Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 117



Ngự Sử đài giám sát bá quan, đương nhiên cũng phụ trách ghi chép hành vi cử chỉ của văn võ bá quan ngày ngày lúc lên triều, Túc Hoài Cảnh luôn luôn đi sớm hơn những người khác.

Làm loạn cả buổi sáng, lúc ra cửa ánh mặt trời đã bắt đầu rải rác, đợi đến khi xe ngựa dừng lại, đi bộ tới trước cổng Thái Hòa, Ti Lễ đại thái giám đã sắp tuyên lễ vào triều.

Túc Hoài Cảnh bước nhanh vài bước đi tới vị trí mình nên đứng, Ngự Sử trung thừa đương nhiệm Chu Cương nhìn hắn một cái, cười nói: "Hôm nay ngủ nướng à?”

Túc Hoài Cảnh cúi đầu, dùng sự cung kính nhất của một vãn bối nói: "Trời lạnh mệt mỏi nên ngủ thêm một lát, trung thừa đại nhân thứ lỗi.”

“Ta có gì mà lại không tha lỗi.” Chu Cương cười nói: - Qua lễ vạn thọ, năm sau ta nên cáo lão hồi hương, đến lúc đó vị trí trung thừa trống không, còn cần ngươi phải gánh vác.”

Túc Hoài Cảnh hơi khựng lại, nghiêm mặt chắp tay: "Vãn bối đa tạ đại nhân bồi dưỡng.”

Chu Cương: "Không cần phải nói mấy lời giả lả đó, chút bản lĩnh ta bồi dưỡng ngươi còn không bằng một phần mười ngươi mang vào.”

Lão đại nhân nhìn cửa cung điện Thái Hòa, ánh mắt nặng nề, không lên tiếng nữa.

Cửa cung mở, đại thái giám tuyên lên triều, Túc Hoài Cảnh đứng ở trong đội ngũ nghe triều một canh giờ, tan triều thì mặt vô cảm đi chậm lại, Nhị hoàng tử bị mấy người vây quanh thấy thế thì đi tới, hào phóng chào hỏi: " Chào buổi sáng, Túc đại nhân.”

Túc Hoài Cảnh mỉm cười: "Nhị điện hạ chào buổi sáng.”

Thịnh Thừa Minh: " Tới Ngự Sử đài hả?”

Túc Hoài Cảnh gật đầu, Thịnh Thừa Minh thăm hỏi mấy người xung quanh rồi lặng lẽ kéo dài khoảng cách.

Đợi đến khi đám người tản ra, Thịnh Thừa Minh mới biến sắc, có vài phần nôn nóng, lại có vài phần khẩn thiết: "Tiên sinh - -”

Túc Hoài Cảnh cắt ngang hắn, thuận miệng hỏi: "Năm nay điện hạ mười chín tuổi phải không?"

Thịnh Thừa Minh sửng sốt, sự vội vàng đã chạy đi không ít do bị Túc Hoài Cảnh ngắt lời, trả lời hắn: "Đúng vậy.”

“Có muốn xin bệ hạ một vương vị không?”

Một khi kinh thành vào thu sẽ bắt đầu trở nên lạnh lẽo khô ráo, giọng Túc Hoài Cảnh rất nhẹ, tản ở trong gió thu cơ hồ làm cho người ta cho rằng thật ra hắn chưa nói gì.

Cả người Thịnh Thừa Minh cứng đờ tại chỗ, nhất thời đứng im không bước đi.

Túc Hoài Cảnh đành phải dừng bước, xoay người nhìn về phía hắn, lên tiếng nhắc nhở: "Điện hạ?”

Bách quan xuống triều rồi tự trở về nha môn làm nhiệm vụ, mặc dù đám đông ở đây đã tản ra, nhưng vẫn có tầm mắt hữu ý vô hình nhìn qua đây. Thịnh Thừa Minh hoàn hồn, lần nữa nhấc chân đi tới bên người Túc Hoài Cảnh, ổn định tinh thần, nói: "Tối nay tiên sinh có thể tụ tập một chút hay không?”

Sắc mặt Túc Hoài Cảnh không đổi: "Lưu Kim Lâu.”

“Đa tạ tiên sinh. "Thịnh Thừa Minh gật đầu, xoay người rời đi.

Túc Hoài Cảnh đột nhiên cảm thấy có hơi nhàm chán, Thịnh Thừa Minh vẫn không đủ thông minh, nếu tùy tiện cho Dung Đường Kha Hồng Tuyết hoặc Mộc Cảnh Tự đứng ở vị trí vừa rồi, hắn vừa nói ra câu kia, bọn họ sẽ hiểu được ngay mình có ý gì, làm sao đến mức hẹn thêm một thời gian nữa thương lượng cơ chứ?

Túc Hoài Cảnh nghĩ đến Dung Đường, bất giác nhếch môi dưới, tâm tình lại tốt lên.

Thời tiết cuối thu mát mẻ, ngày trôi qua rất nhanh, nhưng hắn lại có mong muốn hiếm hoi là được trở về nhà và ôm Đường Đường vào lòng ngủ một giấc.

Túc đại nhân không thể không đi làm nhẹ nhàng thở dài, vừa đi ra ngoài cung, tầm mắt vừa nhìn xuống, nhìn thấy người nào đó sắp vào Quốc Tử Giám dạy học ở xa xa.

Kha Hồng Tuyết ngáp một cái, trông thấy hắn, đứng tại chỗ chờ hắn đến gần, cười giơ tay lên: "Túc đại nhân, chào buổi sáng.”

Bên môi Túc Hoài Cảnh nhếch lên ý cười, rốt cục cũng tìm được đối tượng có thể khoe khoang: " Sao ngươi biết buổi sáng Đường Đường khen thưởng ta?"

Kha Hồng Tuyết: "...?”

Tay Kha thiếu phó giơ lên chậm rãi cứng đờ trên không trung, trong một khoảnh khắc rất muốn vụt vào mặt người đàn ông họ Túc này.

Ngài đây thật đáng ăn đánh đó nha.

-

Thời điểm đổi mùa Dung Đường luôn thích ngủ, đợi đến khi y tỉnh ngủ ngồi ở trên giường lấy lại bình tĩnh, trong đầu hiện lên một hình ảnh, trong chốc lát cả người đều cứng đờ ở trên giường, vành tai đỏ lên.

Dung tiểu thế tử im lặng gần một thế kỷ, cúi đầu nhìn tay mình rồi bất giác muốn che mặt, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lại nhớ tới hai tay này buổi sáng đã nắm ở đâu, nghẹn nửa ngày, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "...Đệt."

[Cậu tỉnh rồi à?] Hệ thống xông ra, mang theo một sự xem nhẹ chuyện trần thế, bình đạm nói: 【 Cậu còn nhớ rõ buổi sáng giúp vợ cậu làm gì không? 】

Cuối cùng nó cũng nhận ra ký chủ nhà mình chính là một cây cải trắng có chân chạy, thay vì cả ngày lo lắng đề phòng nhìn chằm chằm y bị khinh bỉ, không bằng yên lặng xem kịch, thuận tiện còn có thể trào phúng y.

Sau khi điều chỉnh xong vị trí, bạn nhỏ hệ thống thoáng cái vui vẻ.

Nó lạnh lùng nói: 【 Cậu có tiền đồ ghê, bản thân xem đại phu không chữa khỏi coi như thôi, nhân vật phản diện còn chưa nói gì, cậu chủ động đưa tay ra là sao vậy? 】

[Nếu không phải là vợ chồng hợp pháp, cái này gọi là quấy rối tình d*c nha.] Hệ thống nói.

“... "Dung Đường:" Mi câm miệng đi.”

[A, chỉ biết hung dữ với tôi] Hệ thống oán hận y.

Dung Đường lựa chọn im lặng, sau khi rời giường rửa mặt thì đi tới thư phòng chép hai quyển kinh Phật, đè nén những hình ảnh không thích hợp thỉnh thoảng hiện lên trong lòng.

Mãi cho đến khi mặt trời ngả tây, Song Thọ trở về báo tin nói tối nay Túc Hoài Cảnh phải đi xã giao, tạm thời không thể trở về nhà, Dung Đường đang ngồi ở trong sân ngắm sao thì có người cười gõ cửa trăng.

Y lười biếng ngoái đầu nhìn lại, Kha Hồng Tuyết mặc trang phục màu hồng phấn phong lưu ph óng đãng, quạt xếp trong tay lắc lư, nụ cười trên mặt vừa xinh đẹp lại phô trương, trông chẳng có ý tốt là bao, hỏi y: "Thế tử gia, đi ra ngoài chơi không?"

Dung Đường ngẩn ra, cảm thấy cảnh tượng này đã từng xuất hiện rất nhiều lần ở kiếp trước, y do dự một lát rồi hỏi: "Đi đâu?"

Kha thiếu phó cong lên một mắt hoa đào, chậm rãi nói: "Phong Nguyệt Lâu.”

-

Nhã gian lầu ba Lưu Kim Lâu.

Túc Hoài Cảnh ngồi ở bên cửa sổ chờ người, ít nhiều có chút chán đến chết mệt.

Sau khi hắn vào triều rất ít khi gặp Thịnh Thừa Minh ở đây, lần này lại đến lại có chút ảo giác dường như đã qua mấy đời.

Hắn đợi một lát, cửa rốt cục bị đẩy ra,

Thịnh Thừa Minh nói: "Chậm trễ chút thời gian, Túc đại nhân chớ trách.”

Túc Hoài Cảnh nghe thấy hắn thay đổi xưng hô, ngước mắt hàm ý không rõ đứng dậy hành lễ: "Điện hạ vạn phúc.”

Cửa khép lại, bên ngoài có thị vệ canh gác, Thịnh Thừa Minh nhìn Túc Hoài Cảnh sâu vài giây, mới ngồi xuống.

Túc Hoài Cảnh rót chén rượu đặt ở trước mặt hắn, dịu dàng nói: "Điện hạ đang tức giận.”

“Ta không có. "Thịnh Thừa Minh vô thức phủ nhận, nhưng chẳng mấy chốc đã cúi đầu như thất bại, hỏi:"  Chỉ là ta không hiểu, vì sao công tử lại khuyên ta xin phong vương vị?”

Dưới tình huống thái tử chưa lập, phong vương quá sớm trông như là đặc ân vinh hạnh, nhưng cũng là gián tiếp rời khỏi việc tranh đoạt thái tử, từ trước tới nay không có vị hoàng tử nào dưới hai mươi tuổi của Đại Ngu, thỉnh chỉ phong vương rời xa trung tâm quyền lực kinh thành.

Vị trí mà trăm ngàn người trong thiên hạ nghĩ cũng không dám nghĩ tới, với bọn họ lại chỉ kém một cước bước vào cửa thành, chẳng ai cam lòng không đi tranh một lần.

Túc Hoài Cảnh đặt chén rượu đặt ở trước mặt Thịnh Thừa Minh, lại rót cho mình một chén, không uống mà không chút hoang mang hỏi: " Gần đây điện hạ khỏe không?"

Thịnh Thừa Minh khó hiểu, nhưng ở trước mặt Túc Hoài Cảnh, cho dù không vui hắn vẫn sẽ chịu đựng theo thói quen.

Hắn trầm mặc một hồi, giơ tay nâng ly rượu lên, một ngụm uống cạn, như là nuốt vào những phiền não tích tụ kia.

“Mẫu phi sinh bát đệ, ta vốn nên rất vui, nhưng mà......”

Thịnh Thừa Minh dừng một chút, Túc Hoài Cảnh tiếp lời: "Nhưng Các lão thường xuyên từ chối, trì hoãn yêu cầu của điện hạ, bức ép còn có thể nói vài câu với người về tuần phủ Giang Nam Lữ đại nhân đúng không?"

Thịnh Thừa Minh: "Công tử luôn luôn thấy rõ.”

Túc Hoài Cảnh cười khẽ: "Không phải ta thấy rõ, chỉ là điện hạ chưa từng đề phòng ta.”

Hắn nói: "Bệ hạ đang tuổi tráng niên, thế cục trong kinh bất ổn, Tam điện hạ vào triều nửa năm nay cũng không phải không làm gì." Túc Hoài Cảnh ngừng một cái chớp mắt, "Ít nhất Hạ nguyên soái ở đây, đảng Tam hoàng tử không tới mức bị người chèn ép.”

Ánh mắt Thịnh Thừa Minh tối sầm lại, bị lời nói thẳng của hắn đâm trúng.

Túc Hoài Cảnh: " Tay Hạ nguyên soái cầm binh quyền, một nhà độc đại, mơ hồ có hiềm nghi công cao khuất chủ; Huệ quý phi lại ương ngạnh ở hậu cung, ngay cả hoàng hậu cũng phải cho nàng ta ba phần mặt mũi, chứ đừng nói nàng ta có hai vị hoàng tử là Tam điện hạ và Lục điện hạ. Hạ thị ngấp ngé ngôi vị thái tử, trên dưới triều dã không ai không biết, nhưng cũng chỉ là sóng ngầm bắt đầu âm thầm khởi động, bệ hạ không nói ra ngoài không có nghĩa là ông ấy không ngại hành vi như vậy.”

Túc Hoài Cảnh rót rượu cho Thịnh Thừa Minh, ngữ điệu trong trẻo hoà nhã, phân tích cho hắn nghe từng chút một: "Tam điện hạ nhiều lần bị người làm lu mờ trên triều đình, bộ tộc Hạ thị vốn không vui, nhưng cũng may thân Lục hoàng tử mang thiên mệnh, bọn họ còn có chỗ dựa. Hiện giờ Di phi nương nương sinh ra Bát hoàng tử, bệ hạ sủng ái vô cùng, yêu ai yêu cả đường đi, khó bảo đảm Hạ nguyên soái và Huệ quý phi sẽ không làm gì sau lưng.”

Thịnh Thừa Minh hơi kinh hãi, vội vàng xao động: "Đã như vậy, sao ta có thể rời khỏi kinh thành vào lúc này cơ chứ?”

Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Cũng không phải muốn người đi ngay lập tức, sắp tới lễ vạn thọ, lại có hoàng tử ra đời. Lúc này tâm tình bệ hạ rất tốt, nếu lúc này điện hạ thỉnh chỉ của bệ hạ, tỏ vẻ không có mơ ước ngôi vị hoàng đế, chỉ nguyện đi xa phục vụ dân chúng địa phương, nghĩ đến hẳn là bệ hạ cũng sẽ cảm động và nhớ nhung người tâm địa thuần thiện, sau vài phen cân nhắc sẽ đồng ý.”

Nói cách khác, lúc này Thịnh Thừa Minh xin phong vương vị, Túc Hoài Cảnh nắm chắc bảy phần có thể thúc đẩy chuyện này.

Nhưng hắn không nói rõ, Thịnh Thừa Minh tự mình suy nghĩ một lát, hỏi: "Vì sao? Vì sao công tử nhất định muốn ta phải xuất kinh?”

Túc Hoài Cảnh: "Không phải xuất kinh, mà là giấu tài.”

Bên ngoài lầu ánh trăng mờ mịt, tiếng gió xào xạc, son phấn trên Phong Nguyệt lâu cách đó một con phố lại thay đổi mùi thơm, chiêu mộ tâm hồn công tử vương tôn lui tới.

Túc Hoài Cảnh nhìn thẳng Thịnh Thừa Minh, nhẹ giọng nói: " Rõ ràng điện hạ cũng thấy rõ, hạ quan nhất định phải nói rõ ràng sao?"

Trương các lão phụ tá Thịnh Thừa Minh nhưng tâm không trung thành, Di phi thiên vị con út, nhị hoàng tử lớn đến tuổi này mới lập công lớn lúc lũ lụt Giang Nam, lại rèn luyện ở kinh thành rất lâu, nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên thái tử yêu dân như con trong mắt bách tính.

Nhưng Nhân Thọ Đế hiện nay mới ở tuổi bốn mươi, ngồi đế vị mười năm, tương lai còn muốn ngồi thêm mười năm hai mươi năm nữa, chắc chắn không có ý nghĩ giao quyền lực ra ngoài.

Đảng phái tranh chấp, triều đình rung chuyển, nhưng đối với thiên tử trên long ỷ mà nói lại là thời cơ tốt để củng cố quyền thế.

Lão ta có thể nhìn Trương Các lão và Hạ Kinh Nghĩa đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng thu hồi quyền thế trong tay mỗi người.

Mà Thịnh Thừa Minh và Thịnh Thừa Tinh, sẽ trở thành người bị hại trực tiếp trong cuộc đấu tranh này.

Huống chi, Vũ Khang bá còn làm chuyện bất chính, theo tin tức Túc Hoài Cảnh nhận được, chuyện sẽ bắt đầu ngay tại mùa thu này.

Có nhiều người đang nhìn chằm chằm, hắn không thể thực hiện được, nhưng Thịnh Thừa Minh có giao hảo với hắn, cũng bị Tần Bằng Huyên bắt tay hãm hại  sẽ trở thành một đứa con bị vứt bỏ trong sự cố này.

Hôm nay nhìn như sóng yên biển lặng nhưng đối với Thịnh Thừa Minh mà nói, lại là thời cơ sinh tử tồn vong mấu chốt.

Cho dù hắn không nhìn thấu, cũng không thể không nhìn thấy thái độ của ngoại tổ và mẫu phi.

Túc Hoài Cảnh nói: "Làm người thân, khó tránh khỏi có thiên vị trẻ nhỏ yếu đuối, điện hạ bất bình trong lòng là chuyện thường tình của con người, nhưng nếu vì chút bất bình này mà mất đi tiền đồ của mình, thực không phải cách làm của Minh quân.”

Thịnh Thừa Minh đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới cười chua xót: "Rời khỏi kinh thành thì ta nào còn tiền đồ gì, làm sao có thể làm Minh quân cơ chứ?"

Túc Hoài Cảnh: "Năm đó bệ hạ làm vương gia trước.”

Sau khi dừng lại, hắn không nói thêm gì nữa, Thịnh Thừa Minh há hốc miệng, sắc mặt hoảng sợ.

Túc Hoài Cảnh thản nhiên như cũ, tư thái như gió trong trăng sáng rồi lại ẩn chứa sự uy áp: "Điện hạ là đã quên người ở Giang Nam mất ăn mất ngủ hai tháng, hay là đã quên trận mưa to kia?"

“Chính miệng người nói muốn che chở bách tính, hiện giờ thay đổi sao?”

Nếu không phải lúc ấy Thịnh Thừa Minh có chút thành tâm, Dung Đường đồng tình, Túc Hoài Cảnh cũng sẽ không chỉ cho hắn con đường này.

Đợi đến khi xong việc Vũ Khang Bá, từng chuyện từng chuyện bị liên lụy, hắn tìm đường sống trong chỗ chết cho Thịnh Thừa Minh, cũng đã xem như báo ân tri ngộ sau những tính toán kia.

Lần đầu tiên Túc Hoài Cảnh biểu lộ sự sắc bén ở trước mặt Thịnh Thừa Minh, người sau bối rối, giật mình trì trệ hồi lâu rồi đứng dậy bái lễ: "Thịnh nhị đa tạ công tử, là ta hẹp hòi.”

Cũng không phải là không thể tranh giành, mà là nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.

Hắn nói: "Hai ngày nữa ta vào cung thăm mẫu phi, biểu lộ tâm ý với mẫu phi, sau đó thỉnh chỉ phụ hoàng rời kinh.”

Túc Hoài Cảnh cảm thấy ít nhất hắn không tính là quá vô dụng, đáp lễ, chỉ ra: "Giang Nam giàu có và đông đúc, nhưng bệ hạ từ phía nam mà đến, sợ có khúc mắc, điện hạ có thể cân nhắc Lũng Tây, Ba Thục...... Mặc dù xa xôi một chút, nhưng diện tích bao la, điện hạ đi qua rất có triển vọng.”

Bàn đầy thức ăn cơ hồ không động đũa, hai người trò chuyện một lát, Túc Hoài Cảnh cáo từ, Thịnh Thừa Minh đột nhiên gọi hắn lại, giữa hai lông mày tụ vài phần nghi hoặc cùng mờ mịt, tựa như ngay cả việc có nên lên tiếng hỏi hay không cũng không quyết định được.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là há miệng, mang theo sự nhạy cảm mà mười mấy năm cũng chẳng xuất hiện được mấy lần: "Kinh thành sắp đổi trời rồi sao?"

Túc Hoài Cảnh cười nhạt: "Điện hạ lo lắng nhiều rồi, bệ hạ cường thịnh tới thiên thu, tất nhiên Đại Ngu cũng sẽ thịnh vượng liên miên.”

Thịnh Thừa Minh ngơ ngác, chưa ăn được miếng cơm nào, mấy ly rượu vào bụng, ngồi tại chỗ suy nghĩ cuộc đối thoại này.

Túc Hoài Cảnh chắp tay lần nữa ra cửa, xuống lầu thẳng đến góc đường xe ngựa, khẩn cấp muốn về nhà.

Nhưng chỉ chớp mắt thoáng nhìn bên cạnh cọc ngựa có một chiếc xe ngựa giống y chang đang đậu, Song Phúc Song Thọ rụt lại nói chuyện, không biết vì sao không dám ngẩng đầu nhìn người, giống như hai con rùa nhỏ.

Túc Hoài Cảnh cảm thấy kinh ngạc, chợt kinh hỉ, sự tối tăm do trò chuyện với Thịnh Thừa Minh tản ra hết, trong lòng đều là Đường Đường lại tới đón mình về nhà, vui vẻ đến không biết làm như thế nào mới được.

Hắn bước nhanh vài bước, giọng điệu mang theo vài phần đắc ý khó hiểu, khoe khoang lại ân cần: "Sao lại chờ ở đây, Đường Đường ở một mình trong xe không nhàm chán sao?"

Song Phúc ngẩng đầu, tầm mắt né tránh: "Lang quân…”

Túc Hoài Cảnh bối rối, bước chân chậm lại, ánh mắt hơi tối, xốc rèm xe lên, bên trong không có một bóng người.

Trên đường Thủy Lăng vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước, rượu ngon món ngon của Lưu Kim Lâu và Thục Đạo Các, đèn sông Kim Phấn lấp lánh, son phấn và nụ cười trên Phong Nguyệt lâu......

Tiếng dây đàn trúc thỉnh thoảng bay ra, phảng phất như nơi cực lạc của nhân gian.

Túc Hoài Cảnh rũ mắt, nhìn về phía hai người sai vặt tụ cùng một chỗ không dám nhìn hắn, giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo nguy hiểm cực hạn: "Đường Đường đi đâu rồi?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.