Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi

Chương 9: Việc nhẹ lương cao



“Gì cơ? Thầy Viễn chính là sếp của công ty X mày mới xin việc?”

Mỹ Uyên nó kinh ngạc tới nỗi thốt lên một câu rất lớn, khiến đôi tai tôi có chút kinh động: “Mày vặn âm lượng nhỏ xuống chút đi, ù hết tai tao rồi.”

Chi Linh nhìn tôi, giơ ngón tay cái lên rồi nói: “Mày đỉnh thật đấy, nhớ ổng tới nỗi phải chạy tới đó xin làm nhân viên quèn luôn.”

Tôi lườm nó rồi bĩu môi: “Tao không thèm!”

Nếu không phải công ty X có môi trường làm việc khá tốt, lương ở mức khá ổn, chất lượng các game hàng năm ra đều rất tốt thì tôi đã không cố gắng xin vào làm việc rồi.

Một công ty như thế tôi không thèm nhỏ dãi mới lạ, huống hồ đây là công ty số một trong ngành trò chơi điện tử nước nhà nữa.

Nhưng nào ngờ sếp của công ty ấy lại là cái tên vô lại kia chứ!

Ánh Dương xoa nhẹ thái dương, vừa cười vừa lắc đầu: “Mày ghét thì ghét nhưng không thể phủ nhận một điều rằng thầy ấy rất giỏi, ngày trước còn rộ lên tin tức thầy ấy không phải là giảng viên trường mình cơ mà? Không phải là giảng viên mà dạy hay đến thế, đúng là mày nên tôn trọng một phần nào đó đi.”

Nghe Ánh Dương nói xong tôi thở dài.

Tôi nào có phủ nhận tài năng của anh ta đâu, chỉ là nếu ngày trước anh ta đừng bắt nạt tôi thì tôi đã không ghét đến vậy rồi.

Tôi nằm sấp trên giường, yếu ớt thở ra một câu: “Tóm lại là giờ tao đang rất buồn phiền...”

Mỹ Uyên thấy tôi chán nản như vậy liền ra sức an ủi đôi câu: “Đừng nản chí, dù sao mày cũng được vào một trong những công ty lớn nhất đất nước mình rồi, lại còn là công ty game mày yêu thích nữa, thôi thì cứ cố gắng làm việc chăm chỉ đi. Còn về việc thầy Viễn là sếp lớn ấy hả?” Nó hừm một tiếng: “Dù sao mày làm ở trong bộ phận nhỏ, không đáng để ổng ghé thăm đâu.”

Cảm giác như tôi đã được tiếp thêm một nguồn sức mạnh vậy, tôi ngồi bật dậy rồi nói với nó: “Đúng! Tao làm ở bộ phận nhỏ, hà cớ gì anh ta sẽ tìm đến quấy rối cơ chứ? Hơn nữa việc ở công ty cũng rất nhiều, tao nghĩ tao sẽ không bị anh ta dí đâu!”

Ba đứa còn lại đều gật gù đồng tình.

Đột nhiên Chi Linh lên tiếng: “Chúng mày! Có kế hoạch chuyển ra ngoài ký túc chưa?”

Mỹ Uyên ừm một tiếng: “Hai ngày nữa tao sẽ chuyển ra, công ty tao khá xa so với ký túc nên tao không thể ở đây lâu hơn được.”

Ánh Dương cũng gật gù: “Tao cũng thế, khoảng một tuần nữa tao sẽ chuyển đi.”

Nghe hai đứa kia nói xong tôi thấy tâm trạng của Chi Linh xuống dốc hẳn, sau đó nó quay qua nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng: “Còn mày thì sao?”

Thật sự tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện chuyển ra, nhưng đi xe đến công ty cũng mất ba mươi phút. Hiện tại thì bốn tháng nữa mới tốt nghiệp nên có lẽ tôi sẽ chuyển ra sớm hơn dự kiến.

Tôi đáp: “Tao có kế hoạch chuyển ra rồi, nhưng vì chưa tìm được nhà nên tạm thời tao vẫn ở đây, tìm được nhà rồi mới tính đến chuyện chuyển ra ngoài ở.”

Đột nhiên Chi Linh kêu oa một tiếng dài, nó dang hai tay lên trời chạy về phía tôi rồi ôm chầm lấy tôi, khóc thật lớn.

“Vậy là còn mày ở bên cạnh tao!” Nó kêu ca: “Giờ cả mày mà chuyển đi sớm nữa thì chắc tao sống cô đơn ở đây quá, bên tuyển dụng của công ty còn chưa gọi điện hay gửi mail cho tao nữa...”

Cô đơn?

“Mày đừng nói hai chữ cô đơn với tao, mày có người yêu rồi, còn tao thì chưa đâu!”



Nghĩ đến lại thấy ấm ức, tại sao cả phòng bọn nó đều có người yêu hết rồi còn mỗi tôi chưa có là sao?

Mười giờ tối.

Hiện tại mỗi đứa chúng tôi đều làm việc riêng của mình, trong lúc tôi đang ngồi vẽ thì đột nhiên con Chi Linh hét lớn.

“Bây ơi! Tao nhận được email rồi! Họ nói tuần sau sẽ phỏng vấn!”

Tôi giật mình quay đầu nhìn nó, thấy nó vui như vậy bọn tôi cũng vui lây.

“Chúc mừng mày nha, rốt cuộc cũng được công ty liên lạc rồi.”

“Ừ, bọn mày biết không, tao lo lắm luôn, rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm rồi.”

Thật mừng là Chi Linh nó đã được bên công ty gửi mail đến phỏng vấn, hy vọng là sẽ thuận lợi.

Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm để chuẩn bị cho ngày đi làm đầu tiên của mình.

Đêm qua trước khi đi ngủ tôi nhận được tin nhắn của Trần Minh Viễn, anh ta nói: “Tám rưỡi sáng mai bộ phận mỹ thuật mới bắt đầu làm việc nhưng em cố gắng đến sớm trước tám giờ nhé, sẽ có người đến bàn giao công việc cho em.”

Chí ít anh ta cũng có chút lương tâm mà thông báo cho tôi biết, tôi cảm động đáp lại: “Cảm ơn sếp.”

Giờ anh ta không còn là giảng viên nữa, mà là sếp của tôi rồi. (Vốn dĩ anh ta còn chẳng phải là giảng viên nữa?)

Ba đứa còn lại nó cũng dậy từ sớm, thấy tôi đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm, bọn nó ra sức chúc tôi may mắn trong công việc.

Sau khi chia tay nhau, tôi liền bắt taxi tới công ty, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Đây là lần thứ hai tôi đến công ty X, nhưng lần trước là với tư cách ứng viên, còn lần này với tư cách là nhân viên thực tập.

Có một chị thư ký đến đón tôi tại sảnh, nói rằng sẽ đưa tôi đến nơi được chỉ định.

Tất nhiên tôi rất vui vẻ nghe lời và bèn đi theo chị ấy.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ được dẫn đến bộ phận mỹ thuật, nhưng không, tôi được đưa đến phòng giám đốc.

“Vào đi.” Giọng của một người đàn ông phát ra từ bên trong.

Chị thư ký mở cửa cho tôi, sau đó chị ấy điềm đạm nói: “Sếp nói có việc quan trọng muốn bàn với em trước, cứ vào đi, đừng quá căng thẳng nhé.”

Nói xong chị ấy đóng cửa lại rồi rời đi.

Tôi vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đang ngồi đối diện trước mặt thì vẫn nhìn tôi chằm chằm như thế.

“Còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống đây.”

Tôi vẫn không nói gì, chỉ làm theo những gì anh ta bảo.

Thật ra trong lòng vẫn có chút bực mình, nhưng mà thôi cứ nghe anh ta nói đã, tôi cũng muốn biết lý do tại sao mình lại được đưa lên đây.



Trần Minh Viễn chống tay nhìn tôi, bật cười: “Em vẫn đề phòng tôi y như trước vậy.”

Tôi muốn mắng anh ta lắm rồi đấy.

“Sếp, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Là một nhân viên chưa chính thức chẳng có gì nổi bật như tôi, tốt nhất là ngậm cái mỏ lại, đừng để nó đi chơi xa.

Trần Minh Viễn ngả ngớn nhìn tôi, nói: “Chuyện này không liên quan đến công việc lắm, nhưng...”

“Khoan đã.” Tôi ngắt lời anh ta, giọng không cao không thấp nói: “Ngoài chuyện công ra em không muốn nói gì đến chuyện khác, huống hồ em còn là nhân viên mới vào chưa chính thức, vậy nên có chuyện gì sếp hãy yêu cầu người khác có kinh nghiệm hơn làm đi ạ.”

Tôi khoan thai đứng dậy, lễ phép nói: “Không có chuyện gì quan trọng vậy em xin phép...”

“Tôi sẽ trả thù lao rất cao nếu như em chấp nhận làm công việc ngoài lề này.”

Dừng lại một chút, gì cơ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Công việc ngoài lề trả thù lao rất cao ư?

Tôi vẫn đứng chôn chân nhìn anh ta, nhất thời không hiểu Trần Minh Viễn đang nói gì.

“Công việc này rất đơn giản, không phải tốn nhiều sức lực, nhưng vì nó rất quan trọng với tôi nên đây sẽ là công việc vừa nhẹ mà lương lại vừa cao đấy.”

“Chắc em không chê việc nhẹ lương cao đâu nhỉ?”

Nghe Trần Minh Viễn nói mà tôi muốn phát khóc.

Việc nhẹ lương cao ai mà không muốn chứ, huống hồ anh ta lại chủ động tìm tôi như vậy...

Nhưng có đáng tin không? Trước đây cái “chiến tích” của anh ta đối với tôi nó đã quá ư là kinh khủng rồi, tôi thật sự không muốn trải nghiệm lại thêm một lần nào nữa đâu.

Tôi bình tĩnh ngồi lại xuống sofa, nở ra một nụ cười công nghiệp hỏi: “Vậy sếp muốn giao việc gì cho em ạ?”

Với số tiền sinh hoạt ít ỏi mà bố mẹ đưa cho tôi, dĩ nhiên khi nghe anh ta nói muốn giao “việc nhẹ lương cao” cho tôi, tôi thấy bản thân đã sẵn sàng có thể bán mình cho tư bản rồi.

Nhưng cũng không thể để bản thân chịu thiệt được, tôi muốn biết anh ta sẽ giao cho tôi việc gì rồi mới quyết định nên đồng ý hay không.

Trần Minh Viễn vẫn nở ra nụ cười “thân thiện” đó, làm tôi cảm giác sắp có chuyện chẳng lành.

“Năm nay tôi cũng ba mươi rồi, gia đình thì đang giục tôi lấy vợ mà tôi vẫn chưa có bạn gái.”

Gì đây gì đây? Tôi cảm thấy thật sự không ổn, thật sự không ổn chút nào!

“Vậy nên tôi cần em...”

Anh ta dần tắt hẳn nụ cười, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghiêm túc, nói.

“Giả vờ làm bạn gái tôi nhé?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.