Việc Máu

Chương 19



Suốt tuần qua McCaleb đến văn phòng chuyên án giết người của cảnh sát trưởng thường xuyên đến nỗi cô tiếp tân chỉ ngoắc ông vào mà không gọi điện thoại hay bảo người theo hộ tống. Jaye Winston ngồi nơi bàn, đang dùng một cái dập ba lỗ để chọc lỗ một xấp hồ sơ mỏng, đoạn luồn xấp hồ sơ qua mấy cái ngạnh chĩa lên của một kẹp hồ sơ để mở. Chị gập kẹp hồ sơ lại rồi nhìn lên vị khách mới đến.

“Anh tiến được thêm bước nào không?”

“Thấy như là có. Chị có chạy kịp việc giấy tờ không?”

“Thay vì có bốn tháng tôi chỉ có hai tháng thôi. Có gì không? Hôm nay tôi có hẹn gặp anh đâu nhỉ.”

“Chị vẫn còn giận vì tôi giấu chị chuyện đó à?”

“Chuyện gì qua rồi thì cho qua.”

Chị ngả người vào lưng ghế, nhìn ông, đợi ông giải thích tại sao ông đến.

“Hình như tôi đã tìm được gì đó mà tôi cho là đáng xem xét kỹ,” ông nói.

“Lại là Bolotov à?”

“Không, cái này mới.”

“Này, đừng có làm thằng nhóc chơi trò ú tim với tôi đấy nhé, McCaleb.”

Chị mỉm cười.

“Không đâu.”

“Vậy nói tôi nghe.”

Ông đặt hai lòng bàn tay lên bàn rồi tựa mình vào đó để có thể nói với chị bằng giọng tâm tình, vẫn còn nhiều đồng nghiệp của Winston đây đó trong phòng, họ ngồi làm việc nơi bàn, cố làm cho xong việc trước cuối tuần.

“Arrango và Walters đã bỏ sót một thứ,” McCaleb nói. “Tôi cũng bỏ sót như thế khi nghiên cứu hồ sơ lần đầu. Nhưng sáng nay khi xem lại băng video và các báo cáo tôi đã khám phá được điều đó. Gì chứ điều này thì cần phải xem xét khá nghiêm túc. Tôi nghĩ nó làm mọi chuyện thay đổi đấy.”

Winston nhíu mày nhìn ông nghiêm nghị.

“Thôi đừng nói vòng vo nữa. Họ bỏ sót gì nào?”

“Có lẽ tôi nên cho chị xem hơn là nói với chị,” ông với tay xuống sàn mở túi xách da của mình ra. Ông rút ra bản sao cuốn băng giám sát của cửa hàng, chìa lên cho chị thấy. “Ta đi xem cái này được chứ?”

“Chắc là được.”

Winston đứng dậy đi trước dẫn đường tới phòng video. Chị bật máy rồi đút cuốn băng vào sau khi nhìn và nhận thấy đó không phải một trong mấy cuốn băng chị đã đưa McCaleb hôm thứ Tư.

“Gì đây?”

“Băng giám sát nơi cửa hàng.”

“Không phải cái tôi đưa anh.”

“Là bản sao mà. Cuốn kia tôi đang cho người khác xem.”

“Anh bảo thế là sao? Ai kia?”

“Một kỹ thuật viên tôi quen biết hồi còn làm ở Cục. Chỉ là tôi đang muốn người ta làm sao cho hình rõ hơn thôi. Đâu phải chuyện gì ghê gớm.”

“Vậy anh cho tôi xem gì đây?”

Chị cho quay cuốn băng.

“Muốn dừng hình thì ở đâu?”

Winston chỉ một nút trên bảng điều khiển, thế là McCaleb liền để hờ một ngón tay lên đó, chờ đúng thời điểm. Trên băng Gloria Torres lại gần quầy và mỉm cười với Kang. Thế rồi hung thủ đến và phát súng quật người cô ngã dúi dụi xuống quầy. McCaleb dừng hình rồi móc túi lấy một cây bút trỏ vào tai trái Gloria.

“Ở đây hơi mờ nhưng nếu phóng to lên chị có thể thấy cô ấy đeo bên tai này ba cái hoa tai tất cả,” ông nói. Đoạn ông vừa gõ bút vào từng điểm một trên cái tai vừa nói thêm, “Một cái hình trăng lưỡi liềm đính trên khuy, một cái dạng vòng, rồi thì một cái hình chữ thập treo toòng teng nơi dái tai.”

“OK. Tôi không thấy rõ lắm nhưng tôi tin rằng đúng như anh nói.”

McCaleb lại nhấn nút dừng hình và băng tiếp tục chạy. Ông dừng hình đúng lúc xác Gloria bật về phía sau, đầu cô xoay sang trái.

“Tai phải,” ông nói, lại trỏ bút vào điểm đó. “Chỉ có một trăng lưỡi liềm khớp với bên kia.”

“OK, thế nghĩa là gì?”

Ông phớt lờ câu hỏi mà chỉ lại nhấn nút. Súng nổ. Gloria gục xuống quầy rồi lại bật ngửa ra sau dúi dụi vào người hung thủ. Hắn vừa giữ cô trước ngực vừa nã súng vào ông Kang đồng thời lùi lại cho đến khi ra khỏi tầm nhìn của ống kính và hạ Gloria xuống sàn nhà.

“Sau đó nạn nhân được hạ xuống sàn, thoát khỏi khung hình.”

“Gì cơ, anh bảo hắn làm thế là có chủ ý?”

“Chính xác.”

“Tại sao?”

Ông lại mở túi xách, rút ra bản báo cáo liệt kê tài sản đưa cho Winston.

“Đây là báo cáo cảnh sát liệt kê tài sản của nạn nhân. Điền ở bệnh viện. Nhớ là lúc đó cô ấy còn sống. Họ thu đồ đạc của cô ấy ở đấy, giao cho một cảnh sát tuần tra. Ấy là báo cáo của anh ta. Chị không thấy gì trong đó nào?” Winston nhìn qua trang giấy.

“Tôi không biết. Chỉ là danh mục gồm... cái hoa tai chữ thập à?”

“Đúng vậy. Nó không có đó. Hắn lấy rồi.”

“Tay tuần tra á?”

“Không. Là hung thủ. Hung thủ lấy hoa tai của cô ấy.”

Một vẻ bối rối hiện lên trên mặt Winston. Chị không theo được lôgic câu chuyện. Chị không có cùng những trải nghiệm hoặc thấy cùng những điều mà McCaleb đã thấy và trải nghiệm. Chị không hiểu ra ngay thế có nghĩa là gì.

“Đợi chút đã,” chị nói. “Làm sao anh biết là hắn lấy? Cũng có thể nó rơi ra rồi thất lạc thôi.”

“Không. Tôi có nói chuyện với chị của nạn nhân, rồi nói chuyện với cả bệnh viện và mấy nhân viên cấp cứu nữa.”

Ông biết nói thế là phóng đại những gì ông đã điều tra về khía cạnh này, nhưng ông cần phải thuyết phục Winston bằng được. Ông không thể cho chị một lối thoát nào, một cách nào để đi đến kết luận khác ngoài kết luận của ông.

“Cô chị nói cái hoa tai ấy có một cái móc an toàn. Khó mà rơi ra được. Mà dù nó có rơi thì nhân viên cấp cứu cũng không tìm thấy trên cáng hoặc trong xe cứu thương, mà ở bệnh viện cũng không tìm thấy. Hắn lấy rồi Jaye ạ. Hung thủ lấy. Ngoài ra, nếu như nó rơi ra dù đã có móc an toàn đi nữa thì chắc hẳn là khi hung thủ nã đạn. Chị thấy tác động lên đầu nạn nhân rồi đó. Nếu cái hoa tai có bị lỏng ra thì ắt là lúc đó. Chỉ có điều không phải vậy. Nó bị tháo ra.”

“Được rồi, được rồi, nếu hắn lấy thì sao nào? Tôi không nói là tôi đã tin, nhưng anh bảo nếu đúng vậy thì có nghĩa là gì nào?”

“Nó có nghĩa là mọi chuyện thay đổi hết. Nghĩa là đây không phải một vụ cướp. Cô ấy không phải là một người hoàn toàn vô tội vô can bước vào không đúng chỗ và không đúng lúc. Nó có nghĩa cô ấy chính là đích ngắm.

Cô ấy là con mồi.”

“Ồ, thôi nào. Cô ta... Anh đang định làm gì đây, biến vụ này thành một kẻ giết người hàng loạt hay gì đó sao?”

“Tôi không định biến nó thành gì hết. Nó là thế, có vậy thôi. Mà ngay từ đầu nó đã luôn luôn vậy. Chỉ là người của chị - ý tôi là chúng ta - không thấy được thực chất nó là gì.”

Winston quay đi khỏi ông, vừa tiến về góc phòng vừa lắc đầu. Rồi chị quay lại chỗ ông.

“Thôi được, nói tôi nghe xem anh thấy gì ở đây. Bởi tôi thì tôi không thấy. Tôi rất muốn qua bên Sở cảnh sát Los Angeles đặng bảo hai thằng xuẩn đó rằng chúng làm ăn như mèo mửa, nhưng thực tình là tôi không thấy những gì anh đang thấy.”

“Được rồi, ta hãy bắt đầu từ chính cái hoa tai. Như tôi nói, tôi có nói chuyện với cô chị. Cô ta bảo Glory Torres ngày nào cũng đeo cái ấy. Những cái khác thì cô ấy nghịch tùy thích, thay cái này đổi cái nọ, kết hợp kiểu này kiểu khác, nhưng cái chữ thập thì không bao giờ. Nó luôn luôn có đó. Ngày nào cũng đeo. Rõ là nó có những hàm ý tôn giáo nếu như không có mô tả nào hay hơn, nó còn là bùa may của cô ấy nữa. Được chứ? Chị theo kịp tôi đấy chứ?”

“Tới đây thì kịp.”

“Tốt, giờ ta giả sử hung thủ lấy nó. Như tôi nói, tôi đã nói chuyện với bệnh viện và bên trạm cứu hỏa, nó chẳng hề xuất hiện cả chỗ này lẫn chỗ kia. Thành thử hãy đặt giả thiết là hắn lấy.”

Ông xòe hai tay ra giơ lên, chờ đợi. Winston miễn cưỡng gật đầu tán thành.

“Vậy ta hãy nhìn chuyện đó từ hai góc độ. Như thế nào? Và tại sao? Cái đầu thì dễ. Nhớ lại cuốn băng xem. Hắn bắn cô ấy rồi để cô ấy bật ra khỏi quầy mà ngã về phía sau, đổ vào người hắn rồi gục xuống sàn, ra khỏi khung hình camera. Hắn có thể lấy cái hoa tai mà không bị người ta thấy.”

“Anh quên một điều.”

“Là gì?”

“Người Tốt bụng. Anh ta đã băng bó đầu cô ấy. Có thể anh ta lấy.”

“Chuyện đó tôi cũng có nghĩ tới. Không phải là không có khả năng. Nhưng khó xảy ra hơn là hung thủ. Người Tốt bụng chỉ là nhân vật tình cờ xuất hiện thôi. Tại sao anh ta lấy, để làm gì chứ?”

“Tôi không biết. Vậy sao lại là hung thủ?”

“Thì như tôi nói, vấn đề là ở đó. Nhưng hãy nhìn xem hắn lấy cái gì. Một biểu tượng tôn giáo, một cái bùa may mắn. Ngày nào cô ấy cũng đeo. Đó là một dấu hiệu cá nhân, tầm quan trọng có tính cá nhân của nó lớn hơn bất cứ giá trị bằng tiền nào.”

Ông dừng lại đợi một nhịp. Ông chỉ vừa bày ra phông cảnh, giờ mới là lúc tung ra khúc cao trào. Winston đang ra sức cưỡng lại không tin, nhưng McCaleb vẫn thấy rõ rằng với tư cách thám tử chị có những kỹ năng gì. Rồi chị sẽ thấy rõ điều ông đang nói. Ông tự tin mình sẽ thuyết phục được chị.

“Kẻ nào quen biết Gloria thì ắt biết tầm quan trọng của cái hoa tai. Tương tự, kẻ nào theo cạnh cô ấy, quan sát kỹ cô ấy suốt nhiều ngày hay còn lâu hơn thì cũng có thể hiểu được điều đó.”

“Anh muốn nói một kẻ bí mật rình mò cô ấy.”

McCaleb gật đầu.

“Trong giai đoạn thu thập thông tin. Hắn quan sát cô ấy. Tìm hiểu thói quen của cô ấy, lên kế hoạch. Hắn cũng sẽ tìm kiếm một cái gì đó. Một dấu hiệu. Cái gì đó để chiếm đoạt lấy và qua đó mà nhớ đến cô ấy.”

“Cái hoa tai.”

Ông lại gật. Winston bắt đầu đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ, không nhìn McCaleb.

“Chuyện này tôi phải suy nghĩ đã. Tôi phải... Ta đến chỗ nào có thể ngồi được đi.”

Chị không chờ trả lời. Chị mở cửa rồi ra khỏi phòng. McCaleb nhanh chóng lấy băng ra, túm lấy túi xách rồi theo sau. Winston dẫn ông vào phòng họp nơi họ đã trò chuyện vào hôm đầu tiên McCaleb đến gặp chị về vụ này. Phòng không có người nhưng nghe mùi như một nhà hàng McDonald’s. Winston đi lùng quanh, tìm thấy cái giỏ rác vốn là thủ phạm của mùi đó ở dưới bàn, liền điệu nó ra ngoài hành lang.

“Lý ra trong phòng này người ta không được phép ăn,” chị vừa nói vừa đóng cửa rồi ngồi xuống.

McCaleb ngồi vào ghế đối diện với chị.

“Thôi được, nếu thế còn anh chàng của tôi thì sao? James Cordell thì ăn nhập gì vào đây? Trước hết, anh ta là đàn ông. Cô kia thì là nữ. Lại nữa, không có sex. Cô ấy không hề bị đụng tới.”

“Mấy chuyện đó chả quan trọng gì hết,” McCaleb nói nhanh. Ông vốn vẫn chờ câu hỏi này. Trong suốt thời gian ngồi xe cùng Buddy Lockridge từ vũng neo thuyền đến đây, ông đã chẳng làm gì khác ngoài nghĩ đến các câu hỏi cùng những câu trả lời ông có thể trả lời. “Nếu tôi đoán đúng thì vụ này nằm trong cái mà chúng ta từng gọi là mô hình giết người vì quyền lực. Về cơ bản, ai đó làm việc này là bởi hắn có thể làm mà không ai phát hiện ra. Hắn có thể làm mà vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Đó là cách của hắn để cười vào mũi chính quyền và gây sốc cho xã hội. Hắn chuyển những vấn nạn của hắn trong một hoàn cảnh cụ thể - dù đó là việc làm, giá trị bản thân, đàn bà nói chung hay mẹ hắn nói riêng hay gì đi nữa - sang cho cảnh sát. Các điều tra viên. Từ chỗ đùa giỡn với họ, hắn bàng hoàng nhận ra cái giá trị bản thân mà hắn đang cần. Hắn lấy từ đó ra một dạng quyền lực. Đó có thể là quyền lực tính dục, cho dù không có một biểu hiện tính dục hiển nhiên hay bằng thể xác nào trong tội ác mà hắn thực sự gây ra. Chị còn nhớ vụ Sát thủ Mật mã cách đây chưa lâu chứ? Hay vụ Berkowitz, tên giết người Con của Sam ở New York?”

“Dĩ nhiên.”

“Cả hai tên ấy đều như thế cả. Cả vụ này lẫn vụ kia đều chẳng có gì là sex nhưng kỳ thực toàn bộ đều là sex đấy. Nhìn Berkowitz mà xem. Hắn bắn người ta - nam cũng như nữ - rồi chạy trốn. Nhưng vài hôm sau hắn quay lại hiện trường mà thủ dâm. Chúng ta đã giả định là Sát thủ Mật mã cũng làm hệt vậy, nhưng nếu hắn có làm thật thì các nhóm giám sát của ta đã bỏ qua. Điều tôi muốn nói là, nó không nhất thiết phải lộ rõ ra là sex, có thế thôi Jaye ạ. Không phải lúc nào cũng là cái hạng điên khùng đi khắc tên mình lên da người khác đâu.”

McCaleb quan sát kỹ Winston, dè chừng để sẵn sàng tranh luận với chị. Song dường như chị hiểu giả thuyết của ông.

“Nhưng không chỉ vậy,” McCaleb nói tiếp. “Ở đây còn có một phần nữa. Hắn còn chường mặt ra trước khung hình máy quay nữa.”

“Hắn muốn chúng ta thấy hắn làm chuyện đó?”

McCaleb gật đầu.

“Đó là chước mới. Tôi nghĩ hắn khoái cái máy quay. Hắn muốn công trình và chiến tích của hắn được người ta ghi lại, chứng kiến, ngưỡng mộ. Nó làm tăng thêm nguy hiểm cho hắn và do vậy cũng làm tăng lên biểu hiện của quyền lực nơi hắn. Phần thưởng cho hắn. Thành thử để đạt được tình huống đó, hắn làm gì? Tôi nghĩ hắn chọn một cái đích - hắn chọn con mồi - rồi thì theo dõi họ cho đến khi nắm được thói quen hàng ngày của họ, biết được khi nào thì họ đến những nơi kinh doanh mua sắm có lắp camera. Máy rút tiền, chợ búa. Hắn muốn có camera. Hắn nói chuyện vào camera. Hắn nháy mắt với nó. Camera chính là chị đấy - kẻ điều tra vụ án. Hắn nói chuyện với chị rồi thì hắn chuồn êm.”

“Vậy thì có thể hắn không chọn nạn nhân,” Winston nói. “Có thể hắn chả bận tâm chuyện đó. Chỉ cần camera thôi. Như Berkowitz ấy. Hắn thì bắn ai cũng vậy thôi. Hắn cứ ra khỏi nhà gặp ai bắn nấy.”

“Nhưng Berkowitz không lấy đồ lưu niệm.”

“Cái hoa tai á?”

McCaleb gật.

“Chị thấy không, lấy của nạn nhân một cái gì đó để lưu niệm thì đã là có tính cá nhân rồi. Tôi nghĩ các nạn nhân đó đều bị chọn. Chứ không phải là ngược lại.”

“Chuyện này anh đã suy ngẫm từ đầu tới cuối rồi phải không?”

“Chưa phải thế đâu. Tôi còn chưa biết hắn chọn họ như thế nào hay vì sao. Nhưng đúng là tôi cứ nghĩ về chuyện đó mãi. Nghĩ suốt một tiếng rưỡi ngồi xe từ chỗ bọn tôi đến đây. Đường sá đông quá sức.”

“Bọn tôi?”

“Tôi có người lái xe. Tôi chưa được lái mà.”

Chị không nói gì. McCaleb ước giá như mình đừng nhắc tới người lái xe. Nói thế là để lộ ra điểm yếu của mình.

“Chúng ta cần phải bắt đầu lại,” McCaleb nói. “Bởi chúng ta cứ nghĩ những người đó được chọn ngẫu nhiên. Chúng ta cứ nghĩ hung thủ chọn là chọn địa điểm chứ không chọn nạn nhân. Nhưng tôi thì cho rằng ngược lại mới đúng. Hắn chọn là chọn nạn nhân. Họ là con mồi. Là những cái đích cụ thể mà hắn kiếm được, theo sát, rình mò. Chúng ta cần phải tìm hiểu sâu về nhân thân họ. Ắt phải có một điểm giao cắt nào đó. Một cái gì đó chung. Một người, một nơi chốn... một điểm trong thời gian... một cái gì đó nối liền hoặc họ với nhau hoặc họ với nghi phạm chưa biết của chúng ta. Chúng ta tìm…”

“Đợi đã, đợi đã.”

McCaleb ngừng nói, nhận ra rằng giọng mình đã cất cao lên vì cuồng nhiệt.

“Thế trường hợp James Cordell thì sao, hung thủ lấy gì làm kỷ niệm? Anh bảo hắn lấy tiền khỏi máy ATM để làm kỷ niệm hay sao?”

“Tôi không biết hắn lấy gì nhưng tiền thì không phải. Tiền chỉ là một phần của cái màn diễn cướp của thôi. Tiền không phải là một món sở hữu có tính biểu tượng. Hơn nữa, hắn lấy tiền là từ máy chứ không phải từ Cordell.”

“Vậy thì sao, anh cầm đèn chạy trước ô tô phỏng?”

“Không. Tôi tin chắc hắn đã lấy cái gì đó.”

“Nếu có thì lẽ ra chúng ta phải thấy chứ. Chúng ta xem hết trên băng rồi còn gì.”

“Chẳng ai phát hiện ra trong vụ Gloria Torres mà vụ ấy thì cũng trên băng video đấy thôi.”

Winston xoay người trên ghế.

“Tôi không biết. Vụ này tôi vẫn thấy như là... Để tôi hỏi anh điều này nhé. Có điều anh cố đừng coi hỏi thế này là hơi có tính cá nhân quá. Liệu đây chẳng phải là anh đang tìm kiếm cái mà trước đây anh vẫn luôn luôn tìm hay sao, hồi anh còn làm ở Cục ấy?”

“Ý chị là tôi toàn phóng đại lên chứ gì? Kiểu như tôi quay lại những gì vẫn làm hồi trước rồi thì tôi làm là làm cái kiểu này đây chứ gì?”

Winston nhún vai. Chị không muốn nói ra như thế.

“Chẳng phải tôi muốn tìm cho bằng được chuyện này đâu, Jaye ạ. Chuyện nó đã thế rồi. Nó thực sự là thế đấy. Ừ thì cái hoa tai cũng có thể có nghĩa gì đó khác. Mà cũng có thể chả có ý nghĩa gì sất. Nhưng nếu như có một điều mà tôi biết ở cái thế giới này thì nó là thế này. Những kẻ đó. Tôi biết chúng. Tôi biết chúng nghĩ gì và chúng hành động ra sao. Tôi cảm thấy nó ở đây Jaye ạ. Cái ác. Nó ở chính ngay đây.”

Winston nhìn ông với vẻ lạ lùng và McCaleb đoán có lẽ ông không nên quá thống thiết đến thế khi phản ứng lại những ngờ vực của chị.

“Xe của Cordell, chiếc Chevy Suburban ấy, nó không có trên băng. Chị có xử lý chiếc xe của anh ta không? Tôi chả thấy gì trong chồng hồ sơ chị đưa nói về...”

“Không, nó không bị đụng tới. Anh ta để cái ví mở ra trên ghế ngồi, chỉ lấy thẻ ATM mà đi lại chỗ máy rút tiền. Nếu hung thủ có chui vào xe thì hắn phải lấy cái ví chứ. Khi thấy cái ví vẫn còn đó thì chúng tôi cũng chẳng bận tâm nữa.”

McCaleb lắc đầu mà nói, “Bọn các chị vẫn nhìn chuyện đó dưới góc độ một vụ cướp. Quyết định không kiểm tra chiếc xe cũng có thể đúng - nếu như đó quả thực là vụ cướp. Nhưng nếu không phải thì sao? Hẳn là hắn sẽ không vào xe để lấy một cái gì hiển nhiên ai cũng thấy như cái ví.”

“Nếu vậy thì cái gì?”

“Tôi không biết. Một cái gì khác. Cordell dùng cái xe ấy suốt. Lái cả ngày dọc theo đường ống nước. Nó như cái nhà thứ hai của anh ta vậy. Có thể có hàng đống vật dụng mang tính cá nhân mà hung thủ có thể đã lấy. Ảnh chụp này, những thứ treo nơi kính băng sau này, có thể nhật ký hành trình này, hay gì gì nữa. Chiếc xe đâu rồi? Nói cho tôi vui đi nào, có phải nó vẫn đang bị cảnh sát giữ hay không?”

“Làm gì có chuyện. Hai ba hôm sau vụ đó là chúng tôi giao lại cho vợ anh ta.”

“Chắc giờ chị ta đã lau chùi nó sạch sẽ mà đem bán rồi.”

“Không đâu. Lần cuối tôi nói chuyện với vợ Cordell, cách đây hai ba tuần gì đấy, cô ta nói gì đó kiểu như là cô ta chẳng biết làm gì với chiếc Suburban cả. Nó to quá đối với cô ta, với lại nó cứ khiến cô ta bấn loạn tinh thần. Cô ta không dùng mấy từ ấy, nhưng tôi nói vậy là anh hiểu rồi đó.”

Một cơn phấn khích dâng lên trong lòng McCaleb.

“Vậy chúng ta lại đó kiểm tra chiếc Suburban đi, rồi nói chuyện với cô ta và hình dung xem cái gì đã bị lấy mất.”

“Nếu có gì đó bị lấy mất...”

Winston cau mày. McCaleb biết chị đang đối mặt với điều gì. Chị đang phải đối mặt với một vị đội trưởng mà vốn dĩ, sau vụ thôi miên và vụ Bolotov hoàn toàn đại bại, chắc hẳn đang nghĩ rằng chị bị một người ngoài điều khiển quá dễ dàng. Chị không muốn quay lại gặp ông ta với một giả thuyết mới của McCaleb chừng nào chị chưa chắc chắn rằng nó trăm phần trăm hoàn hảo. Mà McCaleb thì biết giả thuyết của ông chẳng bao giờ hoàn hảo cả. Chưa bao giờ.

“Chị định sẽ làm gì đây?” ông hỏi. “Như là tôi đã lên xe và sẵn sàng đi vậy. Chị có lên xe cùng tôi không hay vẫn đứng trên vỉa hè?”

Ông chợt nghĩ rằng ông không còn bị trói buộc bởi những mối lo kiểu đó cũng như bởi một công việc, một vai trò, một sức ì hay gì đó nữa. Hoặc Winston sẽ lên xe hoặc McCaleb có thể cứ thế đi mà không có chị. Rõ là chị cũng hiểu thế.

“Không,” chị nói. “Vấn đề là anh, anh thì định sẽ làm gì. Anh là người không phải đương đầu với những thứ chó chết ở đây như tôi. Sau cái vụ thôi miên ấy, Hitchens đã...”

“Tôi bảo này, Jaye. Mấy chuyện ấy tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm mỗi một điều: tìm cho ra thằng đó. Thành thử như vầy nhé. Chị cứ ngồi yên đi, cho tôi vài ngày. Tôi sẽ tìm ra gì đó. Tôi sẽ đến chỗ sa mạc ấy nói chuyện với vợ Cordell với lại nhìn qua cái xe. Tôi sẽ tìm ra gì đó để chị có cái mà đi gặp đội trưởng. Còn nếu không thì tôi nuốt lại giả thuyết của tôi. Chị có thể đá đít tôi và tôi sẽ không làm phiền chị nữa.”

“Này, chẳng phải là anh vừa…”

“Chị hiểu tôi muốn nói gì đấy. Chị còn phải đến tòa, còn những vụ khác nữa. Chị đâu cần phải nhọc công xới lại một vụ đã lâu rồi. Tôi hiểu nó là thế nào mà. Có lẽ tôi đến đây hôm nay là hơi sớm. Lẽ ra tôi cứ đến thẳng đó mà gặp chị vợ góa kia. Nhưng vì đây là vụ của chị và chị đã cư xử với tôi như với một con người nên tôi muốn gặp chị cho chắc ăn trước đã. Giờ thì chị chúc phúc tôi và cho tôi ít thời gian đi, rồi thì tôi tự đi một mình. Tìm được gì tôi cho chị biết ngay.”

Winston im lặng hồi lâu, cuối cùng chị gật đầu. “Thôi được, anh cứ làm đi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.