Suốt một tháng đông gần như Dung Đường chỉ nằm trên giường bệnh, thời gian tỉnh táo rất ít, chỉ thỉnh thoảng khi trời nắng đẹp Túc Hoài Cảnh sẽ ôm y ra ngoài ngắm mặt trời mọc, mặt trăng lặn và ngắm sao đêm mùa đông.
Bởi vì biết chứng bệnh khó giải quyết cho nên hai bên đều không nói lời nào. Vì biết thời gian quý giá, nên bọn họ trân trọng từng giây phút bên nhau.
Nhưng sau khi ăn lẩu ở Thục Đạo Các về nhà, tắm nước nóng xua tan mệt mỏi bệnh tật một tháng nay, làn nước lặng lẽ dập dềnh, Dung Đường no ấm rồi thì thần kinh lười biếng bỗng nhiên căng thẳng.
Túc Hoài Cảnh gõ cửa ngoài phòng, mang vào một thùng nước nóng khác, dịu dàng nói: “Ngâm xong thì lên đi, coi chừng cảm lạnh.”
Vừa nói vừa thay nước cho y đảm bảo không để chút lạnh lẽo nào của đêm đông xâm nhập vào người Dung Đường, nhưng người trong thùng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Nước trong vắt, đứng ở bên ngoài nhìn xuống gần như có thể thấy rõ cảnh tượng trong thùng, sự xấu hổ muộn màng của Dung Đường trỗi dậy gõ vào đầu y từng chút một.
Tiểu thế tử xê dịch tới mép thùng, cơ thể gần như dính vào thùng trơn trượt. Y ngẩng đầu, cố lấy dũng khí hỏi: "Song Phúc ngủ chưa?”
Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Còn đang nấu nước.”
Dung Đường: "Vậy ngươi có thể gọi nó vào đây không?”
Đại nhân vật phản diện hơi ngạc nhiên: “Bây giờ?”
Dung Đường do dự nửa giây, gật đầu: “Bây giờ.”
Túc Hoài Cảnh cúi đầu nhìn y, Dung Đường ngước mắt nhìn lại, tim đập như trống, ánh mắt lại kiên định không trốn tránh.
Nhân vật phản diện hơi nhíu mày, sâu kín hỏi: "Đường Đường muốn ta gọi người khác vào xem ngươi tr@n truồng tắm rửa à?”
“……?”
Dung Đường giật mình, suýt nữa không nghe rõ hắn đang nói gì đến khi nhận ra thì lập tức muốn nuốt lời.
Can đảm vừa có liền rút lui, Dung Đường co đầu gối ngồi trong thùng tắm ngẩng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, trong ánh mắt thoáng hiện một chút cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Túc Hoài Cảnh rất khó hiểu, trừng mắt nhìn.
Dung Đường đưa tay ra oán hận nói: "Lấy khăn tắm cho ta.”
Túc Hoài Cảnh không hiểu y định làm gì, nhưng vẫn bất giác đưa cho y, rồi Dung Đường quấn khăn tắm quanh hông trước mặt hắn, lặp lại: “Gọi Song Phúc vào, ta có chuyện tìm nó.”
Túc Hoài Cảnh nhíu mày, vẫn có chút không vui.
Vẻ mặt Dung Đường cũng rất kiên quyết: "Nhanh lên.”
Nhân vật phản diện im lặng hai giây, như có chút ấm ức không cam lòng, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đường Đường thật hung dữ.”
Sau đó sâu kín nhìn y một cái mới quay người ra ngoài, khiến Dung Đường thoáng chốc nghi ngờ mình thực sự là kẻ xấu tội ác tày trời, vừa rồi không phải là bảo Túc Hoài Cảnh giúp mình gọi người mà là đang ép hắn vào chỗ chết.
Dung Đường bực bội chớp mắt, giơ tay giận dỗi vỗ vào mặt nước.
Trước khi Song Phúc vào, Dung Đường dừng lại nhanh chóng gọi trong đầu: “Hệ thống?”
【……】
Không trả lời.
Dung Đường thở phào được một nửa, vẫn không yên tâm, lại gọi: “ Thống ơi~”
【...】Một dòng điện yếu đến mức gần như không cảm nhận được vụt qua, hệ thống bực bội nói: 【Biết rồi biết rồi, đồ dễ dãi! Ai thèm xem chứ!】
Hệ thống giận dữ mắng một câu, trước khi logout vẫn không quên dặn dò: 【H@m muốn quá độ hại sức khỏe! Đừng để chết trên giường!】
Sau đó mới hoàn toàn rời đi, để lại Dung Đường mặt đỏ tới mang tai ngâm trong nước như sắp bị luộc chín.
Có nên nói hay không, nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau như vậy, hệ thống thật sự rất hiểu y…
Song Phúc mở cửa bước vào, thắc mắc: “Thiếu gia?”
Dung Đường bị nghẹn lời, hắng giọng cố giữ bình tĩnh hỏi: “Có mỡ không?”
Song Phúc: "...?’
-
Túc Hoài Cảnh được Song Phúc thông báo rằng thiếu gia bảo hắn về phòng mình tắm thì ngẩn ra một lúc, không tin nổi, thậm chí có chút không vui ấm ức. Nhưng nghĩ lại, nhớ đến khi ấy bệnh nặng Đường Đường đã nửa dụ nửa dỗ hứa hẹn gì với mình, đại nhân vật phản diện liền thấy dễ chịu hơn.
Hắn vốn không mong Đường Đường thực hiện lời hứa.
Bệnh đến kỳ lạ, khỏi cũng kỳ lạ, Túc Hoài Cảnh chưa rõ nguyên do nên không dám để Dung Đường mạo hiểm.
Hơn nữa da mặt thế tử gia vốn đã mỏng, nếu thật sự làm gì y dù chỉ là đùa giỡn, cũng khó mà đảm bảo sau khi Đường Đường bình tĩnh lại sẽ không tức giận, ba ngày không cho hắn vào phòng.
Đó mới gọi là mất nhiều hơn được.
Túc Hoài Cảnh không nóng vội như vậy, đã nhịn được hai năm, chẳng cần phải giành giật thêm một hai ngày.
Nhưng Đường Đường tránh hắn như rắn rết, thậm chí đuổi hắn về phòng ngủ, ít nhiều vẫn làm Túc Tiểu Thất buồn lòng, hắn thấy oan ức biết bao.
Đại nhân vật phản diện im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Biết rồi.” Rồi quay vào phòng mình.
Cùng lắm thì tập kích ban đêm.
Người đã thành thân sao có thể ngủ riêng, rõ ràng tối nay Đường Đường còn nói với Nguyên Nguyên rằng thích mình. Làm gì có ai vừa nói thích đã bắt người ta ngủ một mình trong đêm đông lạnh giá cơ chứ?
Thật quá đáng.
Túc Hoài Cảnh rầu rĩ không vui nghĩ, sau khi quyết định đột kích vào ban đêm, hắn quay về phòng rửa mặt rồi thắp một ngọn nến tĩnh tâm xử lý chính sự.
Hai năm nay hắn đã chôn nhiều cọc ngầm ở trong kinh, lấy Kha Văn Thụy cùng Chu Cương làm đầu mối đột phá. Cộng thêm những phe cánh từng đứng sau Thịnh Thừa Minh, trong tay hắn thật sự có rất nhiều người có thể sử dụng.
Chưa tới lúc khởi sự, hắn còn chưa lấy được tín nhiệm hoàn toàn của Nhân Thọ Đế nhưng có những người này trong tay, gây chút khó khăn cho một hoàng tử mới bước vào triều đình cũng không phải là việc khó khăn.
Điều duy nhất cần suy nghĩ là câu "không tổn hại đến tính mạng" của Đường Đường, rốt cuộc cho phép hắn hành động đến mức nào.
Đêm đông hiu quạnh, vạn vật đều tĩnh lặng, Túc Hoài Cảnh hồi âm một vài bức mật thư, rồi gọi: "Lưu Vân.”
Phía sau nhà có chút động tĩnh, có người nhảy từ cửa sổ vào, đứng trong bóng tối nơi ánh nến không chiếu tới, khẽ gọi một tiếng "Chủ tử" rồi im lặng.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, cầm một cây bút lông sói nhúng vào mực quý, vừa viết thư vừa hỏi một cách hờ hững: "Đại Ngu có yêu cầu gì về ngoại hình của người kế vị hoàng đế không?”
Người bị tàn tật hoặc có ngoại hình không hoàn hoàn chỉnh ngũ quan không đoan chính, trừ khi hoàng gia không còn con cháu trực hệ, nếu không thì sẽ bị loại khỏi danh sách người kế vị.
Túc Hoài Cảnh biết rõ những quy tắc này hơn cả Lưu Vân, nên chỉ hỏi bâng quơ, Lưu Vân là người làm việc trong bóng tối của hắn, tất nhiên không trả lời.
Hắn lại thấp giọng hỏi, có vẻ như đang cân nhắc: " Gãy một chân có phải quá nhẹ không?”
Lưu Vân không nói gì, ngọn nến trên bàn lung lay, Túc Hoài Cảnh cuối cùng cũng hỏi một câu mà Lưu Vân biết đáp án: "Hoàng đế đã mời đại phu vào cung chưa?”
Lưu Vân trả lời: "Đã mời hai mươi người vào cung, giữ lại ba người.”
Túc Hoài Cảnh cười nhẹ, đóng phong thư lại, từ từ đốt sáp niêm phong: "Tìm một đại phu, theo sát chăm sóc, chữa lành chân cho gã.”
Lưu Vân khó hiểu, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng nghi ngờ mệnh lệnh của Túc Hoài Cảnh: "Vâng.”
Sáp niêm phong lặng lẽ tan chảy, Túc Hoài Cảnh cúi đầu, ấn nó lên phong thư rồi lên tiếng, lạnh lùng mà khinh bạc bất cần đời, mạng người đối với hắn chỉ là những quân cờ đen trắng trên bàn cờ, có thể dễ dàng vứt bỏ.
Hắn nói: " Nên móc một mắt mang về cho ta."
Lưu Vân hơi khựng lại, cung kính cúi đầu: "Vâng.”
Lời vừa dứt, hắn còn định đợi lệnh tiếp theo của chủ tử, nhưng lại nhạy cảm bắt được một tiếng bước chân rất nhẹ.
Lưu Vân hơi nhíu mày tưởng là thích khách ẩn nấp ám sát, nhưng Túc Hoài Cảnh lại đột ngột thổi tắt ngọn nến trên bàn, thu dọn hết mật thư, rồi ba bước làm hai c ởi đồ nằm lên giường. Tốc độ nhanh đến kinh ngạc, khiến Lưu Vân không thể tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả tình hình lúc này.
Hắn còn đứng đờ đẫn ở góc tường, Túc Hoài Cảnh đã đắp chăn ngồi dậy, nhìn hắn cau mày, giọng trầm thấp mà gấp gáp, như đòi mạng như đuổi người: "Đi!”
Lưu Vân sững sờ, chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã theo bản năng thực hiện mệnh lệnh nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cửa vừa khép lại, cửa chính đã bị mở từ bên ngoài, Lưu Vân ngẩng lên nhìn thấy bóng dáng lén lút của Dung Đường.
Ám vệ biến mất ở hậu viện, bóng trăng treo trên mây, từ ngữ không thể nghĩ ra lúc trước đột nhiên hiện lên.
Rất giống như là...... Thê tử mới cưới bí mật gặp tình lang bị tướng công bắt gặp.
Trong thoại bản đều diễn như vậy - - lúc Hành Phong không rảnh chủ tử sẽ bảo hắn đi mua thoại bản cho Thế Tử gia, trong đó cảnh trèo tường, Mẫu Đơn đình đều diễn như vậy.
Lưu Vân ngẩn ngơ suy nghĩ, không hề nhận ra việc tưởng tượng chủ tử mình thành tân nương tử e thẹn có gì sai.
Hắn đứng tại chỗ, thả người biến mất ở đình viện.
Bên trong phòng ánh sáng lờ mờ, ngay cả than cũng chưa được nhóm, Dung Đường bước vào đã bất giác co rúm lại.
Y khép lại áo bào đi đến vị trí chậu than, mất một lúc lâu mới nhóm được lửa, khiến căn phòng dần ấm lên.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên vách tường, mọi thứ đều ấm áp.
Túc Hoài Cảnh nằm ở trên giường, chờ trái chờ phải không chờ được Đường Đường đến bên cạnh mình, giống như một nhóc con nóng lòng muốn mở mắt nhìn, bên cạnh đột nhiên lún xuống.
Hắn hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì chăn đã bị vén lên, một bàn chân chui vào.
Chăn hơi phồng lên, người bên cạnh cởi áo, áo choàng dày rơi xuống đất va vào bậc giường phát ra tiếng động trầm đục.
Người trong lòng nửa đêm bò lên giường, tự c ởi quần áo chui vào ổ chăn, ai có thể chịu đựng không làm gì thì lên đi khám đại phu.
Huống chi Túc Hoài Cảnh chính là đại phu.
Hắn không kiềm chế nữa, giả vờ mông lung ngái ngủ, định ôm lấy Dung Đường, nhưng khi chạm vào da thịt, đại nhân vật phản diện không thể bình tĩnh nổi, cả người cứng đờ.
Dung Đường cảm nhận được động tác của hắn, không cố tình nhẹ giọng nữa mà chui ngay vào, áp sát cả người vào người Túc Hoài Cảnh, cúi đầu chạm vào mũi hắn thì thầm: "Đừng giả vờ ngủ.”
Hầu kết Túc Hoài Cảnh bất giác nuốt xuống, lông mi khẽ run một cái, chậm rãi mở hai mắt ra.
Ánh sáng yếu ớt của bếp lò chiếu lên căn phòng, xung quanh tối tăm lại mờ ảo, mùi bồ kết sau khi tắm thoang thoảng trong không khí, quyến rũ hơn mùi phấn son ở Phong Nguyệt Lâu cả ngàn lần, dễ dàng khuấy động lòng người.
Đôi mắt của người bên mình như một hồ nước trong veo, như những ngôi sao, tai đỏ bừng khẽ phàn nàn: "Sao không qua phòng ta?”
Túc Hoài Cảnh không hiểu, không biết đặt tay ở đâu, chỗ nào cũng thấy không ổn, ánh mắt còn muốn liếc xuống dưới giường.
Hắn cảm thấy kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được Dung Đường chỉ khoác mỗi áo choàng mà ra khỏi phòng, giờ áo choàng đã rơi xuống đất, người bên cạnh không mảnh vải che thân, đầu ngón chân mềm mại không ngừng cọ vào chân Túc Hoài Cảnh.
Nói là khiêu khích, nhưng lại thuần khiết; nói là trong sáng, nhưng rõ ràng không phải.
Giọng Túc Hoài Cảnh khàn khàn, đầu óc không còn suy nghĩ được gì, chỉ có thể trả lời thật thà: " Đường Đường bảo ta về phòng mình.”
“……”
Dung Đường không ngờ người này lại cứng nhắc như vậy, trước đây không thể làm gì thì nói chuyện tục tĩu, giờ mình tự dâng hiến, hắn lại như khúc gỗ.
Dung tiểu thế tử bĩu môi, cổ tay hướng xuống phía dưới nắm lấy ngón tay của Túc Hoài Cảnh, nhẹ nhàng bóp rồi kéo tay của hắn ra sau lưng mình: "Ta chỉ bảo ngươi về phòng tắm rửa, không có bảo ngươi đi rồi đừng quay lại.”
Y nhỏ giọng than thở: "Ta chờ ngươi lâu lắm rồi, không biết đã làm xong chưa, ngươi giúp ta làm đi, ta không muốn đụng vào nữa.”
Túc Hoài Cảnh: "Đụng...... Cái gì?”
Ngón tay của Dung Đường ngay lập tức cho hắn câu trả lời. Dung Đường r3n rỉ khó chịu, cuối cùng vẫn chưa thích ứng được: "Ta đã dùng mỡ bôi trơn, cũng tự mình mở rộng, nhưng có thể vẫn chưa đủ. Nếu ngươi muốn thoải mái thì tự làm, nếu không thì không có lần sau đâu.”
Tiếng nói xen kẽ tiếng khẽ thở hổn hển, gần như không thể nói trọn một câu, nói xong Dung Đường tựa đầu vào cổ Túc Hoài Cảnh, đánh chết không muốn ngẩng đầu lên nhìn người nữa.
Túc Hoài Cảnh vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ, giọng hắn trầm lại, bụng dưới căng thẳng, ngón tay dừng lại, không tiến không lùi, cảm giác ấm áp trơn trượt rõ ràng nói cho hắn biết, trước khi chờ hắn Dung Đường đã làm những gì.
Túc Hoài Cảnh phải rất lâu mới kéo lại được chút lý trí sắp bay xa, hỏi nhỏ: " Đường Đường đang làm gì vậy?”
Dị vật dừng lại, không lên không xuống không động đậy, cảm giác quá khó chịu, Dung Đường nhíu mày nhẹ nhàng xoay eo, ngẩng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, ngạc nhiên hơn cả hắn: " Ngươi đang do dự cái gì?”
Túc Hoài Cảnh: " Ngươi biết......mình đang làm gì không?”
“Dĩ nhiên là biết.” Dung Đường thẳng thắn nói, “Ta đang thực hiện lời hứa, cũng đang hưởng thụ cuộc sống.”
Y cúi đầu cọ nhẹ vào mũi của Túc Hoài Cảnh, giống hệt như yêu tinh dụ dỗ người trong truyện yêu quái: “Đêm xuân ngắn ngủi, làm gì có nhiều lý do để lãng phí như vậy cơ chứ?”
Túc Hoài Cảnh đối diện với y, duy trì chút lý trí cuối cùng để xác nhận: “Đường Đường chắc chắn biết mình đang làm gì chứ?”
Dung Đường gật đầu, hôn nhẹ lên môi hắn cười nói: “ Ta biết.”
Nói xong y dừng một giây, Túc Hoài Cảnh gần như muốn rút ngón tay ra xuống giường, Dung Đường lại nhíu mày, có chút ngượng ngùng: " Nhưng chứng liệt dương của ta vẫn chưa trị được, ngươi giúp ta tìm điểm phía sau, lúc nãy ta không sờ đến --"
“ Bằng - - "một tiếng, sợi dây trong đầu Túc Hoài Cảnh đứt phựt.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Dung Đường, lật người đè y xuống dưới thân.
Dung Đường hơi hoảng hốt, sau đó lại cười, bao dung hết mức: " Vất vả cho ngươi rồi, Hoài Cảnh.”
Đứa nhỏ nhà y nghe lời như vậy, cho một chút ngon ngọt là việc nên làm.
……
Một canh giờ sau, Dung Đường sợ hãi rúc vào đầu giường: "Đủ rồi đủ rồi, hu—”
Hai canh giờ sau, mắt Dung Đường không thể mở nổi, chỉ muốn ngất đi, nước mắt dính đầy mặt: "Ta sai rồi, Hoài Cảnh, dừng lại—!”
Ba canh giờ sau, trời sáng dần, gió sớm thổi qua Ngu Kinh, toàn thân Dung Đường không có chút sức lực nào.
Túc Hoài Cảnh bưng tới một ly trà nóng, nhẹ nhàng dỗ dành y uống.
Dung Đường mơ màng uống nửa ly trà, quay đầu nhìn thấy giường chiếu lộn xộn, ướt nhẹp không thể ngủ được, ngơ ngác vài giây rồi đá Túc Hoài Cảnh, giọng khàn khàn: