Khi mà chúng tôi chuẩn bị đi xuống cầu thang thì đột nhiên có mấy bạn kêu lên:
"Lâm Hoàng! Lâm Hoàng đâu rồi?"
Nghe thấy mọi người kêu như vậy tôi vội vàng đảo mắt ra bốn phía xung quanh để mà tìm kiếm Lâm Hoàng, quả nhiên không hề nhìn thấy Lâm Hoàng đâu cả. Đến lúc này thì tất cả mọi người đều nhốn nháo tỏ ra sợ hãi, mọi người gọi to tên của Lâm Hoàng nhưng căn bản vẫn không có tiếng đáp trả lại. Lúc này tôi bất giác quay sang nhìn về phía của Kiều Phương, khuôn mặt của cô ấy biểu hiện ra rất là nôn nóng và lo lắng, chẳng lẽ cô ấy còn tình cảm với hắn ta hay sao, lúc này nói thật tôi không hề thấy lo lắng cho tên Lâm Hoàng ấy mà lo cho chuyện tình cảm của mình hơn, nếu như cô ấy còn thích cái tên ấy thì tôi sao mà có cơ hội chứ. Kiều Phương vẫn liên tục gọi to:
"Lâm Hoàng! Lâm Hoàng ơi! Cậu ở đâu đừng có hù dọa bọn tớ."
Vẫn không có tiếng đáp trả lời, có một người nghi hoặc hỏi: