Từ trước tới nay Dung Đường đều không hỏi Túc Hoài Cảnh có mưu đồ gì.
Hắn muốn giúp Thịnh Thừa Minh làm đến bước nào, hắn thương lượng chuyện gì với trưởng công chúa, hắn bố trí bao nhiêu lưới ở chỗ tối lại chuẩn bị thu lưới lúc nào.
Dung Đường không hỏi bất cứ điều gì, y có tín nhiệm tương đối đơn thuần mà tự nhiên đối với Túc Hoài Cảnh.
Đôi khi hệ thống không nhìn nổi, giậm chân nói: 【 Hai đời trước cậu chưa từng như vậy! 】
Dung Đường trả lời vô cùng chính nghĩa: "Nam chính mà mấy người chọn, có tư cách để ta tín nhiệm như vậy sao?"
Hệ thống lập tức kẹt cứng, một luồng lửa giận lan tràn trong không gian hồi lâu, chạy đến đỉnh đầu Dung Đường giương oai, rồi lại thật sự tìm không ra một câu nào để phản bác y.
Không có, Thịnh Thừa Lệ không xứng.
Người trung thành với gã, giao phía sau lưng cho gã cũng có thể bị gã cắn ngược trở lại.
Đó mới là một con rắn độc, toàn bộ miêu tả về Túc Hoài Cảnh trong nguyên tác hẳn là nên chuyển sang gã mới đúng.
Mà Túc Hoài Cảnh......
Hệ thống nhỏ vắt hết óc suy nghĩ mấy ngày, nhưng vẫn không thể nghĩ ra loài động vật nào phù hợp với hình dung về đại nhân vật phản diện.
Giống như khổng tước, sẽ xòe đuôi trước mặt Đường Đường.
Giống thỏ, biết làm nũng biết khoe mẽ.
Giống như chó sói, sẽ bố trí bẫy rập, cũng sẽ bắt được con mồi.
......
Hắn giống tất thảy, thế cho nên không tìm ra hình dung chuẩn xác nhất.
Thẳng đến một ngày nào đó rảnh rỗi không có việc gì làm, Dung Đường nhấc bút mực lên, vẽ một bức tranh mãnh hổ về núi trên giấy màu nâu vàng.
Hệ thống đột nhiên nảy ra ý tưởng, cuối cùng cũng nghĩ ra Túc Hoài Cảnh giống con gì.
Hắn giống như một con hổ rình rập giữa ban ngày, săn mồi nơi vắng vẻ không người.
Hắn không hề che giấu hành động của mình, thậm chí có thể xưng là trắng trợn. Nhưng từ Nhân Thọ Đế cho tới văn võ bá quan, chẳng có một ai nghi ngờ hắn.
Ai sẽ nghi ngờ một con mãnh hổ thẳng thắn vô tư lại khoan dung đây.
Độc xà và mãnh hổ đều tự khoanh tròn địa bàn trong rừng rậm, tranh đoạt nhau cho đến khoảnh khắc chạm mặt mới có thể phán xét ra ai thắng ai thua.
Mà hai đời trước không một ngoại lệ, Túc Hoài Cảnh đều thắng.
Sau đó thế giới bị tiêu diệt.
Hệ thống làm ổ ở trong không gian, nó là thứ được tạo ra từ số liệu, vốn không nên cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong thế giới này, không biết là vì luôn mô phỏng cảm quan con người hay là nó có thẩm quyền và khả năng cao hơn các hệ thống khác, nó phát hiện mình càng ngày càng giống người.
Sẽ cảm thấy buồn ngủ, sẽ cảm nhận thương cảm, sẽ vui sướng cũng sẽ mất mát, sẽ buồn bã cũng sẽ phẫn nộ.
Nó không hiểu lắm là do nó bị lây do ở cùng ký chủ lâu ngày, hay là bản thân nó đã có những năng lực này.
Nhưng một hệ thống chỉ biết phân phát nhiệm vụ, có được những tình cảm này thì có ích lợi gì chứ?
Hệ thống nghĩ mãi mà không rõ, kênh kết nối với não chủ đã bị đóng lại, ký chủ lại càng không biết lý do vì sao trên người nó xuất hiện những dấu hiệu này.
Bốn năm thời gian đã qua đi non nửa, bọn họ chỉ còn lại có quang cảnh hai ba năm cuối cùng, bị vấn đề hư vô này vây khốn ít nhiều cũng có chút thiệt thòi.
Cho nên hệ thống cũng không hỏi, thanh thản ổn định ăn rồi chờ chết cùng với Dung Đường, cảm thụ cơn buồn ngủ của mình từ ngày này qua ngày khác.
Từ Ninh Tuyên Vương phủ trở về ngõ Vĩnh An, sắc trời đã tối dần, Dung Đường bước ra khỏi Đường Hoa viện nhìn thoáng qua chỗ ở của các nữ quyến, rốt cuộc không yên lòng, xoay người hỏi Túc Hoài Cảnh một câu: "Ngươi có cách để mùng một tổ mẫu đi chùa miếu cầu phúc không?"
Túc Hoài Cảnh không có trả lời ngay mà mỉm cười nhìn y, tựa như hiểu rõ thế sự, hỏi: "Đường Đường muốn mở con đường phía trước cho đường tỷ hay sao?"
Dung Đường hơi dừng lại, chợt nhận ra: " Ngươi đến hồ nước lúc nào?"
Túc Hoài Cảnh cũng không giấu diếm, cười nói: "Lúc ngươi nói mạng mình không còn bao lâu nữa."
Sắc mặt Dung Đường khẽ biến, trong lòng dâng lên một cảm giác căng thẳng nhàn nhạt, muốn giải thích đó chẳng qua là vì khuyên giải an ủi Dung Oánh nên tùy tiện tìm cớ mà thôi.
Nhưng loại lời này nói một mình thì ít nhiều có chút kỳ lạ.
Cho nên y nhất thời không lên tiếng, cẩn thận liếc trộm biểu cảm của Túc Hoài Cảnh sợ hắn cảm thấy không vui vì chuyện này.
Túc Hoài Cảnh lại cười nắm lấy cổ tay y, đi dọc theo con đường nhỏ về phía cửa phủ: "Ta không tức giận."
Dung Đường hồ nghi nhìn hắn một cái.
Túc Hoài Cảnh bật cười: "Ta đâu có giống Đường Đường, hẹp hòi như vậy."
Dung Đường: "...?"
Y nghẹn tức một hồi rồi lại tức giận hỏi: "Ngươi không biết xấu hổ à?"
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Cực kỳ không biết xấu hổ."
"......"
Dung Đường hoàn toàn hết cách với hắn, cứ đi về phía trước không muốn nhìn hắn, nhưng tay bị người ta nắm lấy nên không đi không nhanh được, vẫn luôn dừng lại ở khoảng cách hai ba bước, phía sau là Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh nói: "Ta không tức giận là bởi vì ta biết Đường Đường làm vậy để đường tỷ yên tâm, cho nên hạ mình một chút. Ngươi đã hứa với ta sẽ nỗ lực, sẽ không khiến ta phải chôn sớm cùng, vậy sao ta phải nhớ thương chuyện mình sớm muộn gì cũng sẽ chết đây nè?"
Gió đêm phất qua mây trôi cùng với ngọn cây, giọng Túc Hoài Cảnh biếng nhác, lúc nhẹ nhàng chậm rãi nói ra những lời này, cơ hồ không có một chút tính công kích nào.
Dung Đường thoáng chốc chậm bước, không tùy hứng nữa.
Túc Hoài Cảnh theo sau, duy trì một tần số tốc độ đi về phía trước, hắn nói: "Nếu Đường Đường muốn mưu một con đường phía trước giùm cho cô ấy, đương nhiên ta không thể không giúp. Nhưng cuối cùng làm như thế nào thì phải xem năng lực của cô ấy, Đường Đường có hiểu không?"
Dung Đường còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ câu "chôn cùng" của Túc Hoài Cảnh, nghe vậy thoáng suy tư một chút, gật đầu: "Ta hiểu."
Y chỉ nói cho Dung Oánh có thể tính kế Đoan Ý chuyện Phật tổ, nhưng loại mưu kế nhỏ này phải duy trì trong phạm vi nào, nắm chắc mức độ nào, tất cả đều phải dựa vào chính cô nắm trong tay, Dung Đường không thể sắp xếp cho cô.
Túc Hoài Cảnh bằng lòng đổ thêm dầu vào lửa, hạ chút thủ đoạn bên phía trưởng công chúa cũng đã là giúp rất nhiều.
Nhưng trong lòng Dung Đường vẫn không cảm thấy vui vẻ vì chuyện này.
Nắng chiều rất đẹp, mây lửa dần dần thành hình, bọn họ theo con đường nhỏ của Ninh Tuyên Vương phủ đi ra ngoài, hồi lâu không nói chuyện.
Thẳng đến khi sắp lên xe ngựa, Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng kéo cổ tay Dung Đường, khiến cho y đối diện với mình, nhẹ giọng mà chắc chắn hỏi: "Đường Đường đang giận ta à?"
"Không có. "Dung Đường lắc đầu, vô thức phản bác, nhưng vừa dứt lời lại do dự ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn nhíu mày, không vui lắm hỏi:" Có phải ngươi đang uy hiếp ta không?"
Tiểu thế tử tức giận vô cùng, một mặt cảm thấy đúng là mình không nên nói ít lời không nên nói để Túc Hoài Cảnh nghe được, một mặt lại thật sự không qua được cửa ải trong lòng kia.
Rõ ràng Túc Hoài Cảnh đang uy hiếp y.
Y đem "Mạng không còn lâu nữa" treo ở bên miệng, đại nhân vật phản diện liền đem "Chôn cùng" làm lợi thế.
Có lễ độ không vậy hả!
Trên đời này nào có người dùng tính mạng của mình uy hiếp người khác cơ chứ?
Y cũng không phải là cha Túc Hoài Cảnh!
Y mặc kệ hắn đi tìm chết!
Dung Đường vừa tức vừa giận, tóm lại tương đối không vui, trong đôi mắt trừng Túc Hoài Cảnh bắt đầu nổi lên tia lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Dung Đường có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, Túc Hoài Cảnh nói: "Lúc ở Giang Nam, ta nói cho ngươi biết đánh cược vào lòng người là cách làm nguy hiểm nhất, hơi không cẩn thận có thể sẽ đặt mình vào nơi vạn kiếp bất phục; nhưng hiện tại ta muốn nói với ngươi, nếu như là người quan tâm mình thì lòng người đó lại là thứ dễ suy đoán cũng như dễ khống chế nhất trên đời này."
Dung Đường giật mình, dường như hiểu hắn đang nói gì.
Túc Hoài Cảnh cười nhẹ: "Đường Đường đã hiểu."
"Bởi vì Đường Đường quan tâm ta, cho nên nghe thấy ta nói phải chôn cùng với ngươi cảm thấy không vui, cảm thấy đau lòng thậm chí cảm thấy áy náy..." Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy Đường Đường ngày ngày treo cái chết của bản thân bên miệng, ta sẽ không đau lòng khổ sở sao?"
Hắn nói rất ít, rải rác trong không khí và tiếng gió, bị sư tử đá lớn trước cửa vương phủ hù dọa rồi biến mất tất thảy.
Bầu trời phía tây trải nửa tầng mây đỏ rực, đêm hè ngắm sao ngắm mây là thích hợp nhất, tất cả cảnh tượng sinh linh trong thiên địa đều rõ ràng như là có thể chạm vào.
Dung Đường im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: " Xin lỗi."
"Không sao. "Túc Hoài Cảnh dụ người lên xe, bày ra hoa quả và nước trà cho y:" Ta biết tại sao Đường Đường luôn nói những lời này, ta không tức giận với ngươi."
Không có ai ngóng trông mình chết cả, sở dĩ Dung Đường an tâm nói mỗi ngày, là do y biết mình không sống được bao lâu nữa, thứ hai là đang cảnh tỉnh Túc Hoài Cảnh cùng với những người khác, để tránh một ngày nào đó y thật sự đi rồi, người còn lưu lại trên đời này không thể đối mặt với tin dữ đột ngột.
Nếu như chuẩn bị tâm lý, có lẽ thật sự có thể thản nhiên đối mặt với ngày đó.
Nhưng Túc Hoài Cảnh vẫn nghĩ, Dung Đường như vậy, đến tột cùng là thật sự nhìn ra hay là đang ép buộc chính mình nhìn ra.
Hắn muốn Đường Đường có nhiều h@m muốn được sống, nhưng lại không dám cho y quá nhiều hy vọng.
Ép buộc một bệnh nhân biết mình hẳn phải chết kích khởi d*c vọng cầu sinh mãnh liệt, cuối cùng lại không cách nào thỏa mãn, đả kích như vậy còn không bằng để cho y không âu không lo, ôm tâm tính sống một ngày tính tiếp một ngày, ít nhất mỗi một ngày đều là vui vẻ mà không phải sầu lo.
Túc Hoài Cảnh có hy vọng xa vời, đem phần hy vọng xa vời này mạnh mẽ thêm cho Dung Đường thì đúng là hơi quá đáng.
Nhưng hắn không cam nguyện, không thỏa mãn, muốn lấy mình làm lợi thế, hơi chút, hơi chút uy hiếp Dung Đường một chút.
Cũng để cho y lĩnh hội một chút tâm tình lo lắng hãi hùng mỗi ngày của mình.
Nhưng Dung Đường nhỏ giọng xin lỗi như vậy, Túc Hoài Cảnh không giận được nữa.
Hắn bóc ra một đ ĩa quả hạch nhỏ cho Dung Đường, nghe thấy Dung tiểu thế tử nghi hoặc hỏi hắn: "Thật sao?"
Túc Hoài Cảnh bất đắc dĩ cười: "Thật, ta không tức giận, Đường Đường muốn nói thì nói đi, ta sẽ không cho là thật."
Dung Đường nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sau đó gật đầu: "Được."
Kết quả buổi tối hôm đó, Túc Hoài Cảnh sắc thuốc cho Dung Đường như thường lệ, lúc trở lại trong viện nhìn thấy tiểu thế tử gia ghé vào trên giường sập ngắm sao hóng mát, liền rất muốn trở về đánh chết cái tên đại ngu ngốc nói mình không tức giận kia.
Hắn tức giận!
Hắn sắp tức chết rồi!
Dung Đường nằm ở trên giường nhỏ, sắc trời mờ mịt không đọc được thoại bản nên mắt nhìn ngân hà cùng tinh vân trên bầu trời đêm, miễn cưỡng ngoái đầu nhìn lại, trông thấy Túc Hoài Cảnh, thuận miệng nói: "Năm ngoái vì mua nhà cho ngươi mà ta bán thôn trang Lũng Tây ra ngoài."
Túc Hoài Cảnh mờ mịt một hồi, vừa định xin y địa chỉ đích thân đi mua về, liền nghe Dung Đường không tim không phổi nói: "Có lẽ ta chỉ sống được hai năm nữa thôi, đến lúc đó ngươi nhớ thu hồi thôn trang lại, dù sao tài sản sau khi ta chết đều là của ngươi, nhớ đừng bỏ sót."
Túc Hoài Cảnh: "......"
Hắn cách không trung nhìn Dung Đường thật lâu thật lâu, nhìn thấy trong tinh hà trong đáy mắt người này hiện lên một sự giảo hoạt cùng vui đùa, lại cúi đầu, nhìn về chén thuốc đang để nguội trong tay mình.
Đổ thêm một chén nữa đi.
Loại không đường.
Thuốc đắng có lợi cho bệnh, quá đau lòng Đường Đường đúng là không tốt.
Túc Hoài Cảnh nghĩ nghĩ, xoay người rời đi.
Dung Đường sửng sốt, gọi hắn: "Hả? Ngươi đi đâu vậy?"
"Bỏ thêm dược liệu, ta đi sắc lại lần nữa. "Túc Hoài Cảnh nói dối không chớp mắt, thanh tuyến lạnh đến mức có thể nghe ra uất ức cùng với ngột ngạt tận trời.
Dung Đường bối rối hồi lâu, chớp chớp mắt, bỗng dưng nở nụ cười thành tiếng.
Đại nhân vật phản diện khẩu thị tâm phi, tức giận cũng không nói thật, học ai vậy không biết.
- -------------------
Học được từ ngươi đó. Đừng lo, thuốc đắng của ngươi đang trên đường đến rồi.