Những lời tương tự Dung Đường đã từng nghe qua. Khi đó bị nhiệm vụ cuốn theo, bị tội lỗi bao phủ, bị sự suy sụp đánh bại, y cũng từng nghĩ về đôi mắt không có d*c vọng là như thế nào.
Nhưng bây giờ nghe Tuệ Miễn nói như vậy, Dung Đường chỉ hơi ngẩn ra, rồi thẳng thắn đáp: "Dù sao ta cũng là một người phàm.”
Thế tục hồng trần, con người còn sống thì phải có dục niệm, dù sao Dung Đường cũng chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sông Hằng, không phải là cổ Phật trên cao không buồn không vui.
Tuệ Miễn khẽ cười, không phủ nhận, cúi người rót cho y một chén trà, hỏi: "Thí chủ đến đây có việc gì?”
Dung Đường: " Trả tranh.”
Thanh niên mặc áo cà sa liếc nhìn chiếc hộp gấm, rồi hỏi: "Thí chủ đã mở ra chưa?”
Dung Đường gật đầu: "Đã xem qua.”
"Có thấy điều gì khác thường không?”
"Phật pháp từ bi, chỉ thấy cảm giác tang thương, không có gì khác thường," Dung Đường trả lời.
Tuệ Miễn mở hộp gấm, mở bức tranh Phật ra trên tay, những năm tháng bị hương nến hun nhiễm đã để lại dấu vết trên giấy. Cổ Phật nhắm mắt lại, dường như không đành lòng thấy nỗi đau khổ của nhân gian, phía sau là một đài sen lớn đang ấp ủ.
Cao tăng nhìn thoáng qua rồi khép lại đặt vào trong hộp, thong dong đẩy tới trước mặt Dung Đường: "Đây là duyên phận của thí chủ, bần tăng chỉ là người giữ tranh, không phải người sở hữu.”
Dung Đường truy hỏi: "Duyên phận như thế nào?”
Tuệ Miễn: "Trong lòng thí chủ có nghi hoặc gì không?”
Dung Đường nghĩ, y có quá nhiều nghi hoặc.
Tại sao mình lại đến thế giới này, mối quan hệ giữa y và Thịnh Thừa Lệ là gì, Thịnh Thừa Lệ và Túc Hoài Cảnh rốt cuộc ai là nhân vật chính, sự thiên vị của Thiên Đạo có chính thống không?
Nhưng khi tất cả nghi ngờ va chạm trong đầu, Dung Đường nhìn hắn một cái, cúi đầu, nhấp một ngụm trà, ngước mắt lên hỏi: "Ta đã từng gặp ngài chưa?”
Tuệ Miễn cười đáp: "Tháng ba năm ngoái, thí chủ và bần tăng từng tụng kinh hai đêm.”
Dung Đường: "Ngoài ra thì sao?”
Tuyết rơi trước sơn môn, thiền viện yên tĩnh, lò lửa ở trước người chậm rãi thiêu đốt.
Tuệ Miễn nhẹ giọng nói: "Trận tuyết trong sân Thám Hoa Lang, rất đẹp.”
Đồng tử Dung Đường co rụt lại, lập tức thoải mái.
Lễ tang năm Khánh Chính thứ mười một, Kha Hồng Tuyết từng mời vô số tăng nhân về nhà, tụng kinh cầu phúc cho học huynh của hắn, cầu được vãng sinh nơi cực lạc.
Lúc đó thoáng nhìn qua, tất cả mọi người đều không nhớ rõ, giờ nghe Tuệ Miễn nói, ký ức mờ mịt bỗng trở nên rõ ràng, trong đám người quả có một tăng nhân đã cạo đầu giống y hệt hắn.
Kiếp trước có sẹo cạo đầu thọ giới* quy y, năm ngoái tóc đen tăng bào, hôm nay gặp lại đã biến thành tóc trắng.
(* "戒疤" (jiè bā) là một thuật ngữ tiếng Trung dùng để chỉ vết sẹo do đốt hương trên đầu của các nhà sư Phật giáo. Đây là một phần của nghi lễ thọ giới, trong đó nhà sư được đánh dấu bằng các vết sẹo tròn nhỏ trên da đầu để biểu thị sự thọ nhận giới luật và cam kết tu hành. Vết sẹo này được tạo ra bằng cách đặt các hạt nhang hoặc cây hương đang cháy lên da đầu, và nó tượng trưng cho lòng kiên nhẫn và sự tận tụy trong việc tu hành.)
Trên người một vị tăng nhân như vậy, có bất kỳ thay đổi gì cũng không có gì là lạ.
Vì vậy Dung Đường hỏi: "Đại sư và ta có duyên phận gì?”
Tuệ Miễn nhìn y một lúc lâu, khẽ cười, niệm một tiếng Phật hiệu, hỏi ngược lại: "Thí chủ và thiên hạ này có duyên phận gì?”
Không biết Hệ thống đi đâu, Dung Đường vẫn không nghe thấy âm thanh của nó, dưới mái hiên đình viện chỉ có một lò lửa, một ấm trà, cây cành đầy tuyết, và hai người ngồi đối diện trước lò.
Dung Đường nghĩ đi nghĩ lại, thành thật nói: " Ta không biết.”
Y từng nghĩ mình là cứu tinh của thế giới nhỏ này, nhưng ba kiếp qua đi, y thậm chí còn chẳng thể cứu được chính mình.
Dường như y......
Từ đầu đến cuối đều ở trong một âm mưu nào đó, nói gì đến cứu thế?
Y chẳng có chút duyên phận nào với thiên hạ này, chỉ là đi ngang qua, tình cờ dừng lại ở đây mà thôi.
Trời đông giá rét, trong phòng hơi ấm, dưới Phật đường có tiếng vang yếu ớt, Dung Đường quay đầu nhìn.
Kén trắng xuất hiện không đúng lúc, từng khe nứt nhỏ xuất hiện trên vỏ kén.
Trái mùa, trái ngược với thời tiết.
Tuệ Miễn: "Thí chủ có nhớ nhà không?”
Dung Đường hơi sửng sốt, lực chú ý bị gọi trở lại, cẩn thận suy tư một phen, lắc đầu: "Không nhớ.”
Chín năm ở thế giới khác, cuộc sống hai mươi năm hiện đại giống như hoa trong gương trăng dưới nuớc, nhiều điều không còn nhớ rõ.
Cây cối bên đường đi qua hàng ngày thỉnh thoảng còn vào giấc mộng, nhưng gia đình hiện đại lại không thể nhớ nổi hình dáng.
Tuệ Miễn nói: "Thí chủ đến nơi này từ khi nào?”
Dung Đường biết hắn hỏi cái gì, nhưng mặt không đổi sắc đáp: "Trưa nay.”
Tuệ Miễn thoáng ngẩn ra, nở nụ cười. Hắn đứng dậy rời khỏi bồ đoàn, nhặt con kén dưới công đường, đặt bên lò lửa.
"Thí chủ và thiên hạ này có duyên phận gì, với hai người đó có duyên phận gì, khi thí chủ nghĩ đến câu hỏi của bần tăng lúc nãy, tự nhiên sẽ biết." Tuệ Miễn không ép buộc, nhẹ nhàng giải thích: "Còn mục đích chuyến đi này của thí chủ, cũng sẽ sớm được giải quyết.”
Hắn nói: "Trà mới dâng nửa chén, vở kịch vừa diễn được một nửa, nếu thí chủ không tự mình rời đi thì không cần lo lắng sẽ kết thúc sớm.”
Dung Đường chớp mắt, không thể phủ nhận mình đã thở phào nhẹ nhõm.
Y đến Đà Lan tự, bề ngoài là để trả tranh, thực chất là để trò chuyện với Tuệ Miễn.
Về vấn đề chân tướng phía sau thế giới này, y không nghĩ Tuệ Miễn biết hết, hoặc biết cũng không thể nói hết ra.
- Ngay cả Dung Đường, cũng không thể nói với Túc Hoài Cảnh về cuốn tiểu thuyết “ Hành trình của đế vương.”
Thế giới ý thức có hạn chế, đây là điều tất nhiên, cho nên y chỉ muốn cầu một sự yên lòng.
Y rốt cuộc, còn có thể ở bên Túc Hoài Cảnh bao lâu?
Sẽ giống như mấy đời trước, đi tới thời khắc thiên hạ đã định hay sẽ bị bệnh tật kéo gục giữa đường?
Tuệ Miễn đã cho y câu trả lời: dù có bệnh tật, dù có ho ra máu ngất đi, y cũng không dễ chết.
Thế là đủ rồi.
Điều này đã giải quyết được nghi vấn bức thiết nhất của Dung Đường.
Y chắp tay cúi đầu: "Đa tạ đại sư.”
“Thí chủ khách sáo quá.” Tuệ Miễn nhẹ nhàng nói, ánh mắt dừng lại ở chiếc kén tằm. Vết nứt dần mở rộng, tiếng cánh bướm đập vang lên. Dung Đường nghi hoặc cúi đầu, thấy một con bướm màu xanh nhạt đang phá kén trong tiết trời băng giá, yếu ớt vỗ cánh bay lượn ở tầng trời thấp bên cạnh lò sưởi.
Ma xui quỷ khiến, Dung Đường vươn tay, bắt được con bướm kia.
Sinh linh nhỏ bé đậu trên đầu ngón tay, màu xanh nhạt và trắng tinh khôi giao hòa, tựa như bức tranh dịu dàng nhất trên thế gian.
Con bướm khép cánh, Tuệ Miễn nói: “Thí chủ nhân từ, mấy trăm vạn nạn dân Giang Nam hẳn cũng cảm kích tấm lòng nhân hậu của thí chủ.”
Dung Đường nhìn con bướm kia một lát, ngẩng đầu nhìn nhà sư, ánh mắt dừng lại lần nữa ở mái tóc bạc sau lưng hắn, hỏi: “Ba ngàn sợi tóc bạc này của đại sư từ đâu mà có?”
Tuệ Miễn mỉm cười: “Đó là nhân duyên của ta.”
“Không liên quan đến ta sao?”
Tuệ Miễn không trả lời trực tiếp: “Mỗi người trên thế gian này đều liên quan mật thiết với nhau.”
Trong vài hơi thở, con bướm vừa mới ra khỏi kén, nghỉ ngơi một lúc bắt đầu vỗ cánh bay lên, xoay quanh đầu ngón tay Dung Đường hai vòng rồi quay đầu, không chút do dự bay vào ngọn lửa trong lò, hóa thành tro tàn.
Tuệ Miễn niệm Phật: “A Di Đà Phật.”
Trước khi rời đi, Tuệ Miễn gọi Dung Đường dừng bước, đưa cho y năm lá bùa bình an mới tinh.
“Tết sắp đến rồi, lá bùa bình an mà thí chủ xin từ đầu năm chắc đã cũ, mang về thay đi.”
Dung Đường ngẩn người, trước khi thành thân với Túc Hoài Cảnh, y từng cầu cho hắn một lá bùa bình an, hứa với đại nhân vật phản diện là mỗi năm sẽ cầu cho hắn một lá. Đã hai năm trôi qua, nhà y thực sự đã có hai lá bùa bình an.
Giờ đây, bỗng dưng lại có thêm năm lá…
Y hơi chần chờ, nhận lấy lá bùa khẽ vân vê, không ngoài dự đoán, trong mỗi lá bùa đều có tro hương và giấy, rõ ràng là trong mỗi lá bùa bình an đều có mảnh giấy ghi ngày sinh tháng đẻ, mỗi cái đều có chủ.
Dung Đường vốn không có nhiều tò mò, nhưng không biết là mái tóc bạc kia quá bắt mắt, hay năm lá bùa này đơn giản là tín hiệu rõ ràng, y dừng lại vài giây, rồi vẫn hỏi: “Nhân duyên mà đại sư nói, có phải là thân duyên?”
Cao tăng Tuệ Miễn nổi tiếng khắp thiên hạ, có người nói hắn là ông cụ bảy mươi tuổi, sắp thành thánh; có người nói hắn là Lạt Ma tái thế, trăm tướng ngàn mặt, Ngay cả đương kim thiên tử cũng khó mà gặp được hắn, nhưng Dung Đường đã gặp hắn hai lần, lần nào cũng dễ dàng lại tự nhiên, nhiều lần được cao tăng tặng đồ.
Nếu tính cả kiếp trước…
Thiếu khanh Đại Lý Tự qua đời, tại sao Tuệ Miễn lại tự mình tụng kinh cầu siêu ba ngày?
Y lại nhớ tới trận hỏa hoạn đốt sạch Đà Lan Tự kia, trong lòng gần như chắc chắn.
Tuệ Miễn: “Đã vào cửa Phật, lý ra nên cắt đứt hồng trần.”
Dung Đường không muốn bị hắn che mắt, hỏi ngược lại: “Đã vào cửa Phật, sao đại sư không cạo đầu?”
Tuệ Miễn nhẹ nhàng cười: “Ta đã cạo rồi.”
Dung Đường bỗng chững lại, Tuệ Miễn nói: “Thí chủ đã tận mắt chứng kiến, không phải sao?”
Hắn đã cạo đầu rồi.
Mùa đông năm Khánh Chính thứ mười một, tang lễ của Mộc Cảnh Tự.
Khi đó, thái tử Đại Tuy đã chết trên đường đến lễ Vạn Thọ, Mộc Cảnh Tự chết vì lao lực quá độ, Túc Hoài Cảnh sống nhưng đã bị hận thù xâm chiếm.
Lúc đó, Tuệ Miễn đã cạo đầu.
Tóc dài là nhân duyên của hắn, cũng là thân duyên của hắn.
Giờ đây, năm lá bùa bình an này lại là muôn vàn tục duyên của hắn.
Giọng Dung Đường hơi chua chát, y hỏi: "Vì sao không nói?”
Nếu là lúc ấy đứng ra, có lẽ Túc Hoài Cảnh đã không đi đến bước cuối cùng.
Tuệ Miễn chắp tay trước ngực, chậm niệm phật hiệu, nói: “Người quan sát ván cờ không nói, người xem trời không bình luận, bần tăng đã thấy sự chuyển động của sao trời nhưng biến số không ở ta.”
Nói cách khác, thiên cơ không thể tiết lộ, hắn không thể nói.
Biến số không ở bản thân, hắn không phải nói.
Dung Đường hiểu: "Biến số là ta?”
Tuệ Miễn: “Thí chủ từ đâu đến, vì sao đến, khi nào đến, lại đi về đâu. Khi thí chủ nghĩ ra những điều này, tự nhiên sẽ biết thế nào là biến số.”
Dung Đường yên lặng nhìn thẳng vào hắn, trong lòng kích động không thôi.
Rõ ràng không nói gì, nhưng dường như đã nói hết mọi thứ.
Một con bướm bay vào biển lửa, một vài nắm tuyết trắng rơi xuống cành cây, vài ba nén hương thoang thoảng, bước ra khỏi cửa viện, Dung Đường chợt nhận ra nơi này náo nhiệt vô cùng.
Chùa cổ danh môn, ngày nào cũng đông đúc khách hành hương, làm gì có nơi nào yên tĩnh thế này?
Có người chờ ở chỗ rẽ, tường gạch đỏ thẫm của chùa cổ phản chiếu phía sau hắn, như tín đồ thành kính quanh năm suốt tháng chờ thần linh.
Dung Đường bỗng thấy nóng ở khóe mắt, nắm chặt lá bùa bình an trong tay, nhanh bước về phía hắn, cảm thấy hít thở cũng thông suốt hơn, là cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có trong nhiều ngày qua.
Túc Hoài Cảnh nhìn thấy y đi ra, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi lên đón, đưa tay cầm cổ tay y chắn gió lui tới, nhỏ giọng nói:“Chậm lại, bệnh vốn chưa khỏi, lại còn bị gió thổi—”
Lời còn chưa dứt, Túc Hoài Cảnh không thể tin mở to mắt, có chút thất thố nhấc cổ tay Dung Đường lên, tỉ mỉ bắt mạch.
Trong lòng Dung Đường có suy đoán, thấy dáng vẻ của hắn lại càng căng thẳng, giọng run hỏi: “Ta khoẻ rồi phải không?”
Túc Hoài Cảnh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Không tốt, nhưng ít nhất không xấu.
Khôi phục lại mạch tượng trước khi có bệnh, vẫn cần điều dưỡng, nhưng không còn là hơi thở yếu ớt như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nhắm mắt là không tỉnh lại nữa.
Tình trạng bệnh nặng suốt gần một tháng như ảo giác, chưa từng xuất hiện trên người Dung Đường, khiến hắn ngày đêm lo lắng.
Túc Hoài Cảnh bắt đi bắt lại, sợ rằng chỉ là ảo tưởng sai lầm của bản thân.
Tuyết đọng trên mái hiên, tro hương bay khắp chùa cổ, Dung Đường để mặc hắn bắt mạch gần nửa giờ, mới khẽ nói: “Lạnh…”
Túc Hoài Cảnh chợt tỉnh lại, không kịp nghĩ nhiều, kéo tay Dung Đường muốn rời khỏi chùa.
Trước khi xoay người lại do dự, một mình hắn đi tới trước tiểu viện Tuệ Miễn, cung kính, nghiêm túc khom lưng cúi chào, thấp giọng nói: “Đại sư từ bi, Thịnh Phù Nhai cảm kích vô cùng, nếu phải trả bất cứ cái giá nào, xin để một mình ta gánh chịu.”
Làm xong tất cả hắn mới xoay người, nắm tay Dung Đường, đi ra ngoài cửa núi: "Chúng ta về nhà thôi.”
“Có thể ăn đồ ngon không?” Dung Đường khẽ hỏi
Túc Hoài Cảnh cười nói: "Ăn lẩu không?”
“Được! "Dung Đường nhảy nhót nói, ngừng nửa giây, đề nghị:" Đưa ca ca đi cùng.”
“Được.”
Mùng một tháng chạp, thời tiết tốt, cố nhân nên trở về.
Túc Hoài Cảnh cuối cùng cũng nở nụ cười chân thành nhất trong suốt tháng qua.