- Được rồi! Hôm nay diễn tập vậy là được rồi! - Vị quản lý hô lên sau khi kết thúc buổi diễn tập sân khấu - Mọi người về nhà nghỉ đi!
- Mọi người vất vả nhiều rồi! - Cả đoàn ekip, cùng với ban nhạc đều cúi đầu chào nhau.
Jun Seok thở dốc, tay anh tháo tai nghe ra khỏi tai, không quên cúi chào các tiền bối và nói chuyện đôi ba câu.
- Nước đây! - Chị quản lí đưa cho anh một chai nước lạnh. Jun Seok cám ơn một câu, lịch sự nhận lấy rồi mở nắp uống gấp.
- Ngày mai phải làm thật tốt đấy nhé! - Chị mỉm cười - Đừng phụ lòng tin của chủ tịch, ông ấy kì vọng vào cậu lắm đấy!
- Em sẽ cố gắng! - Anh cười, đáp. Chủ tịch là một fan lớn của anh, chính ông đã đến tận nhà chiêu mộ anh về công ty. Thật ra công ty không lớn, nhưng ông là một nhà sản xuất âm nhạc rất nổi tiếng với các bản nhạc hay. Jun Seok luôn coi ông là người bố thứ hai của mình.
- Đến ngày mai là cậu đã trở thành dân chuyên nghiệp rồi đấy! - Anh stylist bước ra từ trong cánh gà - Đồ diễn ngày mai cậu tự chuẩn bị rồi sao?
- Vâng!
Jun Seok lại cười, trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc đan xen ấm áp.
Bộ đồ mà anh sẽ mặc trong show diễn debut, là do cô đích thân chọn.
[...]
- Việc tôi giao cho cậu đã xong chưa?
Ở bên Mỹ, một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt không rời khỏi tờ báo, bộ dáng nhàn nhạ hỏi chàng thiếu niên đứng đối diện.
Không ai khác là chủ tịch Next In - ông Kim Joo Soo, bố của Kim Jun Seok.
- Đã xong rồi thưa ngài - Chàng thiếu niên trẻ cúi đầu. Người này vai rộng eo hẹp, mái tóc đen vuốt ngược lên trán, để lộ ngũ quan tinh tế. Trên người mặc vest đen thắt cà vạt, phong độ điển trai. Trông gương mặt còn trẻ trung, có lẽ trạc tuổi Im Jin, tầm hai mươi mấy.
- Cậu làm rất tốt, Daniel - Ông cười hài lòng - Cậu muốn tôi thưởng gì cho cậu?
Daniel là đứa trẻ mồ côi được ông Kim nhận về nuôi. So với thằng con bất hiếu Kim Jun Seok, ông tín nhiệm khả năng xử lí công việc của Daniel hơn hẳn.
Thằng nhóc này đối với con ông là anh trai tốt, chúng nó rất thân nhau. Chẳng là ông đi công tác, phải mang Daniel đi năm năm rồi, hai thằng chưa có dịp gặp lại. Dù sao tập đoàn này cũng sẽ giao cho Jun Seok, Daniel nên biết một chút, giúp đỡ thằng con ông sau này.
- Chủ tịch, tôi thấy ngài làm vậy hơi quá đáng với thiếu gia - Daniel cúi đầu, sẵn sàng nghe ông mắng.
- Xùy - Ông Kim lắc đầu, đặt tờ báo xuống bàn - Chỉ là một cái sân khấu nhỏ, nó khiến ta thất vọng, ta khiến nó thất vọng gấp đôi thôi.
- Nhưng hôm nay là ngày rất quan trọng với thiếu gia - Anh nhíu mày.
- Ta biết cậu với thằng bé rất thân thiết, nhưng dù sao nó cũng là con ruột của ta. Chỉ là trò đùa thôi, cho nó nếm mùi vì dám khước từ việc đi du học.
-... - Daniel trong phút chốc cạn lời.
- Hơn nữa, sau này con dâu ta cũng đi du học. Nó lại ở đó mà làm một ca sĩ... Bảo đi du học không chịu nghe, nếu nó nghe lời ta sau này hai đứa nó còn ở chung một chỗ...
