Ở cửa phòng khách là Thi Lâu và Lục Lâm An, trước ghế sô pha là Thẩm Thính Bạch, trên ghế sô pha là một vị nào đó đã lừa cả đám người đang đờ đẫn.
Phòng khách vốn còn khá rộng rãi, nhưng sau khi bọn hắn đi vào, Nha Thấu lại thấy cực kỳ chật chội.
Thực ra bốn người không chiếm bao diện tích, Anvile cũng không bày nhiều đồ trong phòng khách nhưng Nha Thấu vẫn thấy chật, khiến cậu sắp không thở nổi.
Nhóc lừa đảo đã lừa quá nhiều người, giờ những người bị hại đều đang tề tụ ở đây.
À không đúng, Thi Lâu không được tính là người bị hại.
Hệ thống Tình Yêu thờ ơ nhắc nhở 001:【Thiếu chủ đâu nói cho hắn tên thật của mình.】
001 sực hiểu ra:【Đúng nhỉ!】
Cho nên Thi Lâu cũng được tính là người bị hại.
Nó không ngờ ký chủ còn một bí mật chưa nói cho đám người này, đó là tên thật của cậu.
Hơn nữa cả ba người này đều là Người chơi, sau khi ra ngoài sẽ trở lại Căn cứ Người chơi, lúc đó sẽ hiểu ngay sau khi trông thấy lệnh truy nã do Dung Xích phát.
001 bỗng cảm thấy thương hại:【Ký chủ bảo trọng.】
"Các ngươi đừng nói châm chọc nữa." Nha Thấu khóc không ra nước mắt.
Sau khi Lục Lâm An hỏi vấn đề kia xong, cả phòng chìm vào im lặng.
Thiếu niên nằm trên ghế vẫn đang tựa má vào lòng bàn tay của Thẩm Thính Bạch, đôi mắt màu lam ướt át nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Hai người trông cảnh tượng này kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
Lục Lâm An nhìn bé Ma cà rồng trên ghế sô pha. Hắn nhìn Thi Lâu trước, sau đó nhìn sang cộng sự của mình: "Anh biết từ lâu rồi à?"
Thẩm Thính Bạch đứng thẳng dậy, tuy hắn cũng mới biết không lâu nhưng hắn không nói ra sự thật này mà chỉ thờ ơ trả lời: "Cậu có hỏi đâu."
Nói cứ như hắn đã biết từ lâu rồi không bằng, Thi Lâu bên cạnh cười khẩy.
Lục Lâm An sầm mặt xuống, lúc đi vào hắn thấy vòng chống cắn trong thùng rác, lại liên tưởng đến sắc mặt của Thẩm Thính Bạch khi mình vừa gọi Nha Nha là bé Ma cà rồng xong, hắn lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn nhướng mày, bao bực bội dồn nén trong lòng bỗng chốc như có lối thoát, ào ào tuôn ra, tâm trạng cũng khá hơn nhiều: "Thì ra ngay cả việc em ấy là Ma cà rồng anh cũng không biết?"
"Thế anh tưởng em ấy là gì? Thợ săn? Hay là sói con?" Lục Lâm An cười nhưng trong mắt chẳng hề có ý cười: "Em ấy là cộng sự của Thi Lâu, chắc anh tưởng em ấy là sói con nhỉ?"
Bảo sao vừa nghe hắn nói xong đã lập tức chạy đi, hóa ra là đến đây, nhìn qua có vẻ còn bắt người ta đeo vòng chống cắn, làm người ta khóc nữa.
Hắn không biết thiếu niên là Người chơi, Thẩm Thính Bạch không biết thiếu niên là Ma cà rồng, coi như hòa nhau.
Cái thứ trong thùng rác kia... Hờ.
"Còn ép người ta đeo vòng chống cắn, chậc."
【Đang diễn trò gì vậy? Nội bộ Người chơi lục đục à? Hay cộng sự lục đục? Cảm giác từ giờ về sau bé con sẽ lật xe suốt ha ha ha.】
【Lục Lâm An, cậu đừng chó chê mèo lắm lông. Đừng bảo cậu quên lúc đầu mình cũng muốn cho Nha Nha đeo vòng chống cắn nhé? Thế mà còn mặt dày đi giễu người khác được?】
【Xin cảm ơn, cho thêm nữa đi, em bé vẫn còn hai ngày nghỉ cuối tuần.】
【Ê lầu trên, quần của ông bay vào mặt tôi rồi đây này.】
Nha Thấu không quan tâm hai người kia ngầm đấu đá gì với nhau, giờ cậu chỉ muốn đến chỗ Thi Lâu thôi.
