Chương này phẻ, hong có nói chiện đau đầu nữa, chỉ có tán tỉnh nhau chít chít =)))
_______________
Tiểu viện Phù Viên chỉ là một chỗ ở tạm thời, nhưng Ninh Tuyên Vương thế tử lại là một người cao quý. Song Phúc Song Thọ thu dọn một ngày, nơi đây đã tràn ngập hơi thở quen thuộc
Tiếc là không đủ phòng, không có cách nào mở một gian thư phòng. Song Phúc tìm quản sự dựng một cái giường sập, dặn gã sai vặt khiêng vào trong viện, sau đó trải chăn mỏng mang đến từ vương phủ, tìm một gốc cây quế cành lá sum xuê ở trong viện, bày một cái bàn đá, mấy cái ghế, một bộ bàn cờ. Tạo ra một chỗ an nhàn lại thoải mái, thích hợp đọc sách tập chữ, lười biếng tận hưởng ánh nắng mùa xuân.
Dung Đường vừa về đến viện đã bị Song Phúc làm cho kinh ngạc, hai mắt tỏa sáng bước nhanh tới, dứt khoát không rời ổ nữa.
Túc Hoài Cảnh thấy buồn cười, đành cam chịu số phận, trở về phòng lục ra mấy cuốn truyện và đồ ăn vặt đã bảo Hành Phong xếp hàng mua trước khi đến đây. Phân loại từng đ ĩa từng đ ĩa để vào trong khay cho vào trong giỏ, xách ra bàn đá.
Dung Đường đã cởi giày ngồi lên sập, mới vừa hóng gió ở trên đảo giữa hồ cảm thấy có hơi lạnh lẽo, nhưng đi được một quãng đường này, cơ thể đã ấm lên một chút, không thấy lạnh nữa.
Túc Hoài Cảnh chuẩn bị sẵn hết truyện và đồ ăn nhẹ mà y muốn ăn xong thì thanh thản ổn định ngồi ở bên cạnh, chăm sóc hai đóa thược dược kia.
Lúc Túc Hoài Cảnh bẻ hoa không mang theo kéo, lúc này Dung Đường tùy ý liếc mắt một cái, lại thấy chỗ đứt cực kỳ sắc bén bằng phẳng.
Y âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ giá trị vũ lực của đại nhân vật phản diện đúng là không thể khinh thường.
Chỉ có điều......
Dùng ở hái hai đóa hoa có phải quá không biết trọng nhân tài hay không?!
Ngón tay Dung Đường kẹt trên trang sách, bất động hồi lâu, Túc Hoài Cảnh thoáng nhìn thấy y xuất thần nhìn mình, khóe môi nhếch lên hài lòng, giống như một con thú được trấn an thành công.
Chậu sứ chứa nước tìm được trong khố phòng, chậu có miệng lớn, màu xanh lam nhạt, đáy chậu vẽ hai con cá chép gấm hai màu.
Túc Hoài Cảnh múc nửa chậu nước sạch, lại bỏ vào bên trong mấy viên đá bóng loáng tròn trịa, thuận tay bẻ một cành hoa quế, loại bỏ lá tạp và cành khô, so sánh một phen sau đó cắt bỏ phần dư thừa, chọn một góc độ bỏ vào trong chậu hoa làm bệ.
Hai đóa thược dược đều là cánh hoa kép, một đoá hồng trắng một đóa vàng trắng, màu sắc vừa vặn giống như sơn trà nhìn thấy ở Đường Hoa viện và ngõ Vĩnh An đầu tháng ba, Dung Đường không biết là trùng hợp hay là Túc Hoài Cảnh cố ý làm.
Y chỉ nhìn động tác của Túc Hoài Cảnh xuất thần, ngón tay thon dài của đại nhân vật phản diện vô ý lướt qua cánh hoa, thỉnh thoảng câu lên được một chút bọt nước trong chậu, ngưng tụ trên đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống phát ra âm thanh “ tách”. Khuấy ra gợn sóng trong chậu nước, sóng nước nhộn nhạo lướt qua cá chép gấm hai màu, giống như những chú cá đang bơi theo sóng, thú vị vô cùng.
Ánh sáng ấm áp xuyên qua khe hở của cây quế, đáp từng chút từng chút một xuống lông mi của Túc Hoài Cảnh, phối hợp với biểu cảm lúc cắm hoa cũng thành cảnh đẹp ý vui. Dung Đường không kìm được cảm thán lần một ngàn lẻ một, đại nhân vật phản diện thật sự siêu cấp đẹp trai.
“Đường Đường. "Túc Hoài Cảnh đột nhiên gọi y, mặt mày dịu dàng, cụp mắt nhìn hoa trong chậu sứ, cười hỏi:" Ngươi đang nhìn gì thế?”
Dung Đường rất là thành thật: "Đang nhìn ngươi.”
Túc Hoài Cảnh sửng sốt chớp mặt một cái, đuôi lông mày khẽ nhướng đưa mắt nhìn về phía cành hoa trong chậu, tựa hồ đang tìm vị trí thích hợp làm giá đỡ, lại giống như tại xuyên thấu qua mặt nước nhìn bồ tát nhỏ của hắn, thuận miệng hỏi: "Đẹp không?"
Dung Đường gật đầu: "Đẹp.”
Da mặt tiểu thế tử mỏng đến làm mức làm cho người ta không đành lòng trêu chọc, nhưng chờ chính y vô tri vô giác nói ra một ít lời tự cho là thẳng thắn thành khẩn, lại sẽ chọc cho người bên ngoài muốn trêu chọc y.
Túc Hoài Cảnh dừng lại một chút, chiếc kéo trong tay rơi không đúng vị trí, vô tình cắt thêm một đoạn.
Túc Hoài Cảnh cảm thấy có chút tiếc nuối, lại nghe thấy Dung Đường nghiêm túc nói một câu: " Ngươi thật là đẹp, Hoài Cảnh à.”
Vì vậy, chút tiếc nuối đó đột nhiên biến mất, Túc Hoài Cảnh hiếm khi bị phân tâm khi đang làm việc gì, thậm chí còn có cảm giác không muốn tiếp tục nữa.
Có một sợi dây quấn quanh cán kéo, sờ vào có cảm giác thô ráp, ngón tay Túc Hoài Cảnh trượt hai cái, không nhịn được đặt nó sang một bên, Thược Dược cũng bị ném vào trong nước. Hắn ngước mắt nhìn Dung Đường, giọng điệu hơi trầm, như dỗ dành lại như đang lừa gạt: "Đường Đường nói lại lần nữa.”
Dung Đường hơi giật mình, cau mày cảnh giác, hơi ngả người về phía sau.
Túc Hoài Cảnh ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn Dung Đường, ánh mắt lóe lên như thợ săn đang giăng lưới.
Dung Đường chần chờ vài giây, nói: "Hình như ngươi đang lừa ta.”
Không nghe được đáp án mong muốn, tâm tình Túc Hoài Cảnh có một chút xao động, tay buông xuống bên người, cách y bào tìm được tấm lệnh bài khắc chữ phúc thọ như ý kia vô cùng chuẩn xác, xoa xoa mang tính trấn an, có chút tủi thân lại mang theo chút oán hận không dễ phát hiện: "Rõ ràng là Đường Đường ca ca dụ ta trước mà.”
Dung Đường: "......”
Túc Hoài Cảnh lại vớt thược dược từ trong nước ra, cúi đầu, không nhìn Dung Đường, chỉ nói: "Đường Đường ca ca muốn đọc thoại bản ta tìm cho; muốn ăn vặt, ta cũng chuẩn bị; muốn tắm nắng muốn hóng gió, ta cũng bảo Song Phúc bố trí...... Vốn ngươi đọc thoại bản, ta cắm hoa, rất bình an vô sự - -”
“ Dụ xong lại không nhận. " Giọng Túc Hoài Cảnh càng lúc càng nhỏ, Dung Đường càng cảm thấy không đúng lắm, đến cuối cùng giọng đại nhân vật phản diện chỉ còn như tiếng muỗi kêu, Dung Đường lại cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hết lần này tới lần khác Túc Hoài Cảnh còn khe khẽ thở dài, như là nhượng bộ, lại giống như rất uất ức: "Không nhận thì không nhận đi, dù sao ta cũng hết cách với ngươi rồi.”
Dung Đường: "???”
Dung Đường: "!!!”
Ngươi đang lừa gạt ta mà!!!
Trong lòng Dung Đường hoảng hốt, đôi mắt trừng to như chuông đồng, nhìn chằm chằm đầu Túc Hoài Cảnh, vắt hết óc suy nghĩ xem nên nói gì để chặn cái mỏ hắn lại.
Hệ thống sâu kín lên tiếng: [Đừng nghĩ nữa ký chủ, cậu không chơi lại hắn đâu.]
Dung Đường quật cường phản bác: " Ta không tin.”
Hệ thống vô tình đánh vỡ ảo tưởng của y: 【 cần tôi giúp cậu nhớ lại tiểu tức phụ nhà cậu dùng loại giọng điệu như giận như oán, như trách cứ như nhượng bộ này khiến cậu tước vũ khí đầu hàng bao nhiêu lần không? 】
Dung Đường: "......”
Dung Đường ỉu xìu.
“ Hắn đúng là không có chút gánh nặng hình tượng nào."Dung Đường tức giận nói.
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm hắn theo đuổi vợ hắn thì cần hình tượng gì? Còn ký chủ nhà mình giống như một tên ngốc nhỏ không biết gì.
Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vì vậy nó trầm mặc hai giây, giật dây nói: [ Nhưng tôi có thể chỉ chiêu cho cậu nha.]
Ánh mắt Dung Đường thoáng chốc sáng lên: "Cám ơn mi! Thống tử thân ái của ta!”
Hệ thống: [...]
Hệ thống dừng lại hai giây, nói: " Vậy cậu nói lố sự thật lên với hắn đi, xem ai căng thẳng hơn ai.”
Dung Đường: "...?”
Hệ thống: 【 Ví dụ cậu cảm thấy đại nhân vật phản diện rất đẹp trai, cậu nói hắn trăm phần trăm đẹp trai, cậu cảm thấy đại nhân vật phản diện rất thông minh, vậy cậu nói hắn một trăm phần thông minh. 】
“Chân thành là kỹ năng tối thượng?” Dung Đường tổng kết.
Hệ thống rất đắc ý: [Đúng!]
Dung Đường nhăn mặt, trầm mặc một lát, lại nói: "Nhưng hắn đẹp trai một ngàn lẻ một điểm, thông minh một ngàn lẻ một điểm, ta phải khen như thế nào đây?"
【……】
Dòng dữ liệu ngưng trệ ngay lập tức, đoàn ánh sáng trắng lơ lửng trong không gian hệ thống hồi lâu, cuối cùng sống lại như thần, không nhìn thấy biểu cảm gì nhưng như là tức muốn chết, lấy một loại tư thế như nhổ núi, chuẩn xác không sai mà nện bản thân thật mạnh vào lòng cái tên nhóc ngu ngốc đang ngồi trên giường sập kia.
Hệ thống nhảy lên nhảy xuống rất nhiều lần, mưu toan dựa vào sức nặng làm ký chủ nhà mình mệt chết: 【 cậu, hết, cứu,!! 】
Nó tức giận nói xong câu đó, lập tức logout ngủ đông, để tránh bị ký chủ làm cho tức chết.
Dung Đường gọi hai tiếng không gọi được, trong lòng yên lặng thở dài, sau khi phản ứng lại vì bị Túc Hoài Cảnh trêu trọc. Y khom người xuống, bắt đầu chuyên tâm nhìn chằm chằm hắn cắm hoa. nói: "Ngươi rất đẹp.”
Túc Hoài Cảnh lập tức giật mình: "Hả?”
Dung Đường nói: "Không phải ngươi bảo ta nói lại lần nữa sao? Ngươi siêu đẹp trai, Túc Hoài Cảnh à.”
Tất cả hoa cỏ trong Phù Viên đều được chăm sóc cẩn thận, Thịnh Thừa Tinh chi hàng vạn chi phí cho việc làm vườn ở toà thôn trang lâm viên này, thược dược rơi vào trên ngón tay trắng nõn, màu hồng nhạt và trắng nõn tương xứng với nhau, ảnh ngược rơi vào trong nước, tựa như tú nương Tô Châu thêu vào tấm tơ lụa một thứ xinh đẹp lại linh động.
Túc Hoài Cảnh đã thả một đóa thược dược vào trong chậu, Dung Đường cúi người đụng vào, khi đầu ngón tay chạm vào giọt nước mát lạnh, y còn nói: "Ngươi rất đẹp, vừa thông minh lại dịu dàng, còn kiên nhẫn, săn sóc, biết nấu cơm, biết làm diều, ngay cả cắm hoa cũng biết......”
Dung Đường dừng một chút, tầm mắt chuyển từ cánh hoa thược dược sang khuôn mặt nghiêng nghiêng của Túc Hoài Cảnh, suy nghĩ một chút, nói: "Còn rất kiên cường.”
“Túc Hoài Cảnh, ngươi quả thực là người ưu tú nhất trên thế giới này. "Dung Đường nhẹ giọng nói.
- Ta sẽ cho ngươi một ngàn lẻ một điểm.
Lầu các sơn đỏ đứng ở vị trí có thể nhìn tới, nếu như đứng lên, nhìn thoáng qua một cái sẽ nhìn thấy cả tòa thôn trang toàn là sương mù phồn hoa từ trong ra ngoài.
Có người hô bằng hữu gọi bạn, có người say sưa. Mà ở dưới lầu các sơn đỏ, một gốc cây hoa quế chiếu rọi ánh sáng rải tác, người nói muốn đọc thoại bản nhìn người đang cắm hoa, còn người lẽ ra cắm hoa lại quên cử động.
Túc Hoài Cảnh sửng sốt nửa ngày, xuất hiện một loại cảm giác gần như ảo giác không chân thật.
Hắn chớp chớp mắt cực nhẹ, lông mi như lông quạ run rẩy.
Vì thế Dung Đường lại tìm được một điểm khen ngợi: "Lông mi ngươi vừa dài vừa vểnh, oa -- mắt ngươi cũng quá đẹp đi!"
Lời này đổi lại là người khác nghe đều sẽ hiềm nghi là giả dối làm bộ, hết lần này tới lần khác thế tử gia thong dong nói ra lại chân thành đến mức làm cho nhân sinh không có nửa phần bậy bạ.
Túc Hoài Cảnh thoát khỏi hư ảo, nở nụ cười: "Vậy Đường Đường thích không?”
Dung Đường: "Cái gì?”
Túc Hoài Cảnh cất kỹ đóa thược dược cuối cùng kia, đẩy chậu sứ ra xa rơi vào dưới ánh sáng yểu điệu của ngày xuân, bị gió thổi qua, tựa như có cá sống dậy, đuổi theo hoa, tất cả phong tình rơi vào khu vườn mùa xuân tươi đẹp.
Túc Hoài Cảnh dùng khăn lau tay, hỏi người không hề keo kiệt mà khen mình như vậy: "Ta đẹp, thông minh, dịu dàng, kiên nhẫn, săn sóc...... Đường Đường không thích sao?”
Ta dệt một tấm lưới trải lên lá cỏ mềm mại, đặt những quả mọng hấp dẫn lên đó.