Trong nháy mắt, trong đầu Dung Đường đã trải qua tám trăm cách chết.
Nhân Thọ đế bị làm thành người lợn, Lý Trường Phủ bị chó ác cắn mất mắt trên đường ra pháp trường, Tần Bằng Huyên rơi vào Nam Phong quán nhiễm phải bệnh hoa liễu…
Bất kể người nào đắc tội Túc Hoài Cảnh ở đời trước, khiến cho đại nhân vật phản diện tức giận chán ghét thì đều không có một kết cục tốt.
Sau khi Hệ thống nói xong câu kia thì im bặt, không biết là lâm vào ngủ đông hay là tìm một góc bắt đầu xem kịch.
Ngoài cửa là tiếng sênh ca hàng đêm như cũ của Phong Nguyệt lâu, dưới lầu là sóng nước lăn tăn của sông Kim Phấn.
Dung Đường bị Túc Hoài Cảnh áp chế, lưng tựa vào cửa,cố gắng ngẩng đầu lên, cổ duỗi thẳng thành đường cong căng thẳng, bị ép thừa nhận nụ hôn của hắn.
Túc Hoài Cảnh truyền qua một ngụm rượu, vẫn cảm thấy chưa hết giận, một tay giữ chặt cổ tay bị trói của Dung Đường, tay kia đã vuốt dọc theo đường eo của y.
Đầu hơi cúi, hơi thở phả vào bên cổ, nhịp đập của mạch máu hòa cùng nhau, không rõ là ai đang quyến rũ ai. Hương thơm lơ lửng trong không trung, dường như có tác dụng k1ch thích, hoặc có lẽ chỉ là công cụ trợ hứng quen thuộc trong Phong Nguyệt lâu.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, thè đầu lưỡi ra, như li3m như hôn, như gặm cắ n như m út từ cổ xuống, giữa làn hương lòng bàn tay lang thang quanh người hoà vào vòng eo cuốn hút thần kinh, thẳng đến khi môi lưỡi chuyển qua vành tai, cuối cùng cắn nhẹ.
Túc Hoài Cảnh ngậm chỗ thịt mềm kia kéo kéo, nhẹ nhàng hít thở một cái, đầu gối Dung Đường mềm nhũn gần như sắp quỳ xuống mặt đất, nhưng người trước mặt lập tức phát hiện ra khe hở, chen chân vào chắn ở giữa hai ch@n y, ép y tựa vào ván cửa.
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, dường như còn mang theo hơi ẩm ướt át, rất là không có đạo lý chui vào trong theo màng nhĩ, k1ch thích dây thần kinh yếu ớt đáng thương.
Hồi lâu sau, Dung Đường mới không khống chế được mà nức nở một tiếng.
Bởi bàn tay di chuyển ở vùng eo bụng, bởi dây xích cọ xát vào da, bởi những nụ hôn châm lửa khắp nơi, bởi cơ thể người khác chen vào giữa hai ch@n y, bởi người trước mặt có sự chiếm hữu và áp bức bùng nổ vô hạn trong khoảnh khắc đó.
Cũng bởi hương thơm và rượu đào lơ lửng trong không khí. Dung Đường thở hổn hển xin tha: “Hoài Cảnh…”
“Ừ. "Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng đáp, thân thể càng áp sát hơn, Dung Đường không thể tránh khỏi cảm nhận thứ kia của ai đó đang thức tỉnh, hơn nữa bắt đầu nảy nhẹ đụng vào chân y.
"Ngươi nói đi, ta đang nghe." Túc Hoài Cảnh lui về phía sau một bước, thả lỏng vành tai bị cắn đến gần đỏ, nhưng ngay sau khi nói xong lại tiếp tục xâm chiếm, như mãnh thú trong rừng bắt được con mồi không thể buông tha, nhất định phải trêu đùa đến cùng.
Tiếng xích va vào nhau vang lên dưới thân, hòa cùng một số âm thanh phóng túng dâm loạn bên ngoài cửa, như cùng nhau tạo nên một khúc ca hài hòa.
Cả người Dung Đường mềm nhũn, đầu óc không ngừng tắc nghẽn, gần như không thể suy nghĩ gì cả.
Bàn tay kia đã sớm mở thắt lưng ra, như một con rắn linh hoạt chui vào chỗ bí ẩn, xương ngón tay mảnh mai chạm vào eo bụng được bao bọc bởi lớp thịt mềm mại, nhẹ nhàng gõ gõ, như là phát ra tín hiệu trưng cầu ý kiến gì đó, động tác như có như không.
Dung Đường suy nghĩ trăm ngàn từ, lại bị ép đến không thể suy nghĩ, vì vậy y chuẩn bị cầu xin tha thứ, thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng vừa mới mở miệng, Túc Hoài Cảnh đã buông ra cái d ái tai gần như đỏ bừng vì bị cắn của y, hơi thở phả ra trong lúc di chuyển, môi lại chiếm lấy môi Dung Đường.
“Đã cho ngươi cơ hội rồi, Đường Đường.”
Bàn tay nắm chặt lặng lẽ buông ra, trong lúc hôn môi dây dưa, dường như cơ thể có va chạm, không đau nhưng tê dại nhột ngứa. Dung Đường còn chưa cảm thụ rõ ràng, ngón tay đã bị người ta nắm chặt, trong tiếng xiềng xích dây dưa, bàn tay dán sát trên eo bụng bắt đầu thành thạo chui xuống.
Dung Đường nhận ra ý đồ của Túc Hoài Cảnh, trong lúc nhất thời cảm xúc ngượng ngùng lớn hơn kích động, y lập tức lo lắng đưa tay còn lại xuống, ấn vào cánh tay của Túc Hoài Cảnh, lắc đầu, ánh mắt lộ ra van xin, ý đồ ngăn cản động tác của hắn.
Nhưng gần như ngay lập tức có một luồng điện chạy khắp cơ thể, khiến Dung Đường hơi ngẩn ra, chợt bị người ta nắm trong lòng bàn tay, nóng bỏng mà rực cháy.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười, lui ra ngoài một chút, trán chạm vào nhau, đưa ra phán quyết vừa vui vẻ vừa tàn nhẫn: "Đường Đường, ngươi cứng rồi.”
-
Lầu ba Phong Nguyệt Lâu, một gian phòng ở góc tây, tiếng nhạc ca múa tạm dừng, xương cốt bị rượu ngon làm mềm bất giác cứng lại, đầu toàn là rượu, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cuối cùng thật sự là không quyết định được chủ ý, có người ném ánh mắt lên người Kha Hồng Tuyết.
Kha thiếu phó phong lưu đa tình đang ở trong đám cô nương Phong Nguyệt lâu tay cầm một chuỗi anh đào đỏ tươi ướt át, rất thích ý tự tại.
Kha Hồng Tuyết thấy thế hơi dừng lại, mặt không đổi sắc nuốt vào quả kia, cười hỏi: "Chư vị đại nhân nhìn ta làm gì?"
Có người do dự hỏi: "Túc đại nhân tới đây, có việc gì phải làm sao?”
“Công việc? "Kha Hồng Tuyết nở nụ cười.
Làm tướng công hắn thì đúng hơn, một tên nhóc trẻ tuổi khí thịnh thiếu kiên nhẫn mà thôi.
Hắn nói: "Bệ hạ cũng không nghiêm lệnh cấm quan viên ra vào nơi phong nguyệt, về phần những người bị tra ra rồi bị phạt hàng năm, thường thường đều phạt luôn mấy tội khác, không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Kha Hồng Tuyết cười một cái: "Huống hồ Ngự Sử Đài bây giờ còn không tới phiên một Ngự sử nho nhỏ như Túc Hoài Cảnh làm chủ, chư vị đại nhân hoảng cái gì?"
Chức quan của những quan viên ở đây nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Quan ở trong kinh vốn cao hơn quan địa phương một bậc, nhưng Kha Hồng Tuyết là một thiếu phó của quốc tử giám, ở trong triều việc gì cũng thuận lợi, ngoài mặt đều kết giao với những người lĩnh chức nhàn rỗi không làm chính sự giống như hắn.
Bởi vậy, mặc dù mọi người lo lắng vị nhân tài mới xuất hiện ở Ngự Sử Đài này mang theo nhiệm vụ bí mật đến Phong Nguyệt Lâu, nhưng vẫn bị hai ba câu của Kha Hồng Tuyết thuyết phục, tiếp tục chìm đắm trong hương khói dịu dàng.
Kha thiếu phó uống mấy chén rượu, ánh mắt tùy ý quét một vòng, dừng lại trên mặt ai đó vài giây như lơ đãng rồi lại cười quay đi.
Thẳng đến khi cánh cửa bị người gõ gõ, Quy Công tiến vào nói có khách quý mời Kha đại nhân, Kha Hồng Tuyết mới nhíu mày lộ ra ý cười từ tận đáy lòng duy nhất trong đêm nay, đứng dậy vỗ vỗ quần áo, ra cửa quẹo phải, vào một gian phòng quy mô nhỏ khác.
Hương liệu bị dập tắt, cửa sổ sát sông mở ra, gió đêm thổi vào phòng xua tan vị ngọt ngào quanh quẩn không dứt trong không khí, mang đến một chút trầm tĩnh thanh đạm nên có của đêm thu.
Có người đứng gần cửa sổ, lông mày đen nhánh, thần sắc quạnh quẽ, không hợp với tất cả d*c vọng dây dưa xung quanh.
“Quỳ xuống. "Mộc Cảnh Tự ngắt lời hắn, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn lại, giống như một vị thần trên cao không dung nạp nhân gian, chỉ là ngẫu nhiên lưu lại nhân gian mà thôi.
-
Không thể nói rõ rốt cuộc là say rượu say lòng người, hay là tất cả cảnh tượng trước người đều quá mức huyền huyễn, thế cho nên làm cho người ta tựa như đặt mình trong mộng.
Tầm mắt sáng tối đan xen, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, chứng kiến chỗ trăng hoa, một hồi dây dưa khác không tính là trong sạch.
Cả người Dung Đường run rẩy, sắp chết đuối, cũng sắp không thở nổi.
Sau khi kết thúc, y nhìn mấy sợi tóc rõ ràng không thuộc về mình bị kéo xuống giữa kẽ ngón tay, vẫn mờ mịt như cũ.
Ánh trăng rải rác trong phòng, y mới thấy rõ bản thân đang ở nơi nào.
Giường gỗ cổ kính tinh xảo, màn che tiêu sa gần như trong suốt......
Không chỗ nào không quen mắt, không chỗ nào không kinh tâm động phách.
Trong phòng có một cái bàn tròn, bên cạnh bàn có ghế tròn.
Khoảng cách từ giường đến chân ghế chính xác bằng chiều dài của sợi dây xích vàng mảnh rung động trên cổ tay của y và của Túc Hoài Cảnh.
Mỗi cảnh tượng đều rõ ràng và quen thuộc, mỗi vật trang trí đều gợi nhớ đến lần đầu gặp gỡ.
Lúc ấy mập mờ lại trong sạch, hiện giờ trong sạch cho chó ăn.
Dung tiểu thế tử nhất thời không nói thành lời, quay lưng mặc lại quần áo tử tế, người ngồi quỳ dưới mặt đất hồi lâu cuối cùng cũng đứng dậy, chóp mũi và cổ áo đều dính vài phần trắng không thể giải thích.
Tâm tình Túc Hoài Cảnh được trấn an, không phải đại nhân vật phản diện giống thú giống rắn, cũng không phải người muốn hủy thiên diệt địa, chỉ là một con thú cưng thuần lương lại ngoan ngoãn, nhu thuận nhìn chủ nhân của mình.
Hắn vươn đầu lưỡi li3m li3m khóe môi, giống như đang cảm nhận dư vị sau đó, cười hỏi Dung Đường: "Đường Đường thoải mái không?”
Dung Đường trầm mặc hồi lâu, thấp giọng mở miệng, như trách như hờn: " Ngươi rất vô lý.”
Túc Hoài Cảnh nhướng mày: "Đường Đường mới không có lý.”
Người xấu!
Nói một câu trả đũa một câu!
Dung Đường chán nản, vừa định tranh luận với hắn, Túc Hoài Cảnh lại chậm rãi nói: "Đây là Phong Nguyệt Lâu, Đường Đường không trả tiền chơi cho ta, ta còn giúp ngươi ra, ngươi lại quay ngược trách ta hả?”
Những lời này của đại nhân vật phản diện cực kỳ đương nhiên, thế cho nên Dung Đường lập tức hoảng hốt, cơ hồ cho rằng mình nghe lầm.
Y bình tĩnh trầm tư hồi lâu, không thể tin trừng to mắt: "Ngươi đang nói cái gì vậy?!”
Tiền chơi gì? Ngươi là tiểu quan sao?!
Còn gì nữa không? Nếu không phải do ngươi mò mẫm trêu chọc, ta có thể cứng lên sao?!
Nghĩ tới đây, Dung Đường tìm lại vài phần lý trí, môi mỏng khẽ mím, mặt mày hiện lên một vẻ hoài nghi, y có chút mơ hồ đối với tình huống hiện tại.
Rõ ràng đại phu nói bệnh này của y có liên quan tới tình trạng thể chất, khi bệnh yếu chưa khỏi, hầu như không thể hành sự.
Làm sao y cứng lên được?
Mi tâm Dung Đường càng nhíu càng sâu, Túc Hoài Cảnh đi về phía trước tới gần một bước, Dung Đường hoảng hốt, lập tức lui về phía sau, lại một lần nữa đụng vào cửa phòng, sống lưng đau nhức.
Trên mặt tiểu thế tử hiện lên biểu cảm nhịn đau, Túc Hoài Cảnh hơi sửng sốt, bước chân dừng tại chỗ, một lúc lâu sau cúi đầu nở nụ cười.
Hắn lui ra ngoài khoảng cách an toàn, thản nhiên hỏi Dung Đường: "Đường Đường muốn ra ngoài sao?”
Dung Đường đề phòng nhìn chằm chằm hắn, Túc Hoài Cảnh nhăn mũi, làm như không có việc gì li3m môi lưỡi, lại rót cho mình một ly trà lạnh, chậm rãi súc miệng.
Nhìn thấy sắc mặt Dung Đường ửng đỏ, vành tai nóng bỏng.
Túc Hoài Cảnh nói: "Muốn đi ra ngoài cũng được, trở về uống rượu cũng không sao cả, nhưng phải mang ta theo.”
Dung Đường: "...?”
Y quơ quơ xiềng xích trên tay, tức giận nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, không nói một lời, hàm nghĩa trong đó lại không cần nói cũng biết: Sao ta vứt bỏ ngươi được.
Túc Hoài Cảnh mỉm cười, sửa sang lại mái tóc rối mù, động tác nhẹ nhàng lại ưu nhã, xiềng xích màu vàng lắc lư trên không trung.
Ánh trăng trải ra phía sau hắn như thủy quái dưới trăng bám vào bờ, quyến rũ tâm hồn lữ khách bằng sự ngây thơ và d*c vọng trong sáng.
Hắm lười biếng mở miệng, ngây thơ lại ác liệt: "Chỉ là hiện tại toàn thân ta đều là mùi của ngươi, ngươi nói xem sau khi chúng ta ra ngoài, bọn họ có tò mò chúng ta làm gì không? Đường Đường, ngươi làm bẩn ta rồi.”