Ngày đó sau khi Phan Lôi bị đánh, vẫn ở trạng thái ngây ngô.
Cô nhớ khi ấy Lục Vĩnh hét một tiếng thảm thiết, muốn xoay đầu nhìn lại bị Lục Chung ôm vào lòng. Tuy rằng không phát hiện, nhưng mơ mơ hồ hồ cảm nhận được cái gì đó.
Lúc này, cô cầm tay Lục Chung, nhìn chằm chằm ánh mắt Lục Chung hỏi lần nữa: Hươu ngốc, anh nói cho em biết đi, Lục Vĩnh xảy ra chuyện gì?”
Kề cà không chiếm được đáp án của Lục Chung, tâm tình Phan Lôi dần dần trầm xuống.
“Anh sẽ không đánh hắn thành tàn phế chứ…”
Phan Lôi thấp thỏm không thôi, nhịn không được đẩy đầu Lục Chung một cái, “Hươu ngốc, anh… làm vậy sẽ bị ba anh nói…”
Không chỉ nói một chút, sợ rằng lại nổi trận lôi đình nữa.
“Làm sao giờ? Em đã bảo anh bình tĩnh rồi… Dù sao cùng lắm sau này em thấy hắn sẽ đi đường vòng vậy… Anh cần gì…” Cần gì vì cô ra tay với Lục Vĩnh chứ!
Sự ấm áp trên tay, nỗi lo lắng của Phan Lôi được Lục Chung xoa dịu.
Anh kéo cô vào lòng, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mặt cô, con ngươi đen sâu lắng nhìn cô.
“Sao thế?” Phan Lôi bị nhìn đến mức ngượng ngùng.
Lục Chung lắc đầu, lại gần hôn chỗ đau kia.
Phan Lôi thoáng đỏ mặt.
Túm góc áo Lục Chung, giọng nói vỡ vụn, “Không đau… anh chăm sóc em rất tốt…”
Bàn tay túm góc áo càng ngày càng chặt, nụ hôn trên mặt cũng dần dần chuyển đến cánh môi cô.
Phan Lôi rất thích cùng Lục Chung chơi hôn nhẹ, có điều lý trí nói cho cô biết, hình như còn có chuyện gì đó chưa giải quyết.
Nhưng đồ ngốc Lục Chung vất vả lắm mới chủ động một lần, cô còn chưa nhảy vào bát anh, thực sự quá lãng phí cơ hội tốt thế này.
Cả người cô đều rúc vào lòng Lục Chung, bị anh hôn đến mặt đỏ tận mang tai, tim đập rộn ràng, chỉ có thể vô lực nằm trên vai anh, bên cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh.
Phan Lôi muốn ngẩng đầu, nhưng cả người đều bị Lục Chung kéo vào lòng ngăn trở tất cả tầm nhìn.
“Á… xin lỗi xin lỗi… Em không thấy gì hết.” Lục Tư từ phía sau cửa sổ nhảy ra, tin chắc đã ngăn trở tầm mắt, một bộ dáng ‘Em chỉ là người qua đường’.
Ở trong lòng Lục Chung, Phan Lôi nhận ra giọng nói của Lục Tư.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Tư thấy thế, nở nụ cười thân thiện với Phan Lôi.
“Xem ra không có chuyện gì rồi. Tôi thấy hai người vào lâu quá, cho rằng…” Cho rằng bọn họ bị lộ chứ.
Phan Lôi bị Lục Tư cắt ngang, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện chính còn chưa nói xong.
“Được rồi, hai người còn không nói cho em biết, Lục Vĩnh rốt cuộc ra sao hả?”
Lục Chung giơ tay lên, tay còn chưa bắt được Phan Lôi, chợt nghe Lục Tư cười hì hì nói: “Không có gì, yên tâm đi. Tên cặn bã đó, chưa đến phiên bọn em thu thập đâu.”
Lục Tư nói dối không cần viết cả bản thảo.
Phan Lôi đơn thuần, mặc dù có nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng.
Lục Tư ngẩng đầu, ánh mắt giữa không trung chống lại Lục Chung, hai bên trao đổi bằng mắt đều hiểu nhau.
Đôi khi, lời nói dối thiện chí chưa hẳn không phải chuyện tốt.
Chuyện này rốt cuộc cũng trôi qua như thế.
Phan Lôi không phải người lúc nào cũng rối rắm, canh cánh trong lòng một việc.
Thuốc Lục Chung cho cô uống rất hiệu quả, tuy vẫn còn ít vết thương trên mặt, nhưng tổng thể mà nói đã khá hơn nhiều.
Hôm nay, Lục Chung lại ra ngoài.
Phan Lôi ở trong phòng thu dọn đồ đạc, mục đích lớn nhất của cuộc hành trình đến suối nước nóng của bọn họ đã đạt được, nghĩ đến mức độ hài hòa giữa hai người khi ở trên giường, mặt Phan Lôi lại đỏ ửng.
Lục Chung ở trên giường và dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau.
Dưới giường anh tuyệt đối là đồ ngốc chính hiệu, nhưng trên giường lại biến thành một người khác.
Dã tính, mạnh mẽ.
Chỉ ngày đầu tiên ở resort cô mới cưỡi lên người anh được, về sau mỗi lần cô muốn ở bên trên, Lục Chung đều không cho.
Anh đối với chuyện cưỡi lên người cô, dạt dào hứng thú, và tuyệt đối nắm chủ quyền.
Chẳng qua, làm một cô gái dịu dàng, Phan Lôi cũng rất thích cảm giác mạnh mẽ kiểu này.
Khi ở trên giường, Lục Chung sẽ cười.
Sẽ trở thành Lục Chung không giống bình thường.
Có điều, không sao cả.
Mỗi khi cô hơi thối lui về sau, Lục Chung đều bắt cô lại, hôn môi cô, từng chút từng chút hòa tan cô, khiến trái tim cô không run rẩy nữa, không lui bước nữa.
Ánh mắt sẽ không lừa được người khác.
Tuy Lục Chung như vậy trở nên hơi xa lạ, nhưng mỗi khi cô ngưng mắt nhìn ánh mắt anh, đều có thể thấy bản thân mình.
Chỉ có một mình cô.
Phan Lôi cực thích cảm giác như thế.
Chẳng qua sau này cho cô chủ đạo một lần thì tốt hơn.
Bằng không, trên ghế salon cũng được.
Xem ra, cô vẫn cần học hỏi Tôn Như Ý lấy kinh nghiệm.
Trong lòng vui vẻ thoải mái, Phan Lôi cầm đồ lót của Lục Chung, ướm lên người, cuối cùng thấy xung quanh không có ai, bèn ôm quần áo Lục Chung như đang ôm anh, ở trong phòng xoay một vòng.
Không biết khi nào anh về nhỉ.
Anh nói ra ngoài một chuyến, rất nhanh trở lại mà.
Phan Lôi trông mòn con mắt, ôm quần áo Lục Chung ở trong phòng ngửi ngửi, lại xoay vài vòng.
“Phụt…”
Ngay phía sau cửa sổ, rõ ràng phát ra tiếng cười.
“Là ai?” Phan Lôi cảnh giác lui về sau một bước, chộp được điện thoại của mình ở đầu giường.
“Khụ khụ…”
Phía sau cửa sổ, tiếng cười chấm dứt, một người đàn ông thấp bé bước ra.
“Này, là tôi.”
“…”
Mẹ nó, là ai chứ.
Phan Lôi liếc nhìn người đàn ông, chợt nhớ hắn là ai. Chẳng qua thật không ngờ hắn còn trẻ tuổi vậy, nói là đàn ông, còn không bằng nói hắn là một cậu bé.
Tuy rằng ngày đó trông thấy mặt hắn bê bết máu, nhưng đường nét cả người không kém là bao.
Nhất là bây giờ trên gương mặt non nớt kia hết đông tới tây đều là thuốc nước, cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Phan Lôi cười thành tiếng.
Cậu bé có chút thẹn quá hóa giận, “Cô cười cái gì, mặt cô không phải cũng lốm đốm hả?”
“Hừ… Tôi mới không có. Lục Chung nói vết thương của tôi khá hơn nhiều rồi…” Anh còn nói, cô rất đáng yêu nữa.
Phan Lôi vui vẻ ra mặt.
Cậu bé, đừng mở mắt, bộ dáng đó sắp đâm mù mắt chó rồi.
Dáng vẻ không được tự nhiên khiến Phan Lôi càng thêm hài lòng, chẳng qua nghĩ đến bộ dạng hiện giờ của hắn đều do Lục Chung ra tay, nụ cười cũng dần dần biến mất.
“Cậu không sao chứ?”
“Hừ, liên quan gì đến cô!”
“…”
Thật là cậu bé kỳ quặc mà.
“… Cậu tìm tôi có chuyện gì hở?”
Trên gương mặt cậu bé có đủ loại màu sắc, vậy mà cô có thể thấy được một rặng ửng hồng trên mặt hắn.
“Tôi… tôi mới không tới đây cảm ơn cô.”
Đó là cảm ơn rồi.
Phan Lôi bĩu môi, lúc này cậu bé vỗ tay một cái, phía sau cửa sổ khẽ động, ngay sau đó một con Golden chân ngắn nghe được âm thanh bèn hí hửng chạy ra.
“Đây là tiểu Kim, tôi không cần nữa! Cho cô đó!”
“…”
Nói xong, cậu bé cũng mặc kệ Phan Lôi có phản ứng gì, trực tiếp nhảy qua cửa sổ bỏ đi.
“Này…” Phan Lôi nhìn người kia hành động cấp tốc, một lát sau mới mở miệng, “Đi nhanh vậy làm gì, tôi còn chưa biết tên cậu mà?”
“Ông đây gọi là Chuột Đồng! Nhớ cho kỹ!”
Xa xa, ngoài cửa sổ truyền tới một giọng nói.
Phụt ——
Thuộc hạ của Lục Chung sao đáng yêu thế?
Phan Lôi và tiểu Kim mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rất lâu.
Lúc đi học, bình thường cô đều dạo diễn đàn của trường.
Trên diễn đàn có rất nhiều em gái nuôi cún, thỉnh thoảng còn post ảnh cún lên nữa.
Mấy con cún kia đều đáng yêu ngoan ngoãn, y như con Golden trước mắt này.
Phan Lôi nhìn mà tim mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống, vẫy tay với con cún.
“Này, tiểu Kim hả? Qua đây… qua đây…”
Tiểu Kim quả nhiên rất thông minh, liếm đầu lưỡi mềm mại rồi dùng hai chân ngắn ngủn lạch bạch chạy tới.
Rất khỏe mạnh nha, cũng rất ngoan nữa.
Chẳng qua, Phan Lôi cẩn thận nhìn tiểu Kim một hồi, mới phát hiện lỗ tai nó không được trọn vẹn.
“Sao lỗ tai bị thương rồi?”
Tiểu Kim nức nở một tiếng, đầu lưỡi ươn ướt liếm tay Phan Lôi.
“Ngoan, ngoan quá đi… còn khôn hơn chủ nhân em nữa…”
Tiểu Kim: Em liếm em liếm em tiếp tục liếm…
Bởi vì có tiểu Kim làm bạn, tạm thời toàn bộ sự chú ý của Phan Lôi bị hấp dẫn hết.
Cứ thế, cả ngày nay, cô cũng không nhớ Lục Chung nữa.
Buổi chiều khi Lục Chung trở về, Phan Lôi còn ôm tiểu Kim tranh công với Lục Chung, “Hươu ngốc, anh xem, con cún này đáng yêu không?”
Lục Chung cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, mắt lạnh nhìn một người một chó hí hửng chơi trên mặt đất.
Cho đến khi tiểu Kim co rúp lui về sau vài bước.
“Sao vậy? Tiểu Kim, đói bụng à?”
Phan Lôi khó hiểu, vuốt đầu tiểu Kim, vẻ mặt thân thiết, còn không quên hỏi Lục Chung, “Hươu ngốc, tiểu Kim bị sao á, có phải bị bệnh không?”
Vừa về tới nhà, không có cô gái đáng yêu chạy tới tặng nụ hôn ngọt ngào, trái lại lại thấy cô gái vừa vỗ về vừa vuốt một con chó.
Lục Chung híp mắt, kéo Phan Lôi từ dưới đất dậy, sau đó trực tiếp ôm về phòng.
“Hươu ngốc… Hươu ngốc, tiểu Kim còn ở ngoài kìa… em…”
Lục Chung không thả, ôm lấy cơ thể Phan Lôi đang giãy giụa.
Vừa cọ cọ người cô, vừa túm tay cô, “Sao nó tới đây hử?”
Phan Lôi khẳng định Lục Chung viết là ‘nó’, nghĩ đến Chuột Đồng kia là thuộc hạ của Lục Chung, tất nhiên con chó này là Chuột Đồng nuôi, Lục Chung chắc chắn biết.
Ngay sau đó bèn đem chuyện Chuột Đồng đưa tiểu Kim tới nói một lượt.
Cuối cùng, Phan Lôi còn không quên kết luận.
“Thực ra em cảm thấy anh quá khắc khe với Chuột Đồng rồi, hắn hình như chỉ là một cậu bé thôi…”
Lục Chung không trả lời, chẳng qua dáng dấp rất mệt mỏi gối đầu lên đùi Phan Lôi.
Phan Lôi đếm lông mi dài thật dài của anh, giọng nói từ từ yếu đi.
“Hươu ngốc, anh mệt mỏi lắm ư?”
Không được đáp lại, Phan Lôi giơ tay lên quơ quàng trước mặt Lục Chung, không có động tĩnh.
Ngủ thật rồi.
Mặc dù không phải lần đầu tiên ngắm vẻ mặt Lục Chung đang ngủ, nhưng mỗi lần ngắm Phan Lôi vẫn cảm thấy rung động.
Rất thích.
Thực sự rất thích.
Lục Chung có ngũ quan còn đẹp hơn cô. Ban đầu nhìn chỉ là thanh tú, dần dà càng ngắm càng hợp khẩu vị.
Bây giờ anh đang ngủ, lông mi thật dài rũ xuống, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Phan Lôi mím môi, miệng có chút khô khốc.
Cô nghĩ, cho dù anh ngủ rồi.
Vậy, lén hôn một cái chắc không sao nhỉ.
Một cái thôi… chắc không sao đâu.
Vén mái tóc dài ra sau tai, Phan Lôi liếm cánh môi khô khốc, dần dần cúi xuống chỗ mình muốn đã lâu.