Thẩm Thính Bạch đang đấu khẩu với Lục Lâm An không chú ý đến cậu, cậu nhân cơ hội này lật người dậy, lăn xuống khỏi ghế sô pha rồi chạy đến chỗ Thi Lâu.
Giống như con sói con nghịch ngợm ở bên ngoài, khi thấy bố mẹ đến nó sẽ lập tức chạy lao về phía họ.
Cảm giác mình được chọn khiến Thi Lâu vui vẻ vô cùng, hắn nhìn hai người đang cãi nhau đằng kia, chẳng hiểu sao lại có cảm giác hơn người.
Hành động của Nha Thấu kéo lại sự chú ý của hai người nọ, Lục Lâm An muốn đi đến bên cạnh thiếu niên nhưng bị Thi Lâu chặn lại.
Lục Lâm An hiện giờ đang cực kỳ bực bội: "Tránh ra."
Thi Lâu nở nụ cười cợt nhả, không hề nhường bước: "Cậu làm em ấy sợ."
Thiếu niên trốn sau lưng Thi Lâu chỉ lộ ra đỉnh đầu nên không thấy được biểu cảm của cậu lúc này.
Lục Lâm An híp mắt, muốn tìm thiếu niên hỏi cho rõ ràng: "Rốt cuộc em có phải là Người chơi không hả?"
Nha Thấu còn chưa lên tiếng, Thi Lâu đã trả lời thay cậu: "Em ấy là cộng sự của tôi, chưa đủ rõ chắc?"
Lục Lâm An cũng biết rõ nhưng vẫn cố chấp chờ câu trả lời của thiếu niên: "Tôi muốn nghe em ấy nói. Sao em phải giấu anh?"
Giọng điệu cứng rắn, thái độ của hắn cũng không tốt cho lắm. Thi Lâu vốn đang cười, nghe hắn nói xong sắc mặt dần đanh lại, nhìn chòng chọc vào hắn.
Nha Thấu không tiếp xúc nhiều với Thi Lâu, kể từ khi gặp mặt, Thi Lâu đối xử với cậu rất tốt, khiến cậu còn tưởng Thi Lâu là kiểu người bình thường thì cợt nhả, nhưng vào thời điểm quan trọng lại vô cùng đáng tin cậy.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ này của Thi Lâu, đôi đồng tử dọc màu hổ phách kia hệt như của con sói ẩn nấp trong bụi cỏ đang quan sát con thú dữ cùng cấp với mình, sau khi bị khiêu khích, nó lập tức vào tư thế sẵn sàng cắn cổ đối phương bất cứ lúc nào.
Thấy bọn họ sắp đánh nhau, Nha Thấu vội vàng mở miệng: "Cái này phải hỏi anh chứ."
"Tối đó anh nói gì chẳng lẽ chính anh lại không nhớ à?"
Chỉ vài câu nói đã khiến bầu không khí vốn căng thẳng bỗng trở nên tế nhị. Thi Lâu sực hiểu ra là thiếu niên đang nói đến tối hôm đầu tiên bị Lục Lâm An bắt được, giữa chừng còn ngắt liên lạc với hắn một lần.
Lục Lâm An ngẩn ra: "Nhìn phía dưới núi tuyết..."
Nha Thấu vội quát: "Không phải câu này!"
Vừa nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lục Lâm An là cậu đã thấy xấu hổ ngập khắp cõi lòng, hoàn toàn không ghìm xuống được.
"Rõ ràng lúc đầu Thẩm Thính Bạch nói tôi là NPC." Nha Thấu ló đầu ra, cố gắng tỏ ra hung dữ một chút để mình không lộ vẻ chột dạ: "Là anh nói muốn bắt cộng sự của Thi Lâu lại!"
Thẩm Thính Bạch bên kia nghe vậy thì nhìn sang, dù sao thiếu niên cũng vừa nói câu này với mình xong.
Nha Thấu thấy hắn nhìn sang thì chột dạ, khí thế vất vả lắp mới vun đắp được lập tức bị ánh mắt của hắn làm cho tan biến, cậu vội vàng rụt người về.
Người đề nghị bắt cộng sự của Thi Lâu là Lục Lâm An, nhưng vừa nãy cậu hoảng quá nên nói thành Thẩm Thính Bạch. Lúc Thẩm Thính Bạch định lên tiếng thì lại bị Nha Thấu chặn họng.
Nếu không phải Lục Lâm An đến thì cậu đã giải quyết xong rồi.
"Dù sao các anh cũng cùng một đội, ý của ai cũng là ý chung." Lục Lâm An đề nghị nhưng Thẩm Thính Bạch có bác bỏ đâu.
Lục Lâm An nghĩ đến đề nghị ban đầu của mình, sắc mặt thay đổi liên tục. Thẩm Thính Bạch cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nói gì lúc đó.
—"Con Ma cà rồng trong tay cậu là NPC quan trọng của Lâu đài Ánh Trăng."
Thẩm Thính Bạch khựng lại, đúng là mình đã định nghĩa của thiếu niên ngay từ đầu.
Hai người hắn bỗng im bặt.
Bây giờ trong phó bản, Thi Lâu vẫn là cộng sự của cậu, lúc lật xe còn có một người có thực lực mạnh ở bên cạnh nên cũng yên tâm hơn nhiều.
Nha Thấu ưỡn ngực, giọng nói tuy mềm mại nhưng lại chọc đúng vào miệng vết thương của bọn họ: "Nếu lúc đầu các anh đối tốt với tôi một tí thì tôi đã nói thật với các anh rồi."
Mới là lạ!
Dù có tốt hơn một tí thì cậu cũng sẽ không nói đâu. Cậu còn lâu mới tin bọn họ!
Cậu hít mũi, giọng nghe hơi đáng thương: "Tôi không cố tình lừa các anh thật mà, tôi xin lỗi."
Đúng là cố tình lừa các anh đó!
Thi Lâu cau mày: "Sao phải xin lỗi bọn hắn?"
Lúc này Nha Thấu không rặn ra nước mắt được nữa, nhưng mới khóc xong ban nãy nên mắt vẫn còn đỏ, khiến cậu trông càng đáng thương hơn. Trông cậu chẳng khác nào một em bé bị hai tên lưu manh bắt nạt xong cuối cùng còn phải quay lại xin lỗi bọn hắn.
Cậu ngoan ngoãn đáp lại: "Vì dù là thế nhưng tôi đã lừa họ thật, làm sai thì phải xin lỗi chứ."
Thực ra là cậu nghĩ làm người không nên tuyệt tình quá, sau này lỡ có gặp lại thì sẽ dễ nói chuyện hơn.
Dù sao hai người này vừa nhìn đã biết là Người chơi Đỉnh cấp rồi, địa vị trong Căn cứ Người chơi chắc chắn không thấp, giờ mà đắc tội, lỡ sau khi ra ngoài rồi, bọn họ lại phát lệnh truy nã giống Dung Xích thì làm sao?
Ngay cả Ứng Tinh Uyên còn chạy ra ngoài được kìa, có đánh chết cậu cũng không bao giờ nói mấy lời khiêu khích như vậy nữa đâu, trừ khi cảm xúc bột phát...
Dù sao cậu cũng chưa về nhà ngay được.
Có điều vừa nói xong, cậu đã thấy Lục Lâm An nhìn mình với ánh mắt sáng rực: "Ngoan quá."
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của Người chơi Lục Lâm An tăng 20. Tổng điểm thiện cảm: 70.】
Nha Thấu: ... Đồ ngốc.
Điểm thiện cảm của Lục Lâm An chưa được 100 nhưng 70 cũng là khá cao rồi. Coi như về sau có gặp thì cũng sẽ không gây khó dễ cho mình.
"Có nhân mới có quả, bọn hắn không dọa em thì em đâu có lừa bọn hắn đúng không?" Thi Lâu hỏi.
"... Không." Thực ra vẫn có.
"Vậy xin lỗi làm gì, em không phải xin lỗi."
Thi Lâu cảm thấy may mắn vô cùng vì hệ thống đã sắp xếp cho hắn làm cộng sự của thiếu niên. Nếu không, với thái độ của hắn ban đầu thì kiểu gì bây giờ hắn cũng được xếp vào đội ngũ người bị lừa rồi.
Nha Thấu cắn môi: "Thế nếu như tôi cũng không nói thật với anh..."
Thi Lâu mỉm cười: "Sao cơ?"
Nha Thấu giật mình: "Không có gì không có gì."
Hắn xoa tóc thiếu niên: "Vậy chúng ta đi thôi."
Thẩm Thính Bạch ngước mắt: "Hai người đi đâu?"
"Tiền tuyến."
Nha Thấu được ôm, cuối cùng cũng tranh thủ hỏi được câu mà mình luôn muốn hỏi: "Sao các anh biết mà đến đây?"
Tại sao lại cùng lúc tụ tập ở đây vậy!
Thẩm Thính Bạch: "Nghe Tôn Cảnh nói em được Anvi đưa đi nên đến thẳng đây."
À đúng, quên mất giữa chừng còn có Tôn Cảnh.
Lục Lâm An: "Anh đi theo Thẩm Thính Bạch đến đây."
Thi Lâu hắng giọng: "Em gọi anh đến."
Hai tên còn lại cùng quay sang nhìn hắn chằm chằm, Thi Lâu nói thêm câu cuối cùng: "Tiện thể nói cho em biết, định vị giữa chúng ta vẫn luôn bật."
Cộng sự có thể định vị được vị trí của nhau, Thi Lâu còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "chúng ta", vẻ mặt đắc ý thấy rõ.
"Thi Lâu, hai đội chúng ta liên minh đi." Thẩm Thính Bạch bất thình lình lên tiếng, như thể không nghĩ đến lời mình nói có thể khiến bao nhiêu người kinh ngạc: "Tuy là đối kháng nội bộ Người chơi nhưng hệ thống không nói là không thể liên minh đúng không?"
Thi Lâu: "Sao bọn tôi phải liên minh với các anh?"
"Cậu biết điều kiện vượt ải lần này là phong ấn Lucifer, chỉ dựa vào một hai người là không đủ." Thẩm Thính Bạch nói: "Năm lần trước, số người tham gia ít cũng phải 100, nhưng số người cuối cùng thành công vượt ải cũng có nhiều đâu."
Lucifer sống quá lâu, chỉ riêng thời gian đã là một rào cản không thể vượt qua được rồi. Dù về độ thuần thục nắm giữ kỹ năng hay ưu thế về thiên phú bản thân thì đều khiến hắn gần như bất khả chiến bại.
Phong ấn hắn cũng là bước khó khăn nhất, năm đó Dung Xích đối đầu với Lucifer vừa trưởng thành cũng phải tốn hết sức mới phong ấn được, nhưng phân thân mà hắn sử dụng để vào phó bản cũng đã hỏng theo.
Cũng chỉ có Ly Vân mới có thể chiến đấu với Lucifer trong thời gian dài.
"Vật phẩm rơi ra hay điểm tích lũy có thể thảo luận sau..."
Thẩm Thính Bạch còn đang nói, Thi Lâu đã cắt ngang lời hắn: "Không cần, Nha Nha không muốn đi theo con đường này."
"Nhưng con đường kia không đi được." Thẩm Thính Bạch im lặng một giây, nói ra sự thật: "Hai người cậu sẽ chết."
Hắn nói "hai người cậu" chứ không phải "cậu".
Trong những ngày thực hiện nhiệm vụ ở nội thành, Thẩm Thính Bạch cũng song song thu thập manh mối. Lúc phối hợp với Lục Lâm An ở Điện thờ, hắn cũng đã nhận được điều kiện vượt ải khi Nha Thấu đưa trận pháp "Triệu hồi" cho mình, sau khi suy luận ngược lại cũng đã tìm ra điều kiện ẩn để vượt ải.
"Thi Lâu, cậu đâu phải không biết."
Là Người chơi Đỉnh cấp, Thi Lâu hoàn toàn có thể suy luận ra điều kiện ẩn sau khi biết điều kiện công khai, Thẩm Thính Bạch không hiểu hắn đang do dự điều gì nữa.
Thẩm Thính Bạch bình tĩnh nói: "Tôi có thể chọn hai con đường, nhưng tôi chọn phong ấn Lucifer, vậy cậu thì sao hả Thi Lâu?"
Với tính cách sợ phiền phức như Thi Lâu thì hẳn sẽ quả quyết chọn phong ấn mới đúng, dù sao thì mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.
Nghe vậy, tay Nha Thấu bỗng nắm chặt lại, sự căng thẳng và bất an trước kia lại quay trở lại cơ thể cậu, len lỏi vào từng tế bào.
Thẩm Thính Bạch lại kéo cậu về vấn đề lúc trước mà cậu không muốn đối mặt, buộc cậu phải suy nghĩ rõ ràng xem là bọn cậu chết hay Lucifer sẽ bị phong ấn.
Thi Lâu an ủi vỗ nhẹ vào lưng Nha Thấu, không trả lời câu hỏi của Thẩm Thính Bạch mà nói với cậu: