Phủ Vũ Khang Bá, Tần Bằng Huyên xuống xe ngựa trong lòng vẫn lo sợ bất an.
Câu nói trước khi đi của Túc Hoài Cảnh vẫn cứ quanh quẩn ở trong đầu không đi, dần dần chồng lên một hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ của hắn.
Những chiếc lá mùa thu phủ đầy sương giá rơi đầy viện, trước đình là mọi người nghe tin từ bốn phương tám hướng chạy tới xem kịch vui.
Quan viên Đại Lý Tự đứng ở trước đình, Thiếu Khanh đại nhân trẻ tuổi tuấn tú nhất Ngu Kinh cầm một danh sách trong tay, đứng ở trước cửa so sánh từng người một, thẳng đến khi trên dưới một trăm hai mươi tám người của phủ Vũ Khang Bá bị áp tải lên hình cụ kéo về đại lao.
Trông hắn nhà cao tiệc rượu, trông hắn dần dần sụp đổ, từ xưa đến nay tĩnh mịch nhất náo nhiệt nhất, hoang đường nhất xinh đẹp nhất, môn đình trăm năm một khi cô đơn, cũng đủ hấp dẫn nửa cái kinh thành tới xem kịch vui như xét nhà này.
Tần Bằng Huyên nhìn từng khuôn mặt xa lạ hoặc quen thuộc kia, nghe bọn họ xì xào bàn tán, nhìn bọn họ lải nhải. Sau đó trông thấy một khuôn mặt vốn không nên xuất hiện nhưng không hiểu sao quen thuộc trong đám đông.
Hắn trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng đau khổ, phẫn nộ không hề báo trước cắn nuốt lý trí, hắn chỉ vào đám người muốn hô to: "Bỏ sót một người! Gã cũng là người của bá phủ ta!”
Nhưng lời nói ra khỏi miệng, tất cả đều là "A a" âm mù.
Hắn mất giọng.
Hắn không nói được gì.
Hắn nhìn người nọ đứng trong đám đông, lạnh lùng lại vui sướng nhìn phủ Vũ Khang Bá bị tiêu diệt toàn bộ, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo cổ tay, đầu khẽ động, quay sang một phương hướng khác.
- Hai vị hoàng tử theo Đại Lý Tự đến xét nhà.
Tần Bằng Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy mặt bọn họ, tam hoàng tử Thịnh Thừa Tinh, ngũ hoàng tử Thịnh Thừa Lệ.
Ý thu trong kinh dần nồng đậm, hiu quạnh lạnh lẽo, hắn không thể lên tiếng, trơ mắt nhìn người nọ chuyển tầm mắt từ Bá phủ sang Thịnh Thừa Tinh, trong lòng đột nhiên hiện lên một nhận thức cơ hồ không cần nghiệm chứng cũng đã rõ ràng:
- Đó là mục tiêu kế tiếp của hắn.
Là người này hại phủ Vũ Khang Bá bị xét nhà vấn trảm, sau đó hắn lại chuyển mục tiêu của mình thành hai vị hoàng tử.
Mặt Tần Bằng Huyên lộ vẻ sợ hãi, hoảng sợ lại không hiểu, không rõ tại sao sự tình lại phát triển đến bước này, càng không rõ tại sao người nọ lại hận bọn họ tới vậy.
Rõ ràng......
Rõ ràng mình còn giải tán thiếp thất trong phủ vì hắn.
Rõ ràng bọn họ đủ tương thích để yêu nhau.
Tần Bằng Huyên mê mang, không ngừng nhớ lại dáng vẻ của một đóa hoa hải đường nở rộ.
Sau đó đóa hoa kia biến thành Túc Hoài Cảnh.
Thế tử phi Ninh Tuyên vương phủ, được Nhân Thọ đế điểm danh trong cung yến giao thừa, đặc biệt liệt vào Ngự Sử đài tân quý của đương triều.
Tần Bằng Huyên không hiểu vì sao trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh này, chính hắn cũng không rõ vì sao phủ Vũ Khang Bá lại bị xét nhà vấn trảm.
Hắn vội vàng muốn biết rõ ràng, nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở hắn: Cách Túc Hoài Cảnh càng xa càng tốt!
Xa một chút, xa một chút, đó là một con ác quỷ ăn thịt người, bất cứ lúc nào cũng có thể xé xuống gương mặt giả nhân giả nghĩa ấm áp, vừa lạnh lùng lại thiện lương, mặt vô cảm đưa người khác vào địa ngục Vô Gian.
Bản năng muốn sống khiến hắn rời xa, nhưng trong nội tâm không ngừng hiện lên nghi hoặc lại thúc đẩy tiềm thức Tần Bằng Huyên muốn tìm Túc Hoài Cảnh đòi một đáp án.
Bọn họ đã từng thân thiết như vậy sao? Rốt cuộc có phải hắn làm hại phủ Vũ Khang Bá bị diệt hay không? Vì cái gì, muốn trả thù cái gì, làm sao có thể làm đến mức này?
Và quan trọng hơn, nó được thực hiện như thế nào?
Cho dù bây giờ những nghi vấn này đều bị phủ định theo vết bớt hoa hải đường không tồn tại kia, hắn vẫn bất giác suy tư.
Tuyết mùa đông ở trong kinh đang dần tan ra, mặt trời ló dạng trên bầu trời, hắn lại bị vấn đề này vây khốn đến lo sợ nghi hoặc không thôi.
Phụ thân là đại công thần có công phò tá vua, cho dù bị người ta hãm hại, cũng không đến mức rơi vào tình trạng bị xét nhà vấn trảm.
Là Túc Hoài Cảnh làm cái gì, hay là......cha đã làm gì?
Tần Bằng Huyên nhíu chặt mày, trong lòng phiền não không thôi, trên đường về viện không để ý tới ai, bị một gã sai vặt đang cầm quần áo đụng phải.
Hắn không chút suy nghĩ, nhấc chân đạp gã một cái giận dữ mắng: "Không có mắt sao!"
Gã sai vặt bị đạp ngã sấp xuống đất cắn răng giãy giụa, Tần Bằng Huyên nhìn gã một cái rồi quay đi: "Xui xẻo!”
Thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, nào có tư thái do dự sợ hãi, muốn tiến lên lại cố gắng khắc chế như khi đối mặt với Túc Hoài Cảnh vừa rồi.
Hắn đi tới tiểu viện của mình, cơ thiếp thành đàn.
Tầm mắt Tần Bằng Huyên miễn cưỡng đảo qua mặt các nàng, mất hứng thú.
Trước kia không cảm thấy kinh diễm, nhưng những ký ức khó hiểu kia cắm rễ trong đầu. Không nói tới trước Ngự Sử đài, Bệ Ngạn uy nghiêm nghiêm túc ở phía sau, dung nhan Túc Hoài Cảnh, mỗi một cái nhếch môi nhíu mày đều như lấy mất hồn phách người khác.