Cảnh Viên không ngờ một lượt like của mình lại gây ra chuyện lớn như vậy, nàng từ Lan Viên trở về khách sạn còn chưa xuống xe đã nhận được điện thoại của người đại diện Ngôn Khanh, đầu kia cân nhắc dùng từ: "Tài khoản là em dùng?"
Cảnh Viên im lặng: "Vâng."
"Cũng là em nhấn like sao?" Ngôn Khanh vô cùng kinh ngạc, Cảnh Viên ra mắt cũng đã hơn một năm, Weibo hầu như không dùng. Trước đây, chị ấy nói muốn làm chút hình thức để thu hút fan, nhưng nàng lại nói không thích số liệu giả, không muốn làm những trò đó. Vì thế, những người cùng ra mắt với nàng trên Weibo đều có ít nhất vài trăm ngàn fan, còn nàng thì chưa quá 30 ngàn, ít đến thảm thương.
Nàng không thích, vậy thì không làm. Lúc nhận Cảnh Viên về, công ty đã dặn rõ, nàng chỉ là một tiểu thư chơi cho vui, chẳng ai biết được nàng sẽ bỏ nghề lúc nào, nên chỉ cần xem xét mà phân phối tài nguyên cho nàng là được, không cần phải đẩy mạnh quá mức. Thực ra, Cảnh Viên có nền tảng tốt, diễn xuất ổn, quan trọng là khí chất rất hiếm có. Tiểu hoa như nàng, lẽ ra đã phải được yêu thích ngay từ khi ra mắt, nhưng vì không có quảng bá, công ty cũng không chú trọng, nên chỉ có thể trôi dạt ở tuyến mười tám. Trước đó, nàng đã đóng hai bộ phim truyền hình, nhưng đều là vai phụ. Nhờ vào ngoại hình và khí chất xuất sắc, nàng cũng tích lũy được một ít fan.
Lần quay MV này nếu không phải bởi vì thông báo tạm thời, những nghệ sĩ khác trong tay chị ấy đều có hoạt động, cũng chưa tới phiên nàng.
Thực ra, lúc mới nhận Cảnh Viên, chị ấy thật sự không vui chút nào. Đại tiểu thư nhà quan, ai cũng không dám đắc tội hay nói bừa, nếu không thì không biết sẽ biến mất khỏi cái giới này lúc nào. Thế nhưng bản thân không có bối cảnh, cũng không có năng lực, trong tay lại không có nghệ sĩ nào có vị trí cao, cho nên chỉ đành chịu thiệt thòi làm điếc này, nhận lấy Cảnh Viên.
Chị ấy rất cẩn trọng trong tháng đầu tiên nhận Cảnh Viên, sợ làm sai điều gì khiến Cảnh Viên không vui. Sau đó chị ấy phát hiện, ngoài việc không thích nói chuyện và tính cách lạnh lùng, nàng chẳng khác gì người bình thường, không có chút kiêu ngạo nào. Lúc đó chị ấy mới yên tâm và dần dần mạnh dạn hơn, giúp nàng lo mọi việc chu toàn, gần như muốn tự mình ra sân giúp nàng đóng phim luôn.
Nàng nói không quay cảnh hôn, được, vậy tìm những vai không có cảnh hôn, dù sao rất nhiều vai phụ đều không có cảnh hôn.
Nàng lập quy tắc, được, dù sao trong giới có rất nhiều quy tắc kỳ lạ, không thiếu một mình nàng.
Nàng nói không muốn số liệu giả, được, trái phải là tuyến mười tám, 30 ngàn fan với 300 ngàn fan không khác nhau, huống hồ có mấy trăm ngàn, mỗi lần like bình luận không quá một ngàn, đó mới gọi là xấu hổ.
Nàng nói cái gì cũng như là thánh chỉ, bản thân làm theo là được, nhưng cmn nàng không nói là sẽ vô duyên vô cớ giúp người khác like tin đồn tình ái!
Hơn nữa, người đó lại là nhân vật đang hot gần đây, Cố Khả Hinh.
Hiện tại chính là khó giải quyết, rất khó giải quyết, vô cùng khó giải quyết!
Trong giới đều biết Cố Khả Hinh và Cận Kỳ cùng lắm là bị trói buộc mà thôi, theo nhu cầu, nhưng cái like này của Cảnh Viên ngược lại làm cho sự tình trở nên mộc mạc mê ly, giống như là tin đồn trên mạng, đã có rất nhiều truyền thông và paparazzi gửi tin nhắn gọi điện thoại cho chị ấy, hỏi Cảnh Viên có biết chân tướng hay không, có thể phỏng vấn hay không?
Chân tướng cái rắm! Chị ấy là người đại diện cũng không biết chân tướng là cái gì!
"Em ——" Ngôn Khanh hít một hơi, chậm rãi nói: "Chuyện của Cố Khả Hinh và Cận Kỳ, em biết à?"
Cảnh Viên dừng một chút: "Biết."
Biết thì dễ xử lý, Ngôn Khanh thở phào nhẹ nhõm nói: "Cho nên bọn họ là thật?"
"Chắc vậy." Cảnh Viên hỏi: "Sao vậy?"
"Là Cố Khả Hinh nói cho em biết sao?" Ngôn Khanh nhanh chóng tính toán nên cứu vãn cục diện như thế nào, tách Cảnh Viên ra, Cảnh Viên nói: "Không phải, cô ấy không có nói."
Ngôn Khanh sửng sốt: "Vậy làm sao em biết?"
Giọng Cảnh Viên vẫn như thường, lạnh lùng: "Em đoán."
Em đoán.
Một câu nói liền đánh Ngôn Khanh từ thiên đường tới địa ngục, không ngờ bà cô này là tự mình tiến lên à? Nhưng vì sao chứ! Bình thường nàng không phải người như vậy!
Cảnh Viên nghe được lời hoài nghi của chị ấy trả lời: "Cô Cố là bạn em, em chỉ chúc phúc cho cô ấy, có phải có vấn đề gì không?"
Có vấn đề chứ, đương nhiên có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn, nhưng chị ấy cũng không dám nổi giận với Cảnh Viên, thật sự đem tất cả tức giận nghẹn trở về, ngoan ngoãn nói: "Cũng không có việc gì, để chị xử lý."
Cảnh Viên nghe chị ấy nói nhíu mày: "Xử lý cái gì?"
Ngôn Khanh nói: "Cảnh Viên à, chuyện trong giới này rất phức tạp, chị nhất thời rất khó giải thích với em, nhưng em yên tâm, việc này chị sẽ xử lý tốt."
Đôi mày thanh tú Cảnh Viên nhíu chặt hơn, rũ mắt nói: "Là có liên quan đến em sao?"
"Không liên quan đến em." Ngôn Khanh liếm môi, nói từng chữ rõ ràng: "Có liên quan đến Cố Khả Hinh."
"Cô ấy và Cận Kỳ, hẳn chỉ là trói buộc thôi."
Trong giới yêu nhau không ít, công khai cũng nhiều, hiệu ứng fan CP mang đến thúc đẩy một làn sóng lớn nhiều người bắt đầu buộc chặt để lăng xê, giới giải trí ở nước H đã dần dần dị dạng hóa, lưu lượng dần dần thay thế nghệ sĩ lâu năm, chương trình tuyển chọn trên TV không ngừng, tiểu hoa hàng năm mọc lên lại càng không đếm xể, muốn làm cho người ta nhớ, chỉ có thể nổi tiếng, hoặc là —— dựa vào người khác để nổi tiếng.
Buộc chặt lăng xê là chuyện đã tập mãi thành thói quen trong giới bọn họ, tất cả mọi người ngầm thừa nhận, vận khí Cố Khả Hinh không tệ, buộc chặt với Cận Kỳ, tiểu hoa thế hệ mới đứng đầu bảng, cho nên gần đây cô cũng trở thành nhân vật đứng đầu.
Nhưng những thứ này chị ấy căn bản không đề cập qua với Cảnh Viên, bởi vì chị ấy cảm thấy Cảnh Viên không cần, nàng sẽ không chấp nhận lăng xê, cũng sẽ không cùng người khác trói buộc lăng xê.
Cảnh Viên quả thật không cần, cũng không có nghĩ tới, nhưng nàng không biết, thì ra Cố Khả Hinh chỉ là trói buộc.
Vậy mà nàng còn nhấn like ——
Cảnh Viên trong nháy mắt trầm mặc, hỏi: "Em có thể rút lại không?"
Rút lại? Lúc này rút lại sẽ củng cố suy đoán của cư dân mạng, cho rằng nàng đang cọ nhiệt, Ngôn Khanh nói: "Không cần, để chị xử lý."
Cảnh Viên dừng một chút: "Xin lỗi, em không biết ——"
Ngôn Khanh ngẩn ra, vội trả lời: "Không sao không sao, chị tìm thủy quân đè xuống là được, không có gì đáng ngại."
Rõ ràng phạm sai lầm, chính mình còn phải cung phụng như Bồ Tát, người đại diện nghẹn khuất nhất không phải chị ấy thì không là ai khác, Ngôn Khanh uất ức cúp điện thoại, một lần nữa gọi một cuộc khác.
Cảnh Viên cúp điện thoại thì xe dừng lại, Diệp Từ Tịch nói: "Cô Cảnh, tới rồi."
Nàng ừ một tiếng nhưng không xuống xe, mà ngồi lại ghế sau mở Weibo, phần mềm nàng không quen thuộc này trong mắt đầy là tên của mình: "Cảnh Viên là ai?"
"Giờ này lại nhảy ra để cọ nhiệt à?"
"Cảnh Viên không phải là người hợp tác với Cố Khả Hinh sao?"
"Phải nói là, khuôn mặt và khí chất của Cảnh Viên tuyệt vời thật, tôi cũng khá thích, nhưng biết cô ấy đang cọ nhiệt, phẩm cách thì không dám tôn trọng."
"Cô Cảnh có thể yên tĩnh một chút không? Tuyến mười tám cứ ở tuyến mười tám đi, tưởng chỉ cần like một cái là có thể leo lên tuyến một à?"
Diệp Từ Tịch thấy nàng chằm chằm di động cũng không lên tiếng, có chút khó hiểu nói: "Cô Cảnh?"
Cảnh Viên ngẩng đầu, ánh mắt như ánh trăng, trong veo sáng ngời, còn hơi lạnh, Diệp Từ Tịch đón lấy đôi mắt này sau lưng thẳng tắp, hỏi: "Là có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Cảnh Viên thu hồi di động, nghiêng đầu:" Đến rồi à?"
"Đến rồi ạ." Diệp Từ Tịch vội vàng nói: "Tôi đưa cô về nhé?"
"Không cần." Cảnh Viên khéo léo từ chối: "Tôi tự về."
Được rồi, ngày nào đó cô không từ chối tôi mới thấy lạ!
Diệp Từ Tịch đưa mắt nhìn Cảnh Viên đến cửa thang máy, giúp nàng ấn nút thang máy, Cảnh Viên đứng trong thang máy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, cũng không phải đang nhìn Weibo, mà là đang suy nghĩ, nên xin lỗi Cố Khả Hinh như thế nào.
Nàng hiểu sai quan hệ giữa cô và Cận Kỳ, còn tự tiện like, là thật không nên.
Cảnh Viên rất áy náy, sau khi xuống thang máy nàng đứng ở cửa phòng Cố Khả Hinh bồi hồi, đưa tay nhiều lần nhưng chậm chạp không gõ xuống, cứ như vậy do dự đi qua đi lại.
Cố Khả Hinh xuống thang máy liền nhìn thấy một người đứng ở cửa, muốn đưa tay rồi lại rụt trở về, đi về phòng mình hai bước rồi quay lại, đứng ở trước cửa phòng cô, vẻ mặt lạnh lùng xưa nay vậy mà lại có vẻ khổ não nhàn nhạt, nhíu mày, biểu cảm hoàn toàn khác với trước đây của nàng.
Bé ngoan đến xin lỗi.
Tô Anh phía sau vừa mới chuẩn bị mở miệng Cố Khả Hinh thấp giọng nói: "Cậu đi xuống trước đi."
Tô Anh nhìn về phía trước: "Vậy cô Cảnh?"
"Để mình."
Tô Anh nhìn Cảnh Viên cách đó không xa, không nói chuyện, cúi đầu đi thang máy, thang máy đinh một tiếng khép cửa lại, Cảnh Viên quay đầu, thình lình nhìn thấy Cố Khả Hinh, vẻ mặt nàng mất tự nhiên trong chốc lát, rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu, mở miệng nói: "Cô Cố."
Cố Khả Hinh thu hết thần sắc nàng vào đáy mắt, quét qua cửa phòng, tránh ra nửa người: "Vào rồi nói."
Cảnh Viên suy nghĩ vài giây, vẫn mím môi đi vào phòng cô.
Các cô ở đều là phòng xép, bố cục và bố trí phòng giống nhau, vị trí ban công cũng nối liền, Cố Khả Hinh bật đèn bảo Cảnh Viên đi vào, nói: "Ngồi đi."
Cảnh Viên ngồi xuống sô pha, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, Cố Khả Hinh liếc nhìn về phía sườn mặt nàng, cười nhạt: "Muốn uống gì?"
"Trà hay cà phê?"
Cảnh Viên trả lời cô: "Không cần phiền toái, tôi chỉ muốn đến xin lỗi cô."
Cố Khả Hinh vừa nói vừa tiến vào phòng bếp, sau đó bưng hai ly trà đi ra, trà rất thơm, ngửi mùi liền biết là trà ngon, Cố Khả Hinh nói: "Biên kịch Chu tặng, nếm thử đi?"
Đưa đến bên tay, Cảnh Viên cũng không thể từ chối, nàng nhận lấy chén trà vừa định nhấp một ngụm, Cố Khả Hinh cười: "Cẩn thận, nóng lắm."
Cảnh Viên nghe giọng nói ôn hòa của cô càng cảm thấy áy náy, nàng đặt ly xuống nói: "Xin lỗi."
"Chuyện trên mạng ——"
Cố Khả Hinh cười nói: "Tôi còn tưởng là cái gì." Cô thổi nước trà, nhấp một ngụm, vừa mới vào miệng rất chua chát nhưng sau khi thưởng thức lại có chút ngọt ngào, cô nói: "Chuyện trên mạng không đáng tin đâu, cô không cần để ở trong lòng."
Cảnh Viên biết Cố Khả Hinh giỏi hiểu lòng người, nhưng không nghĩ tới cô lại giỏi hiểu lòng người như thế, trên mạng bởi vì một cái like của nàng mà náo loạn đến gà bay chó sủa, hỗn loạn như thế, cô còn an ủi mình như vậy, nàng càng cảm thấy khó xử, ngay cả lưng cũng không đứng thẳng lên được, Cố Khả Hinh thấy thế dùng tay phải vỗ vỗ bả vai nàng giống như an ủi, Cảnh Viên ngẩng đầu, tay trái Cố Khả Hinh cầm cái chén, có lẽ vì trà quá nóng, cô không cầm vững, tách trà hơi nghiêng đi!
"Cẩn thận cái chén!" Cảnh Viên chỉ kịp kinh hô một tiếng, cái ly đã từ đầu ngón tay trượt xuống, nước đọng rơi trên người Cố Khả Hinh, trong nháy mắt ướt một mảnh.
Cảnh Viên vội vàng cầm tờ giấy trên bàn muốn lau cho Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh nắm lấy cổ tay nàng, ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nói: "Để tôi tự làm."
Đôi mắt kia quá mức sáng ngời có thần, Cảnh Viên hơi giật mình, cứ như vậy hai giây, Cố Khả Hinh đã dùng giấy lau lên chỗ bị ướt trên người, diện tích nước thấm rất lớn, ngay tại vị trí ngực cô đi xuống, mơ hồ in ra hình dáng nội y, Cố Khả Hinh lau chùi vài giây nói: "Tôi vẫn là nên đi thay quần áo, cô chờ tôi một lát."
Cảnh Viên cũng cảm thấy cô như vậy không tốt lắm, gật đầu: "Được."
Cố Khả Hinh đứng dậy vào phòng, chọn lựa trong tủ quần áo, cuối cùng cầm áo ngủ tơ lụa màu đỏ vào nhà vệ sinh.
Cảnh Viên ngoài cửa ngồi ngay ngắn trên sô pha, nàng cúi đầu liền nhìn thấy ly trà lăn xuống bên cạnh sô pha, nàng không do dự, cúi người nhặt lên, khoảnh khắc tay đụng tới thành chén thân thể nàng cứng đờ, lông mày nhẹ nhàng khép lại, biểu cảm làm như không hiểu.
Một lát sau, nàng đặt chén xuống, quay đầu nhìn phòng Cố Khả Hinh, thần sắc khẽ biến.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi ngày một câu hỏi: Hôm nay Cảnh Cố có đánh lẻ không ?