay anh duỗi ra xuyên qua dưới nách cô đến trước ngực cô, ra sức nắn bóp cách một lớp vải tơ lụa mỏng manh sát người.

Mà côn th*t của anh cũng chọc thẳng vào bờ mông chỉ mặc quần chữ T của cô cách cái quần, giữ sức chờ tấn công.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.