Cái này chính là "lo xa" mà thiên hạ thường nhắc sao?
Daniel đứng trước sự lo xa của người bố này, trong lòng anh phút chốc nổi lên sự cảm động.
- Nghe nói, tiểu thư Baek Ka Hee sẽ đi du học trong khoảng gần hai tháng nữa... Chủ tịch định như thế nào?
Ông Kim nghe nhắc đến cô, khóe môi ông nở nụ cười. Ông xoay người đứng dậy, mắt nhìn xuống con đường tấp nập qua tấm kính trong suốt sau lưng.
- Mặc kệ con bé thích làm gì thì làm. Dù sao ném tập đoàn cho con bé còn hơn để Jun Seok tiếp quản... hơn nữa ta cũng rất ưa thích Ka Hee...
Ông không nói gì nữa, cứ quay lưng như thế. Daniel cũng không hỏi nhiều, chỉ là yên lặng.
Hai bố con họ thật giống nhau. Anh nghĩ thầm.
____
Hôm sau, lúc Ka Hee đi học đàn về nhà đã gần tám giờ tối.
- Con về rồi đây!
Hôm nay là ngày debut của Jun Seok, có lẽ giờ này anh vẫn chưa về nhà.
Ka Hee như thói quen bước vào phòng khách. Mọi người trong nhà tập hợp đầy đủ ngồi thành một vòng tròn quanh chiếc bàn trà. Không khí im lặng bao trùm.
Đáng ngạc nhiên là, Jun Seok cũng có mặt ở đây.
Eun Ri thấy Ka Hee bước vào, cô ra dấu bảo Ka Hee đừng lên tiếng.
- Được rồi, con về phòng nghỉ đi - Bà Kim vỗ vai Jun Seok. Anh gật đầu, đứng dậy, không nhìn cô mà đi thẳng về phòng.
Eun Ri thở dài, đứng dậy, kéo cô ra khỏi phòng khách.
_____
Nửa đêm. Trăng thanh gió mát. Sao mọc đầy trời.
Tiếng tách cửa vang lên nhè nhẹ. Cô mang một chậu nước ấm vào.
Jun Seok nằm trên tấm nệm, một tay gác lên trán, một tay duỗi thẳng. Tấm chăn đắp từ ngực kín hết chân, trên trán còn có một chiếc khăn chườm.
Ka Hee đặt chậu nước xuống, ngồi cạnh anh. Bàn tay thon mềm của cô luồn qua tay anh, lấy chiếc khăn đã nóng lên vì nhiệt độ cao, thay thế bằng chiếc khăn khác.
Một tiếng trước. Bỗng dưng anh lại vào phòng cô xin lỗi. Cô không biết anh định xin lỗi cô vì chuyện gì, vì anh chưa kịp nói đã ngã xuống người cô. Lúc đó cô mới phát hiện anh bị sốt.
Ka Hee không nói cho ai việc anh bị bệnh cả. Một mình cô, tự chăm sóc anh được.
Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng soi từ ngoài cửa sổ vào trong, hắt lên gương mặt tuấn tú của anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, sống mũi cao, môi nhỏ, khuôn mặt góc cạnh.
Đẹp đến vô thực như thế, Ka Hee có hơi chút sững người.
"Hôm nay ban tổ chức quyết định hủy show mà không thông báo. Toàn bộ vé mà khán giả mua đều trở nên vô dụng. Công ty quản lí rất bất ngờ vì quyết định ấy. Nhưng không có debut show, lịch ra MV cũng bị lùi lại" Giọng Eun Ri văng vẳng bên tai, cô nhìn chàng trai trước mặt, đáy lòng dậy sóng.
Thời gian qua, anh chịu nhiều vất vả rồi phải không?
Ka Hee vuốt vuốt sợi tóc dính bết mồ hôi trên trán anh.
Ngủ đi, chàng hoàng tử.
Sau cơn mộng dài, ngày mai trời sẽ sáng, bình minh sẽ lại lên, mọi chuyện chưa phải kết thúc, tất cả rồi sẽ ổn thôi.
Vì em luôn ở đây, phía sau anh, chỉ cần anh quay lại, sẽ luôn thấy em ở đây.