Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 18: Những người từng thân thiết với em trai.



7 giờ 30, tiếng chuông trường vang lên, Hà Tranh mở cửa vào lớp. Lớp học vốn đang ồn ào thình lình im bặt, mấy chục cặp mắt dán vào cử động của cô.



Hà Tranh đi đến chỗ ngồi của mình, mắt nhướng lên, nhìn thấy dãy bàn dưới trống huơ, cô xoay người đặt balo xuống.



Bọn Hoàng Bát hôm nay không đi học.



Có tiếng giày cao gót vang lên bên tai, Hà Tranh nhìn thấy cô gái với chiếc bờm nơ đen đính ngọc trai khoanh tay đứng trước mặt mình, chiếc nơ đỏ trên cổ áo được thay đổi bằng nơ màu xanh rêu kiểu vintage.



Cô gái đó đưa tay ra trước mặt cô, những ngón tay thon thả cùng bộ móng cầu kỳ bắt mắt.



"Hôm qua chưa kịp làm quen, xin chào bạn mình tên là Trương Huệ Hân, sau này học tập cùng nhau mong bạn giúp đỡ nhé!"



Hà Tranh ngẩng mặt nhìn cô gái đó. Trường học vốn có quy định không make up không móng tay dài, nhưng cô gái này trên người đều đầy đủ những điều cấm kỵ đó. Đến giày đi học cũng là cao gót kệch cỡm.



Thấy cô vẫn chưa chịu đưa tay ra bắt để làm quen, Huệ Hân nhẹ bĩu môi một cái: "Tớ chỉ có ý muốn thân thiết hơn thôi, dù sao cả lớp này đều đã biết cậu lợi hại thế nào rồi mà?!"



Hà Tranh cảm thấy không được thoải mái lắm khi ở gần cô gái này, bèn đưa tay ra.



"À mà quên nữa, hôm qua cậu cũng gặp Đình Nghĩa rồi đúng không, đây này, cậu ấy là lớp trưởng lớp mình, học rất giỏi đấy nhé, 3 năm liền đều đứng đầu trường."



Tay Hà Tranh vừa đưa ra, Huệ Hân lại lập tức rút về, bộ dáng như thể quên mất chuyện quan trọng, kéo cậu bạn ngồi ở phía trước quay ngược người để nhìn cô.



Cậu bạn tên Đình Nghĩa không hề phản kháng khi bị Huệ Hân túm vai bóp mặt để ngẩng lên, một lòng nín nhịn cam chịu.



"Xem này, rất đáng yêu đúng không?" vừa nói, Huệ Hân vừa nhéo nhéo hai má Đình Nghĩa.



"Này! Dừng lại đi." Tiếng ai đó nói khiến Huệ Hân tắt nụ cười.



Cô ta đứng dậy, chống tay xuống bàn của Hà Tranh, tay kia vuốt bờ hông ẻo lả của mình, hất hàm nói với cô.



"Còn cái cô bạn kia, Phạm Thị Ninh Thư, là đội trưởng đội tuyển Toán, nghe nói năm nay sẽ đại diện Tĩnh đi thi Olympia đấy, giỏi lắm nhưng cũng khó chịu."



Huệ Hân chuyển hướng nhìn cô, nét cười xinh xắn với má lúm đồng tiền: "Tớ khuyên thật lòng, cậu đừng nên chơi chung với loại người như nó, ỷ có chút thông minh là lên mặt dạy đời người khác."



Ninh Thư nghe cô ả kia nói thế bèn nhếch mép cười.



"Cảm ơn." Hà Tranh bỗng mỉm cười ngọt ngào, mở miệng, "Nhưng tôi không định kết thân với cậu, vậy nên, phiền cậu về chỗ giúp, đừng chắn tầm nhìn của tôi."



Huệ Hân hơi cứng khuôn mặt một chút, rất nhanh sau đó lại nhún vai, ngón tay đưa lên ấn vào mũi Hà Tranh một cái: "Đúng vậy, như thế mới thú vị chứ."



Có người bảo giáo viên đã đến, Huệ Hân bèn hất tóc, xoay một cách điệu đà đi về chỗ của mình. Hà Tranh nhìn thấy bốn bàn xung quanh chỗ của Huệ Hân đều là những cô gái theo phe cô nàng, điệu đà và số má giống nhau.



Lại nhớ đến hôm qua, khi Hoàng Bát hất cằm nhìn qua cô gái này, hai người đó xem chừng rất thân thiết với nhau. Hoàng Bát bắt nạt con trai, Huệ Hân bắt nạt con gái.



Giờ nghỉ trưa ở trường học sinh sẽ được hoạt động tự do, một số chọn thư viện, một số chọn ở phòng y tế có giường nệm sạch sẽ, còn lại ở trong lớp học chờ đến tiết buổi chiều.



Hà Tranh không chợp mắt ngủ trưa như mọi người, cô đi dạo trong hành lang dưới sân trường. Bỗng, bóng lưng áo ghi lê màu kem trước mặt cô rẽ vào đường hẻm nhỏ dẫn xuống sân sau của trường. Hà Tranh nhấc bước đi theo.



Ninh Thư mua hai que kem, đi tới khán đài để xem bóng đá có mái hiên, đưa cho một người. Sau đó cô bạn quay người lại, nhìn chằm chằm Hà Tranh.



"Lại đây đi, tôi đã thấy cậu đi theo từ nãy rồi."



Nghe vậy, Hà Tranh cũng không ngần ngại tiến lại gần.



"Chào…"



Ninh Thư chèn váy rồi ngồi xuống, thấy cô vẫn còn đứng phía dưới, cô bạn ngồi kế Ninh Thư vẫy tay kêu lên ngồi cùng.



"Cậu là Hà Tranh, học sinh mới chuyển đến đúng không? Mọi người trong trường đều đang đồn đãi về cậu, nghe nói cậu đã đánh cho bọn Hoàng Bát nhập viện luôn à?"



Hà Tranh cười trừ đáp: "Không đến mức nhập viện."



Cô bạn đó chu môi một cái: "Lũ chúng nó xứng đáng bị đánh như vậy, con cháu hiệu trưởng thì sao chứ? Hành động như lũ mất dậy mà còn nghĩ mình hay. Trong lớp của cậu cũng có một đứa như vậy, cái đứa tên Huệ Hân đấy, nó bắt nạt không kém thằng Bát đâu, chỉ là chưa từng tự mình động tay thôi."



Nói năng một hồi, cô bạn đó mới chợt nhớ ra rằng chưa giới thiệu bản thân: "Suýt nữa thì quên mất, tớ tên Nguyễn Thị Ánh Trâm, bạn chung đội tuyển của Ninh Thư đấy, tớ học lớp 12A10."



Là học sinh lớp chuyên, lại còn thân với Ninh Thư nữa.



Hà Tranh cười đơn điệu làm quen, thấy Ninh Thư chẳng thèm quan tâm đến cuộc đối thọai của bọn họ, Ánh Trâm bèn đẩy vai cô ấy một cái, xong cười cười với Hà Tranh.



"Sau này có gì Ninh Thư sẽ giúp đỡ cậu, cậu yên tâm, nhìn bề ngoài lạnh lùng thế thôi chứ cậu ấy nghĩa hiệp lắm, lại còn là khắc tinh của bọn bắt nạt đấy!"



Ánh mắt Hà Tranh và Ninh Thư chạm nhau, hai người cong môi cười một cái. Ánh Trâm vừa ăn kem vừa quan sát Hà Tranh, thấy không khí coi bộ hơi im ắng quá đà, cô ấy bỗng xởi lởi. Thân hơn được một chút, cô ấy bèn dè chừng, hỏi nhỏ.



"Tớ nghe Ninh Thư nói cậu đã chất vất Hoàng Bát về vụ việc…" Nói giữa chừng, cô ấy nhìn nhà kho cũ cách khán đài 500 mét.



Ý biểu đạt rõ ràng, Hà Tranh nghe vậy thoáng ngập ngừng, ánh mắt trở nên lạnh hơn không còn ấm áp nữa.



Ninh Thư thấy cô im lặng, bèn nhìn cô: "Làm sao cậu biết chuyện có người chết ở trong đó vậy?"



"Trước khi nhập học mình từng tìm hiểu và có nghe người dân trong thị trấn kể."



Ánh Trâm "ồ" một tiếng rồi gật đầu. Sự kiện năm đó khá nghiêm trọng, đương nhiên lan truyền cả thị trấn, nhưng ngay sau đó độ 3 ngày là chẳng còn thấy ai nhắc đến nữa, vì công an đã đưa ra bằng chứng chỉ là tai nạn.



Ninh Thư vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Hà Tranh, ánh nhìn như biết rõ câu nói vừa nãy của cô là nói dối. Ninh Thư chớp mắt, "hừm" một cái rồi cắn miếng bánh ốc quế.



"Cái cậu bạn đó thật sự là một người rất kỳ lạ, thông minh nhưng lầm lì, vốn là một người nổi bật để được chọn đi thi tuyển cấp tỉnh năm đó nhưng sự việc đáng tiếc kia lại xảy ra."



Hà Tranh chậm rãi ngẩng lên nhìn Ninh Thư, khóe môi cô ấy như đang mỉm cười với cô, nói tiếp: "Tôi cũng coi như từng thân thiết với cậu ấy, vì chúng tôi chung đội tuyển, nếu năm đó cậu ấy được chọn, tôi và cậu ấy là hai người sẽ được đi thi. Cậu ấy từng nói với tôi, mong ước sẽ giành được huy chương để người nhà tự hào, nhất là chị gái cậu ta, người có ngày sinh vào tháng 1."



"Đỗ Hà Tranh, cậu là chị gái của cậu ấy đúng không? Chị ruột của Lê Minh Khang."







Chiều tà buông trên những ngọn đồi cao, gió trời mát rượi trêu đùa những sợi tóc mai của Hà Tranh. Cô lửng thửng lái xe về nhà trong tâm trạng rối bời và ngơ ngẩn.



"Minh Khang từng là người được đánh giá năng lực cao nhất trong học kỳ đầu tiên, cậu ấy đạt tuyệt đối ở tất cả các môn."



Sau khi chuyển đến nơi này sống, Hà Tranh rất ít khi nghe em trai của mình kể về chuyện học tập trên trường, mỗi lần cô hỏi đến nó đều nói mọi thứ ở đây rất tốt, mọi người rất hiền lành và quân tâm nó.



Hà Tranh bước vào nhà, khép cửa lại, bóng tối vây quanh cô, chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ một màn đen ảm đạm.



Tầm cuối năm lớp 10, nó và cô gọi điện cho nhau, than vãn về việc ôn bài để thi học kỳ. Vốn chỉ như thường lệ, nhưng nào ngờ cuộc gọi đó là lần cuối cùng Hà Tranh được nghe giọng tiếng của em trai.



"Chị đợi em nhé! Sinh nhật lần này của chị em có một bất ngờ rất lớn đấy, chị sẽ tự hào về em."



"Là gì vậy? Úp mở làm cái gì mau nói cho chị biết đi."



Thằng bé cười ngơ ngơ đáp: "Không ạ, đợi đến khi có cái đó, em sẽ lập tức khoe với chị mà."



Hà Tranh bĩu môi, cũng thôi không hỏi dồn nó nữa, chỉ dặn dò nó ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ đừng cố gắng học nhiều, nó nghe nên cũng vâng dạ rất ngoan với cô. Hà Tranh biết từ sau khi ở với gia đình nhà chồng sau của mẹ, nó đã phải rất nỗ lực trong chuyện học để hòng được nhà dượng yêu thương hơn một chút.



"Lý do cậu đến tận nơi này là vì trả thù sao? Mặc cho cảnh sát đã khám nghiệm và khẳng định chỉ là tai nạn?" Câu hỏi của Ninh Thư lại vang lên trong đầu Hà Tranh.



Khi đó cô đã nhìn thẳng vào cô ấy mà hỏi ngược: "Vậy còn cậu thì sao? Tin rằng chỉ là tai nạn?"



Ninh Thư nhếch cuời, ánh mắt hướng ra đằng xa mà đáp: "Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy, tôi cũng giống cậu, muốn trả thù cho Minh Khang."



Suốt buổi tối hôm đó, Hà Tranh tắm rửa dọn dẹp hay làm những gì đều lơ mơ không rõ, cho đến khi đã nằm xuống giường rồi, đầu óc vẫn không thoát được những suy nghĩ miên man.



Ninh Thư có lẽ không liên quan gì đến cái chết của em trai cô, vì cô ấy đã kể vào cái ngày định mệnh đó, cô ấy có thấy Minh Khang đi cùng đám Hoàng Bát ra sân bóng. Hoàng Bát luôn bắt nạt cậu ấy nên cô ấy đã nghĩ ngay đến trường hợp Hoàng Bát nhốt Minh Khang ở trong đó cả đêm.



Hà Tranh có thêm chút manh mối, cũng thêm được 2 người đồng minh đáng tin cậy, cô thật sự mừng vì trong ngôi trường đó, vẫn có người nhớ đến em trai cô, vẫn luôn nghi ngờ và truy tìm nguyên nhân của sự việc.



Hà Tranh ôm theo mớ suy tư rối loạn ấy vào trong giấc ngủ chập chờn của mình. Cho đến khi tiếng đập cửa ầm ĩ kia phá hỏng giấc ngủ của cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.