Vi Quang

Chương 27: Kẻ ngốc



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 27: Kẻ ngốc

Buổi quảng bá MV của Tống Khê từ ngày mở buổi hoà nhạc vẫn luôn có người tâng bốc, nhưng người xem cũng không nhiều, sau đó lại bởi vì chuyện Cảnh Viên và Vọng Thư, mọi người tập trung ăn dưa, cho nên đợi đến khi thật sự công bố thời gian quảng bá, mọi người mới giật mình, đã qua hơn một tuần rồi?

Thì ra bọn họ đã ăn dưa hơn một tuần.

Không thể không nói, dưa này, rất kích thích, ăn vừa thơm vừa ngọt.

Họ ăn dưa xong nhìn thấy thời gian quảng bá đồng thời còn không quên hỏi: Bài hát mới của Vọng Thư đâu?

Bài hát mới của Vọng Thư bị bắn chết, còn chưa chiến, đã bại.

Trên mạng đến lúc này lại kéo toàn bộ lực chú ý trở về, đặt vào Cảnh Viên và Cố Khả Hinh cùng với MV này. Cảnh Viên trong khoảng thời gian này hút không ít fan, sắp phá 500 ngàn, Ngôn Khanh dùng Weibo của nàng đăng tin, số bình luận còn nhiều hơn những nghệ sĩ triệu fan kia, cư dân mạng nhao nhao nói đùa: Người ta chính là không muốn quảng bá, không muốn làm giả, fan của một số người còn nói người ta cọ nhiệt, ha ha, người ta chính là công chúa thật sự, cọ nhiệt? Mấy người đừng cọ nhiệt của người ta mới đúng!

Fan của Vọng Thư bị trào phúng á khẩu không trả lời được, Cảnh Viên giữ mình trong sạch, nổi tiếng là thanh liêm, không quay cảnh hôn ngược lại còn thao túng nàng một người chỉ lo thân mình. Bọn họ càng bôi nhọ, cư dân mạng lại càng thích, cho nên gần tới buổi quảng bá, bọn họ cũng không lỗ mãng.

Ai biết sẽ mang lưu lượng gì đến cho Cảnh Viên.

Một trận đánh nhau oanh liệt, cuối cùng kết thúc bằng việc fan hai bên chửi bới nhau.

Cảnh Viên ngồi trong phòng trang điểm, trợ lý chạy tới chạy lui, trên mặt rất vui vẻ, nhìn thấy Cảnh Viên nhìn qua cô nàng vui vẻ nói: "Cô Cảnh, trên mạng lại khen chị!"

Gần đây không biết tại sao nàng rất được người ta yêu thích, ngoại trừ fan tăng vọt, còn có không ít trang Weibo nổi tiếng cũng tới góp vui, còn có mấy người phân tích phim truyền hình trước kia của nàng, từ phương diện diễn xuất nói chuyện tường tận, cho nên gần đây người khen nàng không ít.

Cảnh Viên cũng không quan tâm lắm, nhưng không ai nghe người khác khen còn lạnh mặt, cho nên mặt nàng khẽ mỉm cười: "Ừ."

Nàng đáp lại rồi hỏi: "Cô Cố đến chưa?"

"Vẫn chưa nữa." Diệp Từ Tịch nói: "Đạo diễn Kỳ bảo chị trang điểm trước."

"Đợi lát nữa chị Ngôn sẽ tới."

Ngôn Khanh nói với nàng chuyện phim mới, Cảnh Viên gật đầu: "Được."

"Cô Cố tới thì nói cho tôi biết."

Diệp Từ Tịch gật đầu: "Được, vậy em ra cửa xem."

Cảnh Viên cúi đầu ừ một tiếng, Diệp Từ Tịch chạy tới cửa nhìn xung quanh.

Cố Khả Hinh còn chưa đến, cô ngồi trên xe, nghe người ở đầu dây bên kia nói: "Khả Hinh, chọn diễn viên mới rồi, Vọng Thư rút lui, em đoán chừng sẽ hợp tác với Cận Kỳ."

Vốn cô là vai phụ, bởi vì Vọng Thư rút lui, cô được đề bạt lên vai chính.

Chỉ là còn cần đi thử vai.

Cố Khả Hinh dựa lưng vào ghế, đầu hơi ngửa, nhìn đèn bên trong xe, tay cô đặt trên công tắc, ấn, đèn sáng, ấn, đèn tắt.

Người ở đầu dây bên kia điện thoại còn đang tiếp tục nói: "Thể hiện cho tốt biết không? Lần này là Vọng Thư đáng đời, chọc tới người không nên chọc, cũng không biết nghĩ như thế nào, lại đi trêu chọc Cảnh gia ——"

Giọng nói liên miên cằn nhằn không ngừng, nghe ra người nói chuyện tâm tình không tệ. Cố Khả Hinh lại không có ý định bồi người kia trò chuyện, cô gọi: "Chị Mạc."

Mạc Ly ngừng câu chuyện: "Hả?"

"Em phải vào phòng thay đồ."

Mạc Ly cười: "Là buổi quảng bá phải không? Được, em đi đi. Kết thúc đến chỗ chị lấy kịch bản mới, ngày mai dẫn em đến chỗ đạo diễn Dương thử vai."

Cố Khả Hinh tắt đèn trên đỉnh đầu, thản nhiên nói: "Vâng."

Cúp điện thoại, Tô Anh hỏi: "Vào chưa?"

"Đợi lát nữa." Cố Khả Hinh nói: "Đợi lát nữa lại vào."

Tô Anh không nhiều lời, cô ấy nhìn thấy Cố Khả Hinh đặt ghế nằm xuống, cả người dáng vẻ rất mệt mỏi.

Trong xe yên tĩnh không tiếng động, qua một lúc Tô Anh mở nhạc, âm điệu thư giãn phiêu đãng trong không gian nhỏ hẹp. Cố Khả Hinh nhíu mày, ngược lại không nói gì, vẫn nhắm mắt như cũ.

Hai người ở trong xe nửa giờ, bài hát kết thúc, Cố Khả Hinh chậm rãi mở mắt, cô xách túi nói: "Đi thôi."

Tô Anh theo cô xuống xe.

Buổi quảng bá có rất nhiều phóng viên tham dự, hai bên thảm đỏ ngồi thành bảy tám hàng, đèn flash không ngừng, mọi sự chú ý đều tập trung vào một điểm trên sân khấu.

Hậu trường bận rộn, Cố Khả Hinh tới muộn, vừa mới đi vào đã bị kéo đi thay quần áo trang điểm. Cảnh Viên vốn muốn nói chuyện với cô cũng không có cơ hội, không tới nửa giờ, hai người đồng loạt đứng ở hậu trường.

Tiếng vỗ tay từ phía trước đánh úp lại, Cố Khả Hinh quay đầu nhìn Cảnh Viên, cười nói: "Căng thẳng sao?"

Cảnh Viên chỉ quay đầu nhìn cô, lắc đầu: "Không căng thẳng."

Cố Khả Hinh đối diện với đôi mắt kia của nàng, ánh mắt sáng quắc, sâu thẳm, cô thản nhiên nói: "Tôi có chút căng thẳng."

Cảnh Viên còn chưa hỏi cô căng thẳng cái gì đã nghe thấy MC gọi tên mình, nàng và Cố Khả Hinh nhìn nhau, hai người vén rèm đi ra ngoài.

Đèn flash nhất thời chiếu tới, tiếng bấm máy ảnh không ngừng. Cảnh Viên đứng ở trên sân khấu, tự nhiên hào phóng, Cố Khả Hinh bên cạnh nàng, mặt bình tĩnh, điềm đạm, không nhìn ra bộ dạng căng thẳng chút nào. Đáy mắt Cảnh Viên liếc nhìn cô, yên lặng cụp mắt.

Căng thẳng? Nàng thật sự không nhìn ra Cố Khả Hinh có gì căng thẳng.

Cô đang diễn, phải không?

Cảnh Viên cắn môi, nghe người dẫn chương trình nói đi về phía cái ghế bên cạnh.

Cố Khả Hinh ngồi bên phải, Tống Khê ngồi bên trái.

Tống Khê là một nhạc sĩ điển hình, mặc dù là con gái, nhưng tóc cắt rất ngắn, mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, tạo hình rất khác biệt, lên sân khấu liền hấp dẫn ánh mắt đại đa số người.

Sự nổi loạn dường như khiến người khác quan tâm nhiều hơn.

Cảnh Viên tay cầm micro, trầm mặc cúi đầu.

Đáy mắt Cố Khả Hinh thỉnh thoảng liếc về phía nàng, nhìn thấy bộ dạng rũ mắt của nàng không khỏi tiến lại gần: "Không vui à?"

Cảnh Viên nghiêng đầu, thình lình đối diện với đôi mắt Cố Khả Hinh, trong mắt ngoại trừ có đèn flash sáng ra, còn có hình ảnh phản chiếu của mình, rất nhỏ, lại rất rõ ràng.

Chứng tỏ hai người đang dựa vào rất gần.

Cảnh Viên mím môi, còn chưa nói chuyện đã nghe thấy MC cười: "Cô Cảnh và cô Cố thì thầm gì vậy?"

Hiện trường cười vang lên, tất cả mọi người đều biết chuyện Cảnh Viên và Vọng Thư cách đây không lâu,là bởi vì bất bình thay Cố Khả Hinh. MC nói: "Thật ngưỡng mộ quan hệ giữa cô Cố và cô Cảnh."

"Khẳng định rất tốt nhỉ?"

"Đương nhiên." Cố Khả Hinh bên cạnh Cảnh Viên ngẩn người một lát, nói:"Cô Cảnh là ngôi sao may mắn của tôi."

Cô nói trắng ra như vậy, MC cũng không nhăn nhó, nói: "Cô Cố và cô Cảnh quen biết bao lâu rồi?"

"Mới quen cách đây không lâu." Cố Khả Hinh tự nhiên hào phóng.

MC thấy cô phối hợp như thế nhịn không được tiếp tục đào: "Vậy cô Cố có thể nói một chút về cái nhìn của cô Cảnh không?"

"Cô ấy à." Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Viên. Trên mặt có ý cười, mặt mày ôn hòa, thần sắc bình tĩnh: "Cô ấy vô cùng tốt, mặt ngoài lạnh lùng, thật ra nội tâm rất mềm mại."

MC còn muốn tiếp tục hỏi, đạo diễn phía sau ho nhẹ một tiếng. Cô nhanh chóng thu lực chú ý lại, khi phóng viên dưới sân khấu còn hy vọng hỏi sâu hơn thì cô ném vấn đề về phía Cảnh Viên.

Cảnh Viên không giống Cố Khả Hinh, không nói nhiều như vậy, bị đặt câu hỏi cũng chỉ nói ngắn gọn vài chữ, không có tính tiết lộ gì, phóng viên có chút tiếc nuối, hận không thể tiếp tục hỏi Cố Khả Hinh.

Nhưng Cố Khả Hinh không phải nhân vật chính.

Nhân vật chính là Tống Khê.

MC muốn hỏi cũng hết cách, đành phải ngồi lại vị trí, đặt câu hỏi với Tống Khê.

Buổi quảng bá cuối cùng kết thúc bằng MV. Trên màn hình lớn như vậy chiếu hình ảnh Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, MC thừa dịp trước khi kết thúc lại hỏi chút chuyện Cố Khả Hinh ở đoàn phim, ấn tượng sâu sắc nhất, có liên quan đến Cảnh Viên, điều cô khó quên nhất. Cố Khả Hinh biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm, giống như người mới vừa bước vào giới này, moi tim móc phổi với người khác.

Thái độ như vậy của cô chiếm được hảo cảm rất lớn của MC và phóng viên. Làm MC rất thích nghệ sĩ phối hợp như thế, phóng viên cũng không ngoại lệ, cho nên ống kính bọn họ cho Cố Khả Hinh cũng là nhiều nhất, đương nhiên, trở về viết báo cáo, sẽ nhịn không được khen ngợi cô.

Tính cách ôn hòa, mềm mại, chân tình.

Cố Khả Hinh từ trên sân khấu xuống còn có thể nghe được nhân viên công tác nói như vậy, cô cười nhạt: "Quá khen rồi."

Khiêm tốn hữu lễ, độ hảo cảm của mọi người không khỏi càng cao.

Cảnh Viên đi theo phía sau cô, chỉ bình tĩnh nhìn cô nói chuyện với những người khác, hậu trường rất ồn ào, nàng lại hồn nhiên không phát hiện, chỉ là vẫn nhìn Cố Khả Hinh. Nhìn người nọ mặt như hoa đào, nhìn người nọ miệng lưỡi khéo léo như lò xo, nhìn người nọ thành thạo. Khoảng thời gian trước tiếp xúc, nàng luôn cảm thấy mình hiểu Cố Khả Hinh, cho dù là một chút xíu, nhưng sự thật bày ra trước mặt, nàng không hiểu.

Không hiểu chút nào.

Tay Cảnh Viên buông xuống bên người lặng lẽ nắm lấy, móng tay lướt qua lòng bàn tay, nổi lên đau nhức. Nàng hít sâu một hơi, khi Cố Khả Hinh cười với mọi người chuẩn bị đi đến phòng thay quần áo thì nàng đi theo.

Phòng thay đồ chỉ có một gian, hai người dùng chung, Cố Khả Hinh vừa mở cửa phòng thay đồ thì phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, cô quay đầu, cười: "Cảnh Viên."

Cô kéo ra chút khoảng cách: "Em cũng muốn dùng sao?"

"Chị dùng trước đi."

Cảnh Viên nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, bàn tay buông xuống bên người cuộn tròn lại mở ra, động tác thong thả, ngay cả thanh âm cũng thấp hơn rất nhiều: "Cùng vào đi."

Nàng nói.

Đáy mắt Cố Khả Hinh đánh giá cả người nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở ngón tay mảnh khảnh của nàng, bất động thanh sắc: "Được."

Phòng thay đồ cũng không lớn, hai người đứng vào nhất thời thiếu đi một nửa không gian, kín mít, hiệu quả cách âm cũng rất tốt. Bên trong tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt, còn treo hai bộ quần áo, một bộ là của Cảnh Viên, một bộ là của Cố Khả Hinh.

"Em..." Đôi môi đỏ mọng của Cố Khả Hinh khẽ mở, vừa mới mở miệng đã bị Cảnh Viên cắt ngang.

"Chị thích uống trà không?" Cảnh Viên hỏi: "Trà lạnh."

Cố Khả Hinh đứng thẳng, tựa lưng lên vách tường, nhẹ nhàng nói: "Thích."

"Chị không thích." Cảnh Viên nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén. Cố Khả Hinh lần đầu tiên phát hiện thì ra ánh mắt của nàng cũng có thể bén nhọn như thế, như lưỡi dao sắc bén, dễ dàng đâm thủng ngụy trang của người khác.

Cô chớp mắt, ngữ khí ôn hòa: "Cảnh Viên, em làm sao vậy?"

Thái độ không khác gì trước đây.

Cảnh Viên lại chỉ cảm thấy trào phúng nồng đậm, thân thể nàng căng thẳng, hai tay lại nắm lấy, giọng nói hết sức bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô Cố thấy tôi thế nào?"

Cố Khả Hinh không hiểu: "Thấy em thế nào? Tôi cảm thấy em rất..."

Chữ "tốt" còn chưa nói ra, Cảnh Viên đã nói: "Rất ngốc đúng không."

"Trước mặt chị."

"Như một kẻ ngốc?"

Cảnh Viên hùng hổ đáng sợ: "Có phải chị thấy tôi như vậy không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.