Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 166



Lưu Vân sẽ không hề cảm thấy hối hận vì đã giết Dung Đường, cho dù là giết nhầm thì cũng bởi vào thời điểm đó, từ góc độ của hắn, Dung Đường gây hại cho Túc Hoài Cảnh, nên hắn phải giết y.

Hiện tại, thái độ của hắn thay đổi là vì Túc Hoài Cảnh coi Dung Đường như sinh mệnh của mình, vì vậy hắn cũng phải đặt việc bảo vệ Dung Đường lên hàng đầu.

Do đó, điều này không thể coi là một lời xin lỗi, nhiều lắm chỉ là một lời giải thích, bất kể Dung Đường có hiểu hay không, phải nói rõ lý do vì sao hắn đã hạ độc Dung Đường lúc đó.

Nhưng......

Dung Đường im lặng vài phút, trong đầu nghĩ, tại sao lại như vậy?

Làm sao Lưu Vân biết được mình sẽ đe dọa Túc Hoài Cảnh? Chỉ vì trong một góc ở hội Chiết Hoa, bọn họ đã nói vài câu không rõ ràng trước một đóa thược dược nở rộ sao?

Lúc đó, với nhận thức phiến diện về nhân vật phản diện Túc Hoài Cảnh trong sách, Dung Đường cảm thấy lo lắng sợ hãi vì mấy câu nói của Túc Hoài Cảnh. Nhưng qua nhiều kiếp sống, Dung Đường không cho rằng cuộc nói chuyện kia của bọn họ được cho là tan rã trong không vui.

Thậm chí, vì hiểu rõ Túc Hoài Cảnh quá, y còn chắc chắn rằng dáng vẻ của đại nhân vật phản diện khi đó rất thoải mái, ngay cả trong ánh mắt cũng ẩn chứa chút vui vẻ vi diệu.

Nếu nói như vậy, Dung Đường có thể hiểu được tâm trạng của Túc Hoài Cảnh, thì Lưu Vân là người vẫn luôn bảo vệ hắn trong bóng tối, sao có thể không nhận ra Túc Hoài Cảnh thật sự vui vẻ khi cùng y thưởng hoa cơ chứ?

Căn cứ vào điều kiện tiên quyết này, hành động hạ thủ với y của Lưu Vân trở nên không hợp lý chút nào.

Dung Đường cau mày, nghiêm túc nhìn Lưu Vân, chờ hắn đưa ra một câu trả lời.

Người sau sửng sốt, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt không kịp che giấu, nhưng rồi nhanh chóng cúi đầu, như thừa nhận, cũng như xin lỗi, và một phần nào đó còn mang theo chút giải thoát khó nhận thấy.

Lưu Vân gật đầu: "Vâng.”

Dung Đường truy vấn: "Vì sao?*

Lưu Vân ngơ ngẩn, há miệng, nhất thời chưa kịp trả lời.

Tại sao?

Chính hắn cũng không rõ ràng.

Trong những giấc mơ hỗn loạn và vô trật tự, hắn chỉ nhớ mình đã hạ độc vào chén rượu của Dung Đường, khi tin tức Dung Đường qua đời truyền đến, chủ tử đã rơi vào trạng thái giật mình mê mang.

Ma xui quỷ khiến, hắn không nói cho Túc Hoài Cảnh biết rằng Dung Đường là do hắn giết.

Kiếp này, Lưu Vân có thể hiểu tại sao Túc Hoài Cảnh lại như vậy, nhưng trong giấc mơ, "hắn" còn mơ hồ hơn Túc Hoài Cảnh.

Chỉ là cái chết của một người, thậm chí là con trai của kẻ thù, cũng là một mưu sĩ của phe đối địch. Dung Đường chết, lẽ ra Túc Hoài Cảnh phải vui mừng.

Nhưng tình huống thực tế lại là, thi thoảng chủ tử lại ngẩn người.

Nhìn một bông hoa sẽ dừng lại, chơi một ván cờ sẽ bị đình trệ, thỉnh thoảng ngắm trăng uống rượu trên Lưu Kim lâu, thấy hoa đăng dưới lầu, sẽ vô thức nghiêng đầu cười gọi: "Thế tử…”

- Nhưng bên cạnh không có một thế tử gia bệnh tật có thể chết bất cứ lúc nào, rồi lại kiên cường vượt qua từng mùa đông, mỗi lần chống đỡ cơ thể bệnh tật xuất hiện đều như một kỳ tích.

Vì thế nụ cười trên khóe môi lặng lẽ biến mất, chén rượu đưa lên môi, ngửa đầu uống cạn một chén rượu nhạt, rồi đặt chén xuống, tiếp tục con đường mà mình nên đi.

Không có gì thay đổi đặc biệt, ngay cả trong mơ, Lưu Vân cũng không hiểu được những cảm xúc ẩn hiện trong những chi tiết nhỏ nhặt đó là gì.

Hắn sẽ không vì đã giết một người mà sinh ra chấp niệm đeo đẳng qua nhiều kiếp, hắn chỉ vì những chấp niệm không nói ra của Túc Hoài Cảnh mà nửa đêm mộng hồi, chợt nhớ lại chút sự thật ẩn dưới những biến động của thời cuộc.

Nhưng dù là như thế, Lưu Vân vẫn không thể hiểu tại sao mình lại có giấc mơ đó, hệ thần kinh của hắn khó có thể xử lý những cảm xúc quá tinh tế và nhạy cảm như vậy.

Hắn chỉ vô thức nghĩ một chút khi nghe Dung Đường hỏi, rồi nhẹ nhàng cau mày, nhớ lại những hình ảnh trong mơ mà gần như không thể nắm bắt, thấp giọng đáp: “Có người gửi cho ta một bức thư, nói rằng ngài từ chối lời mời của chủ tử, muốn đứng về phía đối lập, sống chết là kẻ thù.”

Năm chữ "sống chết là kẻ thù" được coi là một mối đe dọa, nhưng đối với một tử sĩ có sở trường là võ lực, đầu óc đơn giản thì không phải là đe dọa.

Giết là xong.

Giết người là việc dễ dàng nhất.

Hắn nghĩ vậy, và tự nhiên làm vậy. Những thân tín đi theo Túc Hoài Cảnh ai nấy đều có vô số độc dược và giải dược, muốn giết một người, có rất nhiều cách.

Dung Đường nghe xong câu trả lời, ngây người trong giây lát, rồi khẽ “à” một tiếng: “Ai đã gửi thư cho ngươi?”

Lưu Vân lắc đầu: "Không biết.”

Dung Đường cúi đầu, không hỏi thêm nữa.

Lâu sau, y khẽ cười một tiếng, dường như cuối cùng đã hiểu được vấn đề đã khiến mình băn khoăn nhiều năm.

-

Phía trước là Cần Chính điện, trời thu hơi lạnh, Thịnh Thừa Lệ vừa khỏi bệnh, mặc áo bông dày đứng ở cửa cung nhìn đường đến, thấy Dung Đường đi bộ tới liền cau mày, lạnh giọng hỏi: “ Không biết thế tử sức yếu sao, sao không chuẩn bị kiệu?”

Mấy tên thái giám đều trì trệ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ngũ điện hạ, rồi lại bị bản năng sống trong cung nhiều năm nhắc nhở quỳ xuống, gấp giọng nói: “Nô tài biết sai, xin điện hạ thứ tội!”

Dung Đường nhìn họ diễn kịch, cảm thấy khá buồn chán, thờ ơ quan sát một lúc, không nói gì.

Thịnh Thừa Lệ đợi một lát, nói: "Đi xuống lĩnh phạt.”

Mấy tên thái giám lập tức nơm nớp nhìn Dung Đường, nhưng y không nhìn thẳng vào mắt bọn họ, quay đầu thấp giọng ho nhẹ hai tiếng, hỏi: “Không phải gọi ta tới để hỏi chuyện sao, đứng ở đầu gió mà hỏi hả?”

Thịnh Thừa Lệ ngẩn ra, một lần nữa nở nụ cười, nghiêng người nhẹ giọng nói: "Là Thừa Lệ sơ sẩy, biểu huynh chớ trách.”

Dung Đường liếc gã một cái, cất bước đi vào trong điện, trước khi vào cửa đưa cho Lưu Vân một ánh mắt, ý bảo hắn ở bên ngoài chờ mình.

Về phần những thái giám bị thị vệ kéo xuống...... Nói thật, Dung Đường lười quản.

Y bước vào nội điện, trời thu đầu mùa chưa quá lạnh, trong phòng không đốt địa long, nhưng nơi xử lý công việc của vua một nước thì đủ sáng, trong phòng cũng như ban ngày.

Trước bàn của hoàng đế, Thịnh Thừa Lệ ngồi đó, bên cạnh là một người mặc quan phục, tay cầm giấy bút, trông giống quan viên ghi chép trong cung.

Thịnh Thừa Lệ mời Dung Đường ngồi, cười nói: “Biểu huynh đừng trách, gần đây trong cung có vài lời đồn liên quan đến thái tử, tông thân phẫn nộ, nên phải cẩn thận mời biểu huynh vào cung nói chuyện.”

Dung Đường nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt lặp lại: "Mời?”

Thịnh Thừa Lệ cười một tiếng, thừa nhận: "Quả thật có chút đường đột, biểu huynh chớ trách.”

Dung Đường lại cụp mắt, tỏ ra lười biếng, không muốn nhìn gã.

Thịnh Thừa Lệ không giận, bảo người rót trà rồi đuổi hạ nhân ra ngoài, trong điện to như vậy chỉ còn ba người.

Dung Đường khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng, ánh mắt một lần nữa dừng lại rất ngắn ngủi trên người quan viên ghi chép.

Thịnh Thừa Lệ đường hoàng nói: "Mời biểu huynh đến cung, nghĩ đến trong lòng biểu huynh cũng có dự liệu, Ninh Tuyên Vương rời kinh lâu như vậy, có từng viết thư cho gia đình không?"

Dung Đường hơi sững sờ, nhớ lại khi đó để tránh dân chúng nghĩ rằng Đại Ngu liên tục có đại thần và hoàng tử phản nghịch, gần như không ai biết Dung Minh Ngọc thực ra đã bị xử tử.

Y hơi đảo mắt, giấu đi cảm xúc, điềm tĩnh lắc đầu: “Không biết.”

Thịnh Thừa Lệ ngơ ngẩn, Dung Đường nói: "Ta cũng không ở trong vương phủ.”

Ý ở ngoài lời là cho dù Dung Minh Ngọc có thư đưa về kinh, y cũng sẽ không biết.

Không rõ Thịnh Thừa Lệ hiểu sao, nghe vậy ánh mắt thêm phần nham hiểm, vẻ huynh đệ kính trọng giả tạo cũng không còn. Gã thư thái, hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt gần như bễ nghễ nhìn Dung Đường, chậm rãi nói, dường như rất băn khoăn: “Vậy phải làm sao đây? Huyết thống hoàng thất không thể bị vấy bẩn, giờ tìm khắp thiên hạ cũng không tìm thấy Ninh Tuyên vương gia, biểu huynh có thể chỉ dạy ta, làm sao để chứng minh bát đệ của ta và vương gia không có quan hệ huyết thống không?”

- Biểu huynh có thể dạy ta…

- Tiên sinh có thể dạy ta…

Ký ức đã chết mạnh mẽ đập vào đầu, Dung Đường không vui lắm, mím môi, nhìn về phía Thịnh Thừa Lệ.

Khóe môi người nọ mỉm cười, nốt ruồi lệ trong ánh nến tỏa ra vẻ đẹp kinh người.

Nhưng Dung Đường chỉ thấy ghê tởm, lạnh lùng hỏi: “Điện hạ muốn ta làm gì?”

Thịnh Thừa Lệ: “Ta không biết, mới mời biểu huynh vào cung, biểu huynh thông minh như thế, dạy ta đi, để mẫu hậu khỏi ngày ngày buồn rầu lấy nước mắt rửa mặt.”

Ánh mắt Dung Đường lập tức trở nên sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Thừa Lệ, người sau nhìn y, mắt đầy ý cười nhưng không có thiện ý.

Dung Đường im lặng một lúc, nhìn vào dải vải buộc trên cổ tay Thịnh Thừa Lệ, lòng buồn nôn.

Y chậm rãi nói: “Điện hạ hiếu thảo, lấy máu cứu phụ thân, khiến trời cảm động. Phụ thân ta tuân mệnh hoàng đế tuần tra Đại Ngu, tạm thời không rõ tung tích, nếu muốn nhanh chóng loại bỏ nghi vấn về huyết thống của thái tử, có lẽ... có thể để ta và ngài ấy nhỏ máu nhận thân.”

Đây là cách thiếu căn cứ khoa học nhất, nhưng người xưa lại rất tin, và chính vì dùng máu làm thuốc dẫn mà thân thế của bát hoàng tử mới bị lộ ra, Thịnh Thừa Lệ giờ ép hỏi, tất nhiên là muốn câu trả lời này.

Quả nhiên, ngay khi lời nói của Dung Đường vừa dứt, Thịnh Thừa Lệ đã tỏ ra khó xử, do dự nói: “Nhưng sức khỏe biểu huynh vốn yếu, nếu lại phải chảy máu…”

Chảy máu thay cho nhỏ máu.

Khóe môi Dung Đường cong lên một nụ cười châm chọc, nói: “Vì để bát hoàng tử danh chính ngôn thuận thừa kế ngai vàng, dù thần cạn máu mà chết cũng có sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đại điện, nhưng lại mang một sức nặng như núi.

Thịnh Thừa Lệ im lặng, từ từ nén lại nụ cười, nhìn sâu vào Dung Đường, thấp giọng hỏi: “Biểu huynh thật sự nghĩ ta như vậy sao?”

Dung Đường hỏi lại: “Hóa ra điện hạ không muốn ta chết ư?”

Quan ghi chép bên cạnh lại không tỏ ra chút ngạc nhiên nào với cuộc đối thoại không thể tưởng tượng này, vẫn cẩn thận ghi chép trên giấy.

Dung Đường liếc nhìn gã, cảm thấy trái tim mình dần dần rơi xuống.

Thịnh Thừa Lệ vào lúc này lại hỏi: “Rốt cuộc là ta muốn huynh chết, hay là huynh muốn giết ta?”

Lời nói đầy bi ai, ngôn từ đầy phẫn uất, như thể Dung Đường là kẻ bội bạc nhất thiên hạ, đã làm bao nhiêu việc có lỗi với gã.

Nước trà trên bàn đã nguội, Dung Đường dựa về phía sau, ngước mắt nhìn Thịnh Thừa Lệ.

Chợt nghe gã nói: “Dung Đường, vốn dĩ huynh nên cứu ta, từ đầu huynh nên kiên định đứng về phía ta, dù phải giết Túc Hoài Cảnh cũng không tiếc.”

Thịnh Thừa Lệ làm như rất nghi hoặc, lại rất đau lòng, khàn giọng hỏi: “Nhưng giờ sao lại thành ra thế này?”

Dung Đường nghe gã nói những lời này, trong đầu lại nghĩ: Y nhất định phải ghi nhớ, về kể lại nguyên vẹn cho Túc Hoài Cảnh, để hắn biết vì một phút lơ là mà mình đã phải nghe bao nhiêu lời ghê tởm.

Y nén lại cảm giác buồn nôn đang dâng trào, lạnh lùng nhìn gã mất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi rốt cuộc, đang sủa cái gì vậy?”

Cướp ngôi, trộm cắp, nói dối, phản bội…

Tội phạm tử hình trong ngục khó thoát cũng không ghê tởm bằng gã, Thịnh Thừa Lệ thật sự còn có mặt mũi đứng trước mặt y, trợn mắt nói dối thế sao.

Dung Đường coi như là mở mang tầm mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.