Hôm sau là Chủ nhật, Long Thần lại túm Giản Tiểu Tây ở nhà “vận động” kịch liệt một phen.
Đến nỗi sáng sớm thứ Hai, lúc đồng hồ báo thức reo, Giản Tiểu Tây mệt mỏi cả đêm ngẩn ra gà gật trên giường một hồi lâu.
“Thỏ à, nếu không chịu dậy nữa là trễ làm đấy!” Long Thần đã ăn mặc chỉnh tề đi tới trước giường, vén chăn lên rồi đưa tay lên ngực cô nhéo mạnh một cái.
“A, đau quá!” Giản Tiểu Tây kêu lên, cô đau đến nỗi nước mắt ứa ra rồi.
Long Thần bị dáng vẻ kia của cô chọc cho toàn thân nổi lửa, có điều sáng nay anh có một buổi họp lãnh đạo hàng tuần, thời gian trước mắt không còn nhiều lắm.
“Em còn có mười phút, tôi xuống gara dưới nhà đợi em.” Ném những lời này lại xong thì anh liền không nhìn cô nữa mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Giản Tiểu Tây bị sự thô bạo của anh làm cho tỉnh táo hoàn toàn, cô lật đật bò dậy khỏi giường, thay quần áo, lại xông vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ba chân bốn cẳng chạy xuống gara dưới nhà.
Phù, cuối cùng cũng kịp!
“Tổng giám đốc, chúng ta đi thôi!” Giản Tiểu Tây cười ngọt ngào. “Ừ.” Long Thần hời hợt đáp một tiếng rồi cho xe chạy.
Đi được mấy phút, Giản Tiểu Tây đột nhiên ngửi ngửi, hỏi: “Là thứ gì vậy ạ? Thơm quá đi mất!”
“Bữa sáng của em!”
“Oa!” Giản Tiểu Tây chớp chớp mắt: “Tổng giám đốc tốt với em tốt quá!”
Long Thần hơi nhíu mày: “Muốn ăn không?”
“Có ạ.”
“Làm theo lời tôi nói sẽ được ăn.” “Được, mời ngài nói.”
“Cởi quần lót ra, tự thẩm cho tôi xem.”
(⊙w⊙)
Tổng giám đốc đang nghiêm túc sao?
Mới sáng sớm, sắp phải đi làm rồi, hơn nữa còn đang ở trên đường, bốn phía đều là xe cộ, cô lại ngồi chỗ ghế phụ.
Long Thần nhắc nhẹ: “Mới ngủ một giấc đã quên nợ rồi.”
Ôi, trời ạ, đúng rồi, bốn tháng tới đây, cô phải phục tùng mệnh lệnh của tổng giám đốc vô điều kiện, phải khiến anh hài lòng mà!
Giản Tiểu Tây lập tức tỉnh ra, vội lắc đầu: “Không quên! Không quên!” Hu hu, cô nào dám quên chứ?
Ngoài đường, đâu đâu cũng có camera, Giản Tiểu Tây dùng sức dời mông một chút để mình ngồi thấp xuống, tiếp đó cố gắng cởi chiếc quần lót bên trong váy bó đen.
Tuy là mùa hè, nhưng cởi ra thì cũng cảm thấy hơi lành lạnh.
Long Thần đợi cô cởi quần lót, liếc mắt sang bên này một cái rồi tiếp tục ra lệnh: “Ấn vào âm vật đi.”
Anh đã phát hiện ra, ngoại trừ điểm G thì đó là chỗ nhạy cảm nhất của cô.
“Vâng, tổng giám đốc.”
Giản Tiểu Tây không dám chống lại, lập tức với tay phải xuống phía dưới, cô hơi mở chân, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa nhón âm vật, từ từ ấn xoa.
“A~” Giản Tiểu Tây không nhịn được rên khẽ.
Sau khi được tổng giám đốc đích thân chăm sóc dạy bảo, cô càng ngày càng nhạy cảm, tự sờ mình cũng lập tức có cảm giác.
Cô không ngừng ấn, xoa, chơi đùa, miệng cũng không ngừng rên rỉ. “A~ ừ a~”
Hai chân cô không khỏi ma sát vào nhau.
Long Thần vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc về phía cô. Nhìn từ bên ngoài thì không thấy Giản Tiểu Tây lạ thường.
Nhưng chỉ có anh biết, cô gái thoạt nhìn giống học sinh này, bên ngoài là ngồi ngay ngắn trên ghế phụ lái, thực tế bên dưới lại đang làm chuyện dâm đãng.
Lát sau, thấy có góc chết, bốn phía không có camera, Long Thần bỗng đưa tay ra bóp mạnh khuôn ngực đang ưỡn cao của Giản Tiểu Tây một cái: “Con thỏ dâm đãng! Sáng sớm đã phóng đãng!”
Hu hu~ Cô oan uổng mà, rõ ràng là tổng giám đốc yêu cầu.
Lại mấy phút trôi qua, tuy sáng sớm thứ Hai đường sá đông nghìn nghịt, nhưng nhà Long Thần cách công ty rất gần, rẽ qua giao lộ trước mắt là đến nơi.
Long Thần ra lệnh: “Bỏ tay ra, sửa sang váy lại! Còn nữa, cả ngày hôm nay không được phép mặc quần lót.”
Cái gì?!
Giản Tiểu Tây đang vất vả chịu đựng lửa tình thật không dám tin vào tai mình nữa, cô định phản bác: “Tổng giám đốc, vậy sẽ lộ hàng đấy!”
“Cho nên em phải đặc biệt chú ý, kẹp chặt tiểu huyệt lại, đừng để người khác thấy.” Long Thần hờ hững nói.
Thật ra bình thường Giản Tiểu Tây cũng đã rất chú ý, từ khi cô nhậm chức tới nay, ít nhất thì cũng chưa để lộ hàng trước Long Thần.
Sở dĩ anh chú ý tới cô là bởi cô vụng về chưa từng che giấu ánh mắt lúc nhìn anh.
Sửa soạn xong xuôi, còn chưa kịp ăn bữa sáng, để tránh tai mắt của người khác, Giản Tiểu Tây liền vội vã xuống xe trước đường vào chỗ để xe của công ty, xách theo bữa sáng vào công ty giải quyết.
Bước vào thang máy cho nhân viên, bên trong đã có mấy vị đồng nghiệp.
Giản Tiểu Tây chào hỏi mọi người, vừa cúi đầu thì chợt phát hiện đá hoa trong thang máy bóng loáng, soi rõ bóng dáng của từng người.
Cô đã thấy bắp đùi mình thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới váy ngắn.
Hỏng rồi! Giản Tiểu Tây sợ hãi, nhanh chóng khép hai chân lại rồi tránh vào góc.
“Tiểu Tây, sao cô cứ cố chen vào trong thế? Chẳng phải bên ngoài vẫn còn chỗ sao?” Đồng nghiệp họ Trương khó hiểu hỏi cô.
“À… Tôi khá thích đứng ở trong, không khí tốt~ Ha ha~” Đồng nghiệp: “…”
Rõ ràng không khí bên trong mới tệ hơn đấy? Đúng là một cô gái ngốc nghếch!
May mà làm công việc trợ lý tổng giám đốc, vì vậy cô làm việc ở cùng một tầng với tổng giám đốc, cũng chính là tầng cao nhất của tòa nhà đồ sộ.
Thế là cô có thể đợi mọi người ra hết rồi mới ra. Hôm nay cô tới trễ, mọi người đều đã đến cả.
Cô vừa ngồi xuống chỗ, còn chưa kịp đặt túi xuống, bật máy tính thì thư ký tổng giám đốc – cũng chính là cấp trên Vương Lỗi của cô tới hỏi: “Tiểu Tây, cô không sao chứ?”
?????
Giản Tiểu Tây khó hiểu nhìn anh ta, cô có thể có sao được nhỉ?
“Thứ Sáu cô không đi làm, bên nhân sự nói cô xin nghỉ ốm. Bây giờ khá hơn chút nào không?”
A, là chuyện này à. Uổng công làm cô lo muốn chết, thì ra tổng giám đốc đã xin nghỉ cho cô rồi! Giản Tiểu Tây cực kì cảm động.
Trong lòng vui vẻ, cho nên cô cười với Vương Lỗi thêm vài cái, ngọt ngào nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi đã khỏe rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Vừa dứt lời, bỗng từ sau có tiếng người lãnh đạm: “Thư ký Vương và trợ lý Giản đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Vương Lỗi bị dọa, vội vàng quay lại, khom người hỏi: “Dạ tổng giám đốc, tuần trước Tiểu Tây bị ốm, tôi hỏi thăm cô ấy một chút.”
Phải không? Long Thần nghe vậy, cong môi liếc sang người nào đó, con thỏ này thật không an phận!
“Chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp xong chưa?” Anh hời hợt hỏi. Vương Lỗi vội gật đầu, trả lời: “Xong rồi, thưa tổng giám đốc.” “Ừ.” Long Thần đáp một tiếng.
Anh cất bước vào phòng làm việc, đồng thời quăng lại một câu: “Giản Tiểu Tây vào đây một lát.”
“Dạ, tổng giám đốc.” Giản Tiểu Tây vừa nghe liền vội đi theo. “Tổng giám đốc, có chuyện gì không?” Giản Tiểu Tây hỏi. “Ăn bữa sáng đi đã.”
“Dạ dạ, được.” Tổng giám đốc tốt với cô thật.
Đúng lúc Giản Tiểu Tây còn đeo túi, cô vội lấy bữa sáng ra khỏi túi xách, há to miệng ăn.
Thơm quá, ngon quá.
Giản Tiểu Tây mỉm cười thỏa mãn.
Long Thần ngồi trước bàn ngẩng đầu, nhìn bộ dạng của cô, môi mỏng bỗng nở nụ cười kỳ quái.
Anh cầm quyển sổ và bút đứng dậy, nói: “Tôi đi họp, mười phút sau vào đưa cà phê cho tôi.”
“Ngoài ra.” Anh dừng một chút rồi lại nói: “Trên bàn tôi có quà cho em đấy, lát nhét theo nó rồi vào.”
“Vâng, tổng giám đốc!”
Oa, vừa bữa sáng vừa quà nữa, chủ nợ của cô cũng tốt với cô quá rồi!
Giản Tiểu Tây đắm chìm trong mỹ thực và cảm động, hoàn toàn bỏ lỡ chữ “nhét” trong câu nói của Long Thần.
5 phút sau, cô ăn sáng xong liền sửa sang lại vẻ ngoài.
Lúc này cô mới tới trước bàn Long Thần, chỉ thấy trên bàn đặt một chiếc hộp màu tím đậm cực kỳ tinh xảo.
Cô cười như trăng non, hí hửng mở hộp, nhưng sau khi thấy đồ bên trong thì lại ngẩn ra.
O? Đây là cái gì!
Nhìn giống quả xoài nhỏ dài, hai đầu hình bầu dục, đại khái lớn bằng quả chuối tiêu, ngửi thơm thơm, sờ cưng cứng.
Đang lúc thắc mắc thì cô bỗng tìm thấy sách hướng dẫn ở dưới đáy hộp. Cái gì?!!!
Đây chính là… trứng rung trong sách khiêu dâm sao?
Vậy khéo là ý tổng giám đốc bảo cô nhét cái này vào à?
o((⊙﹏⊙))o
Giản Tiểu Tây cảm thấy đầu óc mình có chút khó dùng.
Đang bối rối, điện thoại di động “ting” một tiếng, vào Wechat, avatar tổng giám đốc đẹp trai hiện lên: “Em còn có 3 phút, nhớ nhét nó vào, lát tôi muốn kiểm tra, nếu không làm theo, hậu quả tự chịu.”
Hu hu hu~
Ai đó mau tới cứu cô đi?!
Thấy thời gian càng ngày càng ít, cuối cùng Giản Tiểu Tây đành mặc kệ, cô khóa trái cửa phòng tổng giám đốc, sau đó cầm trứng rung màu tím kia lên, thử nhét vào trong tiểu huyệt.
Giản Tiểu Tây gấp đến phát khóc, rốt cuộc cũng nghĩ ra, cô nhón lấy âm vật, tiếp tục chuyện vừa nãy chưa hoàn thành trong xe.
“Ừ~ ừ a~ a~”
Cô không ngừng ấn, xoa, vui đùa với hạt đậu nhỏ nhạy cảm, đồng thời liên tục ma sát trứng rung bên ngoài tiểu huyệt.
“A~ a~”
Cuối cùng, dưới cảm giác trống rỗng khó chịu cực độ, cô đã thuận lợi nhét trứng rung vào.
Cũng ổn rồi! Cô lau sạch dâm thủy trên đùi rồi rót cà phê, đi tới phòng họp.
Chỉ một quãng đường ngắn ngủi nhưng Giản Tiểu Tây cảm thấy như đằng xa không có điểm cuối.
Bây giờ, bên dưới cô không chỉ không mặc quần lót mà còn nhét trứng rung đáng xấu hổ nữa.
Lỡ như nó đột nhiên rơi xuống ở công ty thì sao, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người đều biết?
Cô vừa sợ vừa khó chịu, không thể làm gì hơn ngoài việc kẹp chặt hai chân, bên cạnh đó phải chú ý không để cà phê trên tay sánh ra, gian nan đi tới cửa phòng họp.