Trên người Tuấn Anh sau khi độ kiếp xong thì cả người hắn hiện giờ đang tỏa ra một loại khí tức vô cùng kỳ lạ nhưng có vẻ như luồng khí tức này đã và đang buff thêm mana cho hắn, trong mắt Tuấn Anh lúc này chỉ có tử địch Bích Khương Tử trước mặt là mục tiêu cuối cùng, vừa dứt lời thì ngay lập tức hắn liền phi thân lên mà đơn đả độc đấu cùng với Bích Khương Tử quyết một phen sinh tử, Bích Khương Tử thấy vậy thì hắn cũng phi thân lên để tiếp với Tuấn Anh để xem bản lĩnh của hắn sau khi nghỉ hiệp đấu đầu là như thế nào...
Cả hai chẳng cần phải dò hỏi gì mà trực tiếp lao thẳng vào nhau mà chiến và khỏi phải nói thì chắc chắn thì đây sẽ là trận đánh một mất một còn, Tuấn Anh với thần khí kim long châm trong tay thì liên tục công kích vào điểm yếu chí tử nhất của Bích Khương Tử mà không cần thăm dò như trước, ngược lại về phía bên kia chiến tuyến, Bích Khương Tử với kinh nghiệm trận mạc đầy mình thì vẫn chỉ phòng thủ để chờ đợi Tuấn Anh lộ ra sơ hở mà phản công.
Thời gian chạy thoăn thoắt nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoáng cái hai bên đã trao đổi với nhau không dưới năm trăm đòn công kích, Bích Khương Tử đánh thêm một hồi thì hắn nhận thấy Tuấn Anh lúc này đã mạnh hơn lần trước, hắn đưa hai thanh giới đao mà đỡ lấy một bổ từ kim long châm đang nện xuống đầu mình, hắn nhìn Tuấn Anh nhếch mép cười:
- Nhà ngươi đã tấn thăng lên cảnh giới lên thái ất tiên sao???
Tuấn Anh nghe Bích Khương Tử nói vậy, nhận thấy hắn chỉ cần đánh và cảm nhận qua khí tức của mình thì vô cùng ngạc nhiên nhưng không vì vậy mà hắn quên đi việc chính, trên nét mặt hắn vẫn không đổi sắc mà liên tục vận linh lực vào hai tay để ghì kim long châm xuống đầu Bích Khương Tử để cố gắng khống chế Bích Khương Tử lại và khiến cho linh khí trong kim long châm tỏa ra xung quanh, rồi lúc này nghe tử địch hỏi vậy thì trả lời:
- Đáng khen cho đôi mắt chó của nhà ngươi, tinh đó!!!
Bên này, đám người Khải Vũ, Kiến Phương vẫn đang ngồi dưới gốc cây lớn để điều tức lại linh lực và dưỡng thương, việc cần thiết nhất bây giờ là cả đám cần phải thổ nạp lại khí tức để có thể tiếp tục lao lên nhằm lấy đầu của Bích Khương Tử mà trả thù cho cha mẹ, Na Tra mặc dù bị thương nhẹ sau khi hồi lại khí lực thì đang đứng một bên quan sát trận đánh của hai bên, hắn để ý thấy hai tên ở trước mặt đang đánh với tốc độ nhanh tới mức chóng mặt, bóng ảnh hai người thoắt ẩn thoắt hiện loang loáng khiến một thiên tướng nhà trời như hắn khi quan chiến bên ngoài cũng phải gật đầu trầm trồ thán phục.
Trở lại với phía người bên trong cuộc, Bích Khương Tử sau khi tách ra khỏi Tuấn Anh chưa được bao lâu thì đã bị Tuấn Anh áp sát tấn công, theo thuật ngữ bóng đá hiện đại thì Tuấn Anh đang sử dụng chiến thuật ép pressing liên tục để gây khó khăn, rồi Tuấn Anh dùng phép tạo ra hơn mười hồn ảnh rồi liên tục đánh ra những luồng trấn hồn chưởng khiến Bích Khương Tử không kịp né tránh.
Sau khi ăn một loạt trấn hồn chưởng của Tuấn Anh thì lúc này trên thân thể hắn đã bắt đầu loang lổ những vết xước xát, lúc này từ phía sau thì Tuấn Anh lại đánh thêm ra một loạt những pha công kích nữa từ trấn hồn chưởng và quả thật là những gì thuộc về và do Hoàng Quy lão nhân làm hoặc tạo ra quả thật đã khiến cho Bích Khương Tử tỏ ra vô cùng khó chịu, sau một hồi thì hắn cảm thấy né tránh mãi cũng không phải là ý hay nên liền đổi chiến thuật mà chơi đôi công một cách sòng phẳng với Tuấn Anh hay nói đúng hơn là muốn tăng thêm gia vị cho trận solo 1 vs 1 này...
Bỗng mắt lại thấy hơn chục cái hồn ảnh của Tuấn Anh đang lao tới, Bích Khương Tử liền vận lực, hai tay hợp lại rồi phát lực đánh ra về mọi hướng và đã khiến cho một loạt hồn ảnh của Tuấn Anh bị quỷ lực đánh tan thành tinh phách nhưng còn chưa kịp ăn mừng thì Bích Khương Tử hắn lại phải nhận thêm một vết thương nữa vì chân thân của Tuấn Anh đã lao đến rồi vung ra một gậy tràn đầy uy lực đánh lén từ phía sau lưng khiến Bích Khương Tử lảo đảo suýt nữa thì ngã dúi dụi về phía trước, cũng may là hắn đã chống được một đao xuống đất.
Đến khi hắn đứng thẳng được dậy, Bích Khương Tử lúc này liền quay lại rồi đưa tay lên quệt đi vết máu trên gò má rồi đưa mắt nhìn sang phía Tuấn Anh, hắn còn chưa kịp nói gì thì kim long châm từ tay của Tuấn Anh phóng tới và nó liên tục phóng đến và tách ra thành hàng loạt những cây kim long châm khác nhau.
Và những pha tấn công từ kim long châm của Tuấn Anh đã khóa mục tiêu trên người Bích Khương Tử mà đánh đến, thấy vậy thì Bích Khương Tử cũng không tỏ ra kém cạnh, hắn vung tay phóng tới hai kiện giới đao lên để nghênh chiến với kim long châm, liên tục là những tiếng kim loại va đập vào nhau khiến cho cả hai kiện binh khí tóe ra những tia lửa nhỏ rồi rơi xuống đất.
Phía này thì hai tên chủ nhân thì lao vào nhau tay bo luôn cho hoành tráng, sau một hồi dùng quyền cước và đấu phép hai người, Tuấn Anh dùng phép phân thân còn Bích Khương Tử cũng không kém cạnh mà dùng phép để triệu ra hàng vạn cái bóng đen để khắc chế phép của Tuấn Anh, cả hai cứ liên tục giằng co như vậy, đánh thêm khoảng bốn mươi hiệp nữa và vẫn đang trong thế trận giằng co, không ai chịu nhường ai...
Nói thêm thì nếu như trước đó khi Tuấn Anh mới chỉ ở cảnh giới thượng đẳng tiên đỉnh phong mà đánh với Bích Khương Tử thì chắc chắn hắn sẽ không thể trụ lâu như thế này, còn bây giờ thì khác, hắn đã đạt tới cảnh giới cao hơn là thái ất tiên nên linh lực trong thể nội đã dồi dào hơn và linh lực cũng mạnh mẽ hơn nên mới có thể đánh ngang ngửa với tên quỷ tướng này một cách sòng phẳng.
Khải Vũ bên này sau khi cả hai thổ nạp lại thì vết thương do ám khí của Bích Khương Tử để lại trên vai trái của hắn sau khi được điều tức lại thì bây giờ hắn đã cảm thấy ổn và linh lực trong người hai bọn hắn cũng đã full để có thể chiến tiếp với Bích Khương Tử, còn Kiến Phương và Tử Lam bên này thì bây giờ cũng đã ổn, duy chỉ có Tịnh Hòa là vẫn còn mê man chưa tỉnh nổi, Na Tra quay lại nhìn thấy biểu hiện của ba người như vậy thì cũng khẽ gật đầu rồi cũng chuẩn bị sẵn sàng tư thế mà chiến tiếp một trận.
Cả bốn người đang chuẩn bị lao lên để tiếp ứng cho Tuấn Anh thì bỗng vang lên trong không gian những tiếng động ầm ầm từ phía trong hang động của Bích Khương Tử đang truyền tới tai của bốn người và rồi một đám lính lâu la với cái dáng hình thì quỷ không ra quỷ, ma cũng chẳng ra ma... phải nói đám này là một đám lính lai tạp quái thai, tay chân khoằm khoèo, nhìn qua thì cũng chẳng ai mà biết được đám lai tạp này có đánh đấm được gì không mà cứ theo lệnh của chủ mà lao ra như đúng rồi vậy...
Đúng lúc cả bốn người Khải Vũ, Kiến Phương đang ngứa ngáy chân tay, thấy có đồ ngon để thư giãn gân cốt thì cũng không kén chọn mà bốn người cùng lao lên mà đánh giết cả đám một thể cho bõ để làm nóng người và cả thư giãn gân cốt, trở lại với hai người Tuấn Anh và Bích Khương Tử bên này, hai bên vẫn đang đánh rất ngang sức, cứ ngươi chạy ta đuổi, ngươi chém ta đỡ.
Ở phía xa xa theo đường thẳng mà ngó lên trên trời, đám thần thiên trên thiên đình đang họp bàn thì khi cảm nhận được rung chuyển ở phía dưới nhân gian thì Ngọc Hoàng đang chủ trì cuộc họp thì cũng liền bỏ đi ra khỏi cuộc họp mà hướng ra phía cổng thiên đình mà ngó xuống xem xét bên dưới, chư thần thấy Ngọc Hoàng ra xem kịch hay thì cả đám cũng theo sau chân Ngọc Hoàng ra cổng trời mà hóng xuống xem kịch hay, Thái Bạch Kim Tinh bên này bấm đốt tay nhẩm tính một lúc rồi nói với Ngọc Hoàng:
- Thưa Ngọc Hoàng, người cứ yên tâm, theo lão thần thấy thì đám yêu ma quỷ quái này của Bích Khương Tử cũng chỉ là đám tàn quân, không thể làm gì được bọn ranh con này đâu!!!
Ngọc Hoàng nghe Thái Bạch kim tinh nói như vậy thì cũng khẽ gật đầu đáp lại:
- Haizz, ta biết chứ, đã có Na Tra ở dưới đó hỗ trợ rồi thì ta có lo gì đâu!!!
Còn với một người trong cuộc như Tuấn Anh, vốn đã có thù trong người thì hắn vẫn đang quyết sống chết cùng với Bích Khương Tử, cả hai vẫn đang giằng co gay cấn như một bộ phim hành động của Hollywood, đến khi hắn nhận thấy lại có một sơ hở nhỏ ở vai trái bên phía Bích Khương Tử, sau khi hai bên tách ra thì ngay lập tức hắn liền dùng phép mà tạo ra một luồng kim quang cực mạnh và nó khiến cho Bích Khương Tử đang trên đà lao tới thì bất ngờ bị lóa mắt mà khựng lại.
Thấy đúng như kế hoạch, Tuấn Anh liền vung kim long châm lên mà nhắm thẳng vào vùng vai trái để lộ ra sơ hở của Bích Khương Tử mà nện xuống, một đòn lần này của Tuấn Anh hẳn là một kích tất sát nhưng hắn cũng đâu có ngờ là Bích Khương Tử dù lóa mắt nhưng hắn vẫn có phòng bị và khi một kích đó của Tuấn Anh đập tới thì cũng chỉ có thể đánh bay một thanh giới đao bên tay phải Bích Khương Tử và cũng khiến cho nó sứt mẻ không khác gì một đống sắt vụn.
Đến lúc này, như đã bị động chạm đến lòng tự ái của Bích Khương Tử nên hắn đã không nhịn nữa mà bộc phát ra toàn bộ sức lực của mình rồi bắt đầu tấn công như vũ bão về phía Tuấn Anh, Tuấn Anh vừa rồi do đã dồn hết sức lực vào một đòn tất sát kia nên đã gần như cạn kiệt linh lực nên khi thấy Bích Khương Tử bắt đầu tấn công thì hắn cũng nhận ra mình đã quá nóng vội nên bây giờ trước mắt hắn chỉ có thể miễn cưỡng mà chống đỡ từng đòn nặng nề của Bích Khương Tử đang đánh tới.
Rồi dần dần trên cơ thể của Tuấn Anh cũng đã bắt đầu xuất hiện những vết thương khiến cho máu huyết của hắn rỉ ra từng vết, đám người Khải Vũ và Kiến Phương bên này thì lại đang bị cầm chân hay nói đúng hơn là đang bị đám quân hỗn tạp của Bích Khương Tử vây chặt nên không thể lao lên trợ chiến.
Na Tra vốn là một người chiến tướng dạn dày kinh nghiệm vì đã được tôi luyện qua rất nhiều trận chiến nên với kinh nghiệm trận mạc của mình thì sau khi chém giết một hồi thì hắn lúc này nhận thấy càng giết đám lính lai tạp này của Bích Khương Tử thì lại cảm thấy cứ như giết được một tên thì hai tên khác sẽ lại sống lại.
Hắn càng đánh càng cảm thấy bọn này càng được sinh ra đông hơn nên hắn đã bắt đầu cảm thấy chán nản, cộng thêm là nếu dây dưa với cái đám lâu là này cũng không phải là cách hay, Na Tra vung thương vừa hất cẳng được hơn chục tên thì hắn liền quay sang nói với hai người Khải Vũ và Kiến Phương một cách vô cùng gấp gáp:
- Hai ngươi, mau dùng phép tát đậu thành binh... nhanh lên...
Hai người Khải Vũ và Kiến Phương sau khi nghe Na Tra nói vậy thì cũng hiểu ý và do cũng đã chuẩn bị từ trước, Khải Vũ sau khi chặt đầu ba thằng lai tạp lâu la thì chống viễn long đao xuống đất rồi liền đưa tay vào trong túi quần lấy ra một nắm lớn đậu đồng mà trước khi xuống núi hắn đã ăn cắp được của Hoàng Quy lão nhân rồi không lấy gì làm tiếc của, hắn liền ném cả nắm xuống đất rồi lẩm nhẩm niệm chú, sau đó liền hô lên:
- Nào, nào lên đi các bé ơi, nào nhảy múa nào!!!
Khải Vũ vừa dứt lời thì nắm đậu đồng trên đất liền có sự chuyển biến, một ánh sáng màu xanh lục nhẹ xuất hiện rồi bùm, một làn khói mù bốc lên rồi từ trong làn khói đó đám đậu đồng kia đã hóa thành một đám lính có hình người trông vô cùng thiện chiến nhưng chỉ có điều là... đám lính này của Khải Vũ trông như kiểu một đám đói ăn, suy dinh dưỡng nên đám lính này chỉ cao vỏn vẹn khoảng một nửa người bình thường nhưng bù lại thì tên nào cũng có vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay thì đang lăm lăm đao kiếm mà tăm tắp hướng về phía trước, ước chừng như cả đám lính "đậu xanh" có đó khoảng 500 tên.
Khải Vũ sau đó liền ra lệnh cho cả đám lao lên mà đánh với lũ lính hỗn tạp của Bích Khương Tử, nhận lệnh thì cả đám lính cũng với tinh thần cảm tử mà lao vào vòng chiến và sau đó cả hai đội quân lao vào mà chém chém giết giết, bên này Khải Vũ thấy thành quả của mình thì mỉm cười:
- Các em cứ đánh đến sáng, miễn sao cầm chân bọn lâu la này cho anh là được!!!
Na Tra bên này sau khi giết xong thêm một đám quỷ lai tạp, nghe Khải Vũ bên này nói vậy thì cũng chỉ muốn như chó ăn chè hay nói đúng hơn là buồn lôn, Kiến Phương bên này thì vừa nói xong với Tử Lam điều gì đó rồi nhanh chóng chạy lại chỗ hai người Khải Vũ và Na Tra rồi nói: