Muốn đón Vương Tú Ngọc ra khỏi Ninh Tuyên Vương phủ cũng không phải là một chuyện đơn giản, mười sáu tuổi bà gả cho Dung Minh Ngọc, làm chủ mẫu quyền quý hơn hai mươi năm, đối với bà mà nói Ninh Tuyên vương phủ là gông xiềng nhưng cũng là trách nhiệm, tạm thời không thể trốn thoát.
Dung Đường muốn đón bà đến ngõ Vĩnh An, tất nhiên Vương Tú Ngọc có thể nghĩ ra mười vạn tám ngàn lý do để từ chối.
Nhưng nếu Dung Minh Ngọc chủ động mở miệng mời phu nhân tạm rời nhà, cho dù Vương Tú Ngọc không vui trong lòng thì cũng sẽ duy trì khéo léo cùng rộng lượng.
Huống chi bản thân bà cũng là người yêu đương mất não.
Thật ra đề nghị này của Túc Hoài Cảnh sẽ gây thương tổn gián tiếp đến Vương Tú Ngọc, nhưng bất luận là hắn hay là Dung Đường cũng đều nhất trí cho rằng thay vì ngày sau bị Dung Minh Ngọc kéo lê vạn kiếp bất phục, không bằng để cho Vương Tú Ngọc hết hy vọng với ông ta sớm một chút, không can thiệp từ đầu tới đuôi.
Thẳng đến khi Tiền thị sắp lâm bồn, Dung Oánh và trưởng công chúa từ Đà Lan tự trở về, Túc Hoài Cảnh nhận được tin tức, cùng Dung Đường trở về Ninh Tuyên vương phủ.
Rất nhiều chuyện không thể đoán được tất cả hướng đi cùng khả năng ngay từ đầu, Tiền thị và Di phi đồng thời mang thai có lẽ là trùng hợp, nhưng Dung Minh Ngọc muốn đứa bé này ra đời cũng là sự thật.
Ông cần một tiểu chủ tử cho vương phủ, ngày sau đợi dã tâm của ông hoàn thành sẽ đổi hoàng tử danh chính ngôn thuận do Di phi sinh ra đến Dung gia.
Cho nên bây giờ chẳng qua là chiếm một cái tên trên gia phả, dùng để bịt mắt tông thân và hoàng đế mà thôi.
Dung Đường không rõ chuyện ông ta đã tính toán mưu triều soán vị bao lâu, có lẽ từ mười năm trước, vị Ninh Tuyên Vương gia này đã sớm có mưu đồ. Sau đó mười năm, cũng chỉ là ông ta giúp Nhân Thọ Đế ngồi vững ngôi vị hoàng đế mà thôi.
Ông ta không phải là một con chó mà Nhân Thọ Đế nuôi ở bên cạnh, ông ta là sói biết cắn chủ.
Chỉ tiếc, tính toán này của Dung Minh Ngọc kéo quá dài, bất luận là thế giới ý thức hay là nội dung nguyên tác đều không cho phép ông ta đi đến một bước cuối cùng.
Thiên hạ này đã có chủ nhân, ngoại trừ Túc Hoài Cảnh thì cũng là Thịnh Thừa Lệ, Dung Minh Ngọc không được chia dù chỉ là một miếng canh.
Dung Đường bước vào Ninh Tuyên vương phủ, trong không khí oi bức ẩm ướt, lại đến một năm mùa mưa, hình như có mưa to sắp tới.
Trong phòng ăn thắp đèn, mọi người trong phòng đều tụ tập đông đủ. Dung Viễn cuối năm ngoái có được một tòa nhà của Dung Minh Ngọc, nhưng gã còn chưa thành thân nên không thể dọn ra ngoài ở giống Dung Đường, hiện giờ đang ở trong sảnh chờ trưởng bối tề tụ.
Dung Tranh đầu năm tham gia khoa cử, đáng tiếc cuối cùng chỉ là con cháu ph óng đãng không học vấn không nghề nghiệp vài năm, thi rớt gần như là kết cục có thể dự liệu được.
Cứ như vậy, mẹ đẻ mang thai, Tam thiếu gia Dung Viễn lại được Vương gia ưu ái, ở trong phủ tất nhiên được tiền hô hậu ủng, đi đâu cũng có một đám người ủng hộ.
Lúc Dung Đường bước vào cửa đại sảnh, vừa vặn trông thấy tiểu đường đệ bốn tuổi của nhị phòng sôi nổi muốn nhảy lên người Dung Viễn, từng tiếng gọi "Ca ca", "Ca ca" mềm mại.
Túc Hoài Cảnh nhíu mày, nghiêng đầu cười không rõ ý: "Còn không gọi đáng yêu bằng ta, ngươi nói xem, Đường Đường ca ca?”
Dung Đường bị hắn gọi đến mềm nhũn chân, bước chân thiếu chút nữa không vững, trọng tâm nghiêng về phía trước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Người gây tai nạn nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy tướng công nhà mình, ý cười hiện lên đáy mắt, trêu đùa không có ý tốt: "Đã thành thân lâu như vậy rồi, sao da mặt vẫn mỏng vậy chứ?”
Dung Đường ổn định thân hình, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng răn dạy: "So đo với trẻ con làm gì!”
Người ta bốn tuổi ngươi cũng bốn tuổi à?!
Túc Hoài Cảnh nâng mắt lên, đáng thương nhìn Dung Đường: "Thì ra Đường Đường ca ca cũng biết ta không phải trẻ con.”
Dung Đường nghe vậy, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không tốt, y còn chưa kịp chặn miệng Túc Hoài Cảnh, chợt nghe người này thì thầm bên tai mình: "Không phải trẻ con nhưng vì sao đến nay vẫn không thể viên phòng với phu quân mình?! Hay là nói Đường Đường ca ca nói yêu đương, thật ra cũng chỉ tương tự với đồng môn ngày ngày gặp lại cùng ngủ trong học phủ, rồi lại ở chung hoàn toàn trong sạch.”
[Đáng đời!]
Khi hệ thống nhìn thấy cảnh tượng này luôn có thể chạy ra bỏ đá xuống giếng cho ký chủ nhà mình rất nhanh.
Dung Đường tức giận đến nghiến răng, cắn răng hỏi Túc Hoài Cảnh: " Ngươi trong sạch chỗ nào?”
Túc Hoài Cảnh siêu cấp vô tội, chớp chớp mắt: "Ta trong sạch nhất thiên hạ nha, người trong lòng ngày ngày lắc lư trước mặt, ta ngoại trừ hôn hôn ôm ôm sờ sờ, còn làm qua chuyện khác sao?"
Dung Đường: "......”
Dung tiểu thế tử không muốn nói chuyện với hắn, Dung tiểu thế tử liếc hắn một cái, giãy thoát khỏi tay Túc Hoài Cảnh, nhanh vài bước đã đi tới bên cạnh Dung Tranh, nghe nhị đệ ngốc này càm rà càm ràm một ít chuyện trong kinh hoặc là học phủ.
Túc Hoài Cảnh đứng tại chỗ, lắc đầu bật cười, lại ngước mắt lên, mắt phượng thờ ơ quét qua một vòng người trong phòng.
Dung Viễn, tâm thuật bất chính, ức hiếp huynh trưởng, đáng chết.
Dung Chá, cấu kết với nhau làm việc xấu, hãm hại trưởng tỷ, đáng giết.
Dung Tranh, lỗ m ãng qua loa, nhưng tâm địa không xấu, Đường Đường lại rất che chở hắn, có thể ở lại.
Dung Ninh, ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, ngày thành thân nàng là người đầu tiên gọi hắn là tẩu tẩu, có thể ở lại.
Dung Dao......
Tầm mắt Túc Hoài Cảnh rơi xuống, thấy một nhóc con còn chưa tới đầu gối Dung Viễn đang bò lên người gã, ánh mắt dừng hai giây, chẳng hề để ý dời đi.
Họa không tính trẻ con, Dung Minh Ngọc làm sai chuyện, trả thù đến một đứa trẻ quá không hay.
Nắng chiều rải rác ở chân trời, chiếu vào gạch lát sàn trong nhà, ánh sáng màu đỏ cam trên nền bạch ngọc trông như máu.
Túc Hoài Cảnh cụp mắt yên lặng nhìn một hồi, khóe môi chậm rãi nhếch lên một ý cười vi diệu, phía sau có tiếng bước chân đi tới, trầm ổn mà trang trọng, hắn không cười nữa xoay người ta ngoài cửa, khom lưng nghênh đón: "Tổ mẫu một đường vất vả, Phật tổ tất nhiên cảm động và nhớ nhung ngài.”
Ma ma đỡ Đoan Ý thấy thế buông tay ra, lui về phía sau hai bước, ánh mắt uy nghiêm của trưởng công chúa chiếu lên người Túc Hoài Cảnh, người sau không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến lên một bước, khom người khoác tay Đoan Ý lên cánh tay mình, giống như là tiểu bối có hiếu nhất thiên hạ.
Đoan Ý nhìn hắn một cái rồi quay đi, mọi người trong phòng hoặc đứng hoặc ngồi vội vàng đứng dậy hành lễ với tổ mẫu.
Trưởng công chúa qua trưa không ăn, sau khi lộ mặt liền đi thiên sảnh dùng trà, Túc Hoài Cảnh cùng Dung Đường cũng đi theo.
Ánh mắt người già nặng nề, dò xét một phen, lên tiếng hỏi: "Là ai ra chủ ý?”
Dung Đường vừa định mở miệng lên tiếng, Túc Hoài Cảnh cũng đã giành trả lời trước: "Là chủ ý của con.”
“Ngươi tính toán rất giỏi. "Đoan Ý cũng không biết có tin hay không, chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó nói," Quỷ thần hư vô mờ mịt như vậy, khắp thiên hạ chỉ có kẻ ngu mới tin.”
Túc Hoài Cảnh cười nói: "Điện hạ cũng không phải người ngu xuẩn.”
Đoan Ý hỏi: "Nha đầu Dung Oánh kia ngươi định làm gì bây giờ?”
“Lâm Uyên học phủ không chịu sự quản lý của quan phủ, độc lập với chính trị. Đầu năm chưởng viện học phủ từng trò chuyện với Kha thái phó, dự định tuyển thêm một nhóm tiên sinh từ bên ngoài vào học phủ dạy học, cháu trai cho rằng đường tỷ là người thích hợp.”
Dung Đường khẽ giật mình, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Túc Hoài Cảnh có dự định này.
Trưởng công chúa cũng sửng sốt, ánh mắt khẽ động, trầm giọng hỏi hắn: "Nữ tử vào học phủ dạy học?"
Túc Hoài Cảnh cười hỏi ngược lại: "Có gì không thể sao?”
Nội thất yên tĩnh hồi lâu, ngoài phòng có ám vệ trông coi, người bên ngoài không nghe thấy người trong phòng này đôi câu vài lời nói chuyện với nhau.
Đoan Ý cùng Túc Hoài Cảnh nhìn nhau, cách thời gian năm mươi năm, đệ nhất nữ tử của Đại Ngu nhìn thiên tử tương lai, nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa ra một lời bình không biết là tốt hay xấu: "Ngươi cùng các huynh trưởng của ngươi quả thật rất giống nhau, chuyện bất chấp cả thiên hạ to lớn cũng nói dễ dàng như vậy.”
Túc Hoài Cảnh lại nói: "Huynh trưởng không có vận may tốt như con thôi, nếu huynh ấy còn sống, có lẽ điện hạ sẽ không cảm thấy đây là sai lầm.”
Nếu tiên thái tử còn sống, nếu năm đó hắn lên ngôi, qua ba đời khoa cử, ai dám khẳng định hiện giờ trên triều đình không có nữ quan?
Chẳng qua là hắn muốn đưa một nữ phu tử tới học phủ mà thôi, sao lại phạm sai lầm lớn cơ chứ?
Đoan Ý cười, đôi mắt khó tránh khỏi bị năm tháng bịt kín một tầng đục ngầu, nhưng vẫn thanh minh như cũ, bà gật đầu: "Cũng được.”
Bà lại hỏi Dung Đường: "Định đón mẹ ngươi đi đâu?”
Dung Đường trả lời: "Nhà ở ngõ Vĩnh An, mặc dù không giàu sang đồ sộ bằng vương phủ, nhưng cũng không khiến mẫu thân phải tủi thân.”
Đoan Ý: "Có Phật đường không?”
Dung Đường ngẩn ngơ, thành thật lắc đầu: "Tôn nhi lễ Phật tâm không thành, không thiết lập Phật đường trong phủ.”
“Đáng tiếc. "Trưởng công chúa nói một câu không rõ ý.
Dung Đường còn chưa kịp phản ứng, Túc Hoài Cảnh liền nói: "Ngoại ô kinh thành cũng có một tòa nhà, là lễ vật sinh nhật đầu năm Đường Đường tặng con, hiện giờ đã tu sửa xong gần hết, nhưng còn có mấy gian viện trống chưa chuyển đồ dùng trong nhà vào được, nếu điện hạ không chê, có thể mời một pho tượng Phật vào làm Phật đường.”
Đoan Ý nở nụ cười, đang định trả lời, người này lại chuyển giọng, thêm chút chú ý cho bà: "Chỉ là tòa nhà kia là Đường Đường cố ý chuẩn bị cho con, con còn chưa kịp ở, coi như là bảo bối, điện hạ ở cũng được nhưng không thể cướp nhà của con.”
Dung Đường: "...?”
Trưởng công chúa: "...?”
Túc Hoài Cảnh mặt không đổi sắc, tuyệt không xấu hổ: " Nơi ở cũng hẻo lánh, ít có người ở, con lại không muốn bị người ta quấy rầy, trước sau viện có thiết lập bình phong, nếu điện hạ muốn tiếp khách, thì không thể đưa người vào hậu viện.”
Dung Đường nhớ tới đầu năm khi Túc Hoài Cảnh tiếp nhận tòa nhà kia, tu sửa tiền viện rất bình thường, không hề giống phủ Hiển Quốc Công.
Đoan Ý hơn sáu mươi tuổi, vẻ mặt hiếm khi mờ mịt, lần đầu tiên cảm thấy mình không hiểu Túc Hoài Cảnh nói gì.
Bà hỏi: "Sao ta lại muốn cướp nhà của ngươi?”
Túc Hoài Cảnh cười cười, sắc mặt lạnh nhạt, lại có vài phần trẻ con ngoan cố: " Con cũng hi vọng điện hạ sẽ không.”
Dung Đường ở bên cạnh suy nghĩ cẩn thận nguyên do, sau khi biết thì lỗ tai đỏ lên.
Xong đời, bị chơi rồi.
Y không kìm được kéo ống tay áo Túc Hoài Cảnh xuống: "Đừng nói nữa!”
“Được. "Túc Hoài Cảnh ngọt ngào đáp.
Đoan Ý thấy hai người bọn họ như vậy, trong lòng không nói nên lời, phất tay đuổi người ra ngoài.
Yến tiệc bên ngoài sắp mở, Vương phi nhìn thấy Dung Đường, ánh mắt sáng lên đi tới, không biết sắp phát sinh chuyện gì.
Trong lòng Dung Đường có chút áy náy, nhưng chẳng mấy chốc lại tiêu tán.
Khi đứt đoạn không ngừng bị loạn, gặp phải tên đàn ông cặn bã đương nhiên là trốn càng xa càng tốt, Vương Tú Ngọc và trưởng công chúa dọn ra ngoại ô, còn mừng rỡ thanh nhàn tự tại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, y nhếch khóe môi, cười nghênh đón: "Nương.”
“Gầy. "Vương Tú Ngọc mở miệng nói.
Dung Đường dừng bước, cúi đầu liếc nhìn cái bụng bị quần áo che khuất của mình.
Rõ ràng có thịt rồi mà như thế nào nương lại không tôn trọng sự thật khách quan vậy chứ!
Đáng ghét!
Y quay đầu, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, người này cũng không nhìn y, ngược lại cáo trạng với Vương Tú Ngọc: "Đường Đường ngủ không ngon, ăn cơm cũng không ngon, vất vả lắm mới nuôi được chút da thịt, y lăn qua lăn lại, sinh chút bệnh là nằm luôn. Nương nói được thì nói với y đi, y không nghe con.”