Giấc mơ hỗn loạn, chứa nhiều thứ mà Dung Đường không thể hiểu nổi.
Có hình ảnh sân trường, thành phố nơi cậu lớn lên, con đường hàng ngày đi lại, cùng những cây bạch quả ra quả rồi rụng lá theo mùa năm này qua năm khác ở hai bên đường.
Cũng có những cảnh mờ nhạt ở đời trước, những cuộc tranh cãi đối thoại tại hội Chiết Hoa, mây trời mênh mang và thược dược, ánh trăng và đèn lồ ng trên Lưu Kim lâu, tuyết mùa đông năm Khánh Chính thứ mười một, tang lễ và đưa tang Mộc Cảnh Tự.
Quá khứ và hiện tại đan xen, gần như không thể phân biệt được đâu mới là mơ.
Phần lớn thời gian chìm trong mơ hồ, không nhìn rõ, không nghe rõ, gió lướt qua tai, mây tụ tán dưới thân, tầm nhìn lúc rõ ràng, lúc mờ ảo.
Trong sương mù, Dung Đường cảm giác mình đã nhìn thấy hoàng cung Đại Ngu.
- Nơi hoàng thành mà tất cả mọi người đều còn sống, đều tự do phô phương.
Ánh sáng mờ ảo dần lên từ phía đông, cổng cung mở chiếc khóa đầu tiên, Tam hoàng tử trẻ tuổi hăng hái cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm, mặc một bộ áo dài màu đỏ tươi, oai hùng hiên ngang phi tới, lãng tử vui chơi qua đêm mới về nhà, mặt trời thay thế ánh trăng dưới thành cung.
Thất hoàng tử nhỏ tuổi bị y kéo ra khỏi giường, nhỏ giọng âm mưu bí mật.
Thái tử Đông Cung dậy từ sớm, trong buổi sáng tĩnh lặng đến nhà bếp làm một bát bánh trôi rắc rượu ngọt nguyên tiêu, hái một bông hoa phù dung còn đọng sương mai, sau đó vào phòng ngủ nhẹ nhàng gọi thê tử dậy.
Tứ công chúa chải búi tóc xinh đẹp lại phức tạp, sáng sớm đã lén vào phòng bếp lấy trộm một hộp bánh táo mà mẫu phi làm đêm qua, nhảy nhót đi đút cho Thất đệ đáng yêu nhất.
Hoàng đế trong cung Phượng Tê rời giường sửa y quan, thiên tử sắp lâm triều, hoàng hậu lười nhác trở mình cuốn vào ổ chăn ngủ một giấc ngủ ngon lành.
Dung Đường thấy những cảnh tượng này trong mơ, có lúc cảm thấy không phải mình tưởng tượng ra, mà là thực sự đã từng thấy.
Giấc mơ dài dòng và kỳ ảo, ánh sáng và bóng tối đan xen, nhớ đến cuộc sống hiện đại, ngay giây sau là sự phản bội trong ngôi miếu đổ nát.
Nhìn thấy cuộc nói chuyện ở hội Chiết Hoa, sau đó là Túc Hoài Cảnh khiến Đại Ngu diệt vong.
Nhìn thấy ánh đèn Lưu Kim lâu, ngay sau đó là tang lễ của Mộc Thiếu Khanh, cờ trắng thay thế trăng sáng, tuyết lạnh trên núi cao rơi xuống nhân gian rồi tiêu tan vào bụi đất.
Hy vọng và tuyệt vọng thay phiên nhau đến, không theo lý lẽ, không cho người ta thời gian nghỉ ngơi, khiến Dung Đường thấy cung thành đẹp đẽ sáng ngời như vậy liền bắt đầu suy nghĩ, tiếp theo sẽ nhìn thấy gì?
Là cái chết của kiếp đầu tiên, hay là số phận sắp tới của kiếp này?
Nhưng y đợi mãi, đợi mãi, chẳng có gì xảy ra.
Trước mắt là bóng tối muốn dìm chết người.
Như đang ở trong đại dương vô tận, không nhìn thấy, không nghe thấy, mắt bị bịt kín, tai bị phong bế, trong giấc mơ không có khứu giác, y không thấy được ác mộng trong ác mộng, một mình chìm đắm trong bóng tối vô tận.
Xa xưa đến mức gần như tưởng rằng giữa trời đất chỉ còn lại mình y, chỉ còn mình y là sinh vật sống.
Y là sự tồn tại không nên có trên thế gian này, nhưng cũng là tồn tại chân thật duy nhất tồn tại trên thế gian này.
Dung Đường bị mắc kẹt trong đó, sắp bị dìm chết chìm.
Trên đầu là làn sương mù đen, không thấy ánh mặt trời, trăng bị che khuất.
Y theo dòng chìm xuống, dần trở nên mê mang, tay chân bắt đầu lạnh cóng.
Trong mơ hồ có một giọng nói bảo y, vốn dĩ nên như vậy.
Lẽ ra y phải ở trong bóng tối.
Y vốn nên hòa vào bóng tối, sau đó chứng kiến bóng tối sinh ra ánh sáng.
Nhưng sương mù đen bỗng nhiên ngưng lại, có dòng chảy ngầm xé toạc, ánh sáng chói lóa xuyên qua đám mây đen đặc, một đôi tay giữ chặt lấy y.
"Đường Đường...... Dung Đường! "Có người lo lắng gọi.
Tứ chi bị mây mù quấn lấy, mắt môi bị che khuất, không thể nhìn, không thể nói, y muốn xem ai đang kéo mình lên, ai đang gọi mình tỉnh dậy.
"Đường Đường, tỉnh dậy, tỉnh dậy!"
"-Dung Đường!"
Dung Đường lập tức mở mắt ra, xung quanh trống trải như là vẫn chìm trong bóng tối vô tận, y mở miệng thở hắt ra, phổi vẫn rung lên dữ dội.
"Không sao rồi, không sao rồi." Có người ôm y dỗ dành, tay vuốt nhẹ phía sau lưng, giọng nói rõ ràng rơi vào tai, nhưng lại như xa xôi lắm.
Nói với y rằng không sao, nhưng giọng lại run rẩy, không kìm được sự sợ hãi.
Cơ thể không ngừng truyền đến những cảm giác đau nhỏ nhặt, Dung Đường bối rối quay sang, nhưng vẫn không thấy rõ gì cả.
"Chưa... thắp đèn à?" Y hỏi nhỏ.
Tay Túc Hoài Cảnh đang rút kim chợt dừng lại, tim như bị ai đó bóp chặt, gần như không thở nổi.
Hắn nhìn chằm chằm Dung Đường, chạm vào đôi mắt đen nhánh, sáng ngời và trong trẻo như thủy tinh do nghệ nhân truyền đời chế tạo, không chút tạp chất, đẹp đến mức sánh ngang với những ngôi sao của y.
Ngón tay Túc Hoài Cảnh khẽ run, lùi lại một chút, quơ tay trước mặt Dung Đường: "Đường Đường?"
Dung Đường chớp mắt theo phản xạ s1nh lý, nhưng vẫn không có phản ứng gì: " Hả?"
Túc Hoài Cảnh lập tức luống cuống, xoay kim một cái, định tiếp tục châm cứu cho y, nhưng bản thân thầy thuốc lại bắt đầu sợ hãi, ngón tay không ngừng run rẩy, đầu kim đâm vào đầu ngón tay, nhỏ xuống một giọt máu đỏ tươi.
Túc Hoài Cảnh không để ý, thuận tay rút kim ra đặt sang một bên, cúi đầu chọn kim bạc có độ dày phù hợp.
Không biết là do ánh sáng bạc phản chiếu vào mắt, hay giọt máu đỏ kia quá chói, cuối cùng Dung Đường cũng thoát khỏi trạng thái không thể nhìn thấy gì, mắt dần lấy lại tiêu cự.
Sàn gỗ và cả căn phòng đều sáng sủa, ngọn nến được thắp sáng, than hồng cháy ở chỗ thông gió.
Đang là ban ngày, vậy mà vừa rồi y lại không nhìn thấy gì cả.
Dung Đường khẽ nhíu mày, ánh nhìn dừng lại ở đầu ngón tay bị kim đâm của Túc Hoài Cảnh.
Y sững người một lát rồi không nghĩ ngợi gì, nắm lấy ngón tay hắn đưa vết thương vào miệng m út.
Mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, Dung Đường ngậm một lúc lâu, đến khi đầu lưỡi không còn nếm được giọt máu nào, mới mở miệng, định trách mắng: "Sao ngươi lại không cẩn thận-"
Lời bị nghẹn lại trong cổ họng, mắt y lại một lần nữa tối đen, nhưng không hoàn toàn mất đi thị lực.
Dung Đường mở to mắt, thấy Túc Hoài Cảnh như kẻ khát nước trong sa mạc gặp nguồn nước, tham lam uống lấy môi lưỡi của y, đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn run rẩy, lông mi như cánh bướm khẽ rung động, gò má lộ ra những vệt nước mắt khô khốc.
Lời trách mắng răn dạy muốn ra khỏi miệng lại nuốt vào trong bụng, Dung Đường mở miệng, để hắn cướp đoạt, để hắn đòi hỏi.
Mặc cho hắn giống như người sắp chết, hôn lấy người yêu của hắn.
Nhưng người sắp chết rõ ràng là Dung Đường.
Thật lâu sau, Dung Đường không biết đã được truyền bao nhiêu hơi thở, cũng không biết đã đáp lại bao nhiêu lần tiếng gọi "Đường Đường" của Túc Hoài Cảnh, cuối cùng y mới được buông ra, thực sự uống một ngụm trà ấm.
Dung Đường mở mắt, quét nhìn đầu giường.
Có một túi vải dùng cho châm cứu, kim bạc vương vãi không được xếp gọn vào chỗ, đầu một cây kim còn đọng một giọt máu.
Túc Hoài Cảnh biết y thuật, Dung Đường ít nhiều cũng biết một chút.
Bệnh lâu thành thầy thuốc, ngay cả bản thân y cũng có thể bắt mạch, phán đoán bệnh tình.
Túc Hoài Cảnh chăm sóc y hai năm, có thể nhận biết dược liệu, học cách châm cứu là chuyện rất bình thường.
Ít nhất thỉnh thoảng hắn mới cho thêm bách hợp hoàng liên vào canh thuốc, Dung Đường cũng không chết.
Nhưng thậm chí hắn còn học châm cứu, Dung Đường cảm thấy đại nhân vật phản diện không hổ là đại nhân vật phản diện.
Mà hiện tại mắt đại nhân vật phản diện đỏ rực, hơi thở không ổn định, Dung Đường muốn khen ngợi hắn theo thói quen.
Y khẽ cười, từ trên giường nhoài nửa người ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vết nước mắt nơi khóe mắt Túc Hoài Cảnh, đùa: "Hoài Cảnh giỏi quá, kéo ta từ quỷ môn quan trở về."
Dung Đường vốn chỉ muốn an ủi Túc Hoài Cảnh, muốn hắn đừng buồn như vậy nữa, ai mà có dè vừa dứt lời, cổ tay đã bị nắm chặt, Túc Hoài Cảnh đang quỳ dưới giường đứng thẳng lên, hung dữ nhìn y, giọng khàn khàn nói: " Ngươi cũng biết ngươi suýt chết à?"
Dung Đường thoáng chốc sáng tỏ, loại đùa này không thể đùa chút nào.
Túc Hoài Cảnh đang sợ hãi, hắn cực kỳ sợ, thế cho nên căn bản không thể nghe thêm dù chỉ một chữ liên quan đến cái chết.
Trong lòng Dung Đường lại đau buồn không khống chế được.
Y mở miệng, không biết phải dỗ dành thế nào, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi..."
Trong phòng im lặng, Túc Hoài Cảnh lặng lẽ thu dọn túi châm cứu, tắt nến trên bàn, lại leo lên giường ôm chặt Dung Đường vào lòng.
Vừa rồi hỗn loạn, đến giờ Dung Đường mới nhận ra Túc Hoài Cảnh không mặc áo khoác chống lạnh nào.
Y đã mơ ác mộng bao lâu, thì Túc Hoài Cảnh cũng ngồi bên giường mặc áo mỏng manh canh y bấy lâu.
Trong lòng Dung Đường khó chịu, nhẹ giọng gọi: "Hoài Cảnh..."
Túc Hoài Cảnh ngắt lời y: "Ngủ đi."
Dung Đường: "......"
Y im lặng một lúc, không nói thêm gì.
Đêm đông yên tĩnh, thời gian có lẽ chưa đến giờ Sửu, Dung Đường mở mắt trong bóng tối, từ từ khắc họa dung nhan Túc Hoài Cảnh dưới màn đêm.
Rồi có một tiếng thở dài bên cạnh, đại nhân vật phản diện mở mắt nhìn y nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường không muốn ngủ à?"
Dung Đường lắc đầu, cũng nhẹ giọng đáp lại: " Ngươi sợ lắm đúng không?"
Túc Hoài Cảnh không nói gì, nhìn chằm chằm y hồi lâu: "Đường Đường cũng biết à."
Dung Đường trong chốc lát cảm thấy áy náy vô cùng: "Xin lỗi."
"Không liên quan đến Đường Đường. "Túc Hoài Cảnh nói," Là do ta quá vô dụng."
Rõ ràng đã phát hiện mạch tượng của Dung Đường có khác thường, cũng đã thay đổi phương thuốc, nhưng vẫn để Dung Đường phải trải qua kiếp nạn sinh tử.
Thậm chí Túc Hoài Cảnh không dám tưởng tượng, nếu hắn phát hiện muộn rằng Dung Đường bị ác mộng đè trong giấc ngủ, gần như không thể thở nổi thì sẽ ra sao?
Hắn đã đi một đoạn đường dài như vậy mới gặp được Dung Đường, nếu y chết bên cạnh mình thì làm sao bây giờ?
Đêm tối thích hợp để ẩn giấu, nhưng cũng đủ để phóng đại tất cả cảm xúc.
Gần như trong khoảnh khắc Túc Hoài Cảnh chìm vào suy nghĩ, Dung Đường không do dự một giây nào mà nằm sấp lên, cọ xát vào môi hắn.
Học theo cách Túc Hoài Cảnh hôn mình, nhẹ nhàng cắn, li3m láp, cho đến khi thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.
Dung Đường chống hai tay lên ngực Túc Hoài Cảnh, nói nhỏ: "Hoài Cảnh, cho ngươi biết một bí mật."
Dung Đường buông tay, nằm trên người hắn, quay mặt hắn lại, rồi lại hôn lên đôi mắt tránh né của hắn: "Túc Tiểu Thất là kẻ nhát gan!"
Túc Hoài Cảnh: "Ừ, là ta."
Dung Đường hơi khựng lại, đầu mũi cay xè, quay đầu lại hít một cái, vẫn thấy nghẹt ngào bèn sáp lại cọ vào mũi Túc Hoài Cảnh, cho đến khi hắn cũng phát ra âm mũi, y mới thấy cân bằng hơn một chút, giả vờ thần bí nói: "Ta chỉ nói một lần thôi, ngươi phải nghe kỹ."
Túc Hoài Cảnh không lên tiếng.
Dung Đường kiêu ngạo nói: "Ta là thần tiên trên trời!"
Túc Hoài Cảnh nhìn y.
Dung Đường chớp chớp mắt: " Ngươi không ngạc nhiên à?"
Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Không ngạc nhiên."
Dung Đường đột nhiên cảm thấy thất bại: "Tại sao?"
Túc Hoài Cảnh: "Đường Đường là thần tiên trên trời, hạ phàm tới độ ta phải không?"
Dung Đường ngẩn ra, không hiểu sao lại chột dạ, không biết có nên gật đầu hay không.
Nhưng Túc Hoài Cảnh lại hỏi: "Hôm nay Đường Đường cảm thấy ta đã thay đổi rất tốt, muốn trở về trời rồi sao?"
Hắn rất lý trí bình tĩnh hỏi: " "Thế nào thì tính là thay đổi? Thế nào thì cần thần phật cứu độ?"
"Ta phải xấu đến mức nào Đường Đường mới chịu ở lại bên ta mãi?"
"Giết người? Phóng hỏa? Giết vua? Diệt quốc?"
Dung Đường ngây người, ngồi thẳng dậy, không thể tưởng tượng mà nhìn hắn chằm chằm.
Túc Hoài Cảnh nhìn y rất lâu, khẽ cười rồi kéo y vào lòng: "Ta đùa thôi."
Hắn nói: "Đường Đường đi một chuyến này, bị giam cầm nơi hồng trần chỉ vì muốn nhìn ta thay đổi, nếu ta quay lại làm những việc này, Đường Đường sẽ đau lòng biết bao."
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nói, không rõ cảm xúc, cũng không biết thật giả.
Hắn chỉ khẽ hỏi: "Vậy nên Đường Đường, ngươi đến để cứu ta sao?"
Tiếng tim đập bị phóng đại, Dung Đường gần như không thở nổi.
Y trầm mặc rất lâu, gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy là đủ rồi. "Túc Hoài Cảnh than nhẹ:" Vậy Đường Đường muốn nói gì với ta? Vì để ta không phải chôn cùng nên định nói cho ta biết sau này nên đi tìm ngươi như thế nào sao?"
Lại một lần nữa Dung Đường cảm thấy quá thông minh thật sự không tốt.
Không ổn chút nào.
Túc Hoài Cảnh thông minh đến mức làm y cảm thấy mọi lời nói dối của mình đều vụng về, đại nhân vật phản diện rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng lại cùng y chơi trò chơi, dung túng nhìn y nói dối lần này đến lần khác.
Nhưng Dung Đường vẫn muốn nói dối.
Y nói: "Hoài Cảnh, chờ ta chết, ngươi không cần tuẫn táng theo cùng. Trên trời một ngày, nhân gian một năm, ta trở về giao việc xong sẽ tới tìm ngươi."
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Được."
Hắn còn chẳng hỏi kỳ hạn.
Hắn không muốn Dung Đường vẽ cho hắn một thời hạn giả dối lại tàn nhẫn.
Hắn chỉ gật đầu, hôn lên mi tâm Dung Đường, nhẹ giọng nói: "Được, ta biết rồi, Đường Đường ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Dung Đường không thể xuống giường, Túc Hoài Cảnh xin nghỉ một ngày.
Ngày thứ ba, Dung Đường mơ màng suốt cả ngày, mỗi lần mở mắt, Túc Hoài Cảnh đều ở bên cạnh giường.
......
Ngày thứ bảy, tuyết lớn ở Kinh thành ngừng rơi, ánh nắng rực rỡ.
Nhân Thọ đế phá lệ cho Thịnh Thừa Lệ vào triều sớm để nghe chính sự, trong cung truyền ra tin tức, nói Hoàng đế mời các danh y khắp thiên hạ đến để trị chân cho ái tử.
Lúc Dung Đường chạng vạng tỉnh lại nói với Túc Hoài Cảnh muốn uống canh ba ba, đại nhân vật phản diện nhìn y rồi xoay người đi phân phó phòng bếp.
Tiếng bước chân biến mất ở góc hành lang, Dung Đường quay đầu, ho khụ ra một ngụm máu đen đặc.
Y nằm lên giường, dùng khăn lau miệng, gọi: "Hệ thống."
【Đường Đường, tôi đây.】
Dung Đường nhẹ giọng hỏi: "Ta và Thịnh Thừa Lệ, đến tột cùng là trói buộc hỗ trợ lẫn nhau, hay là tương sinh tương khắc không chết không thôi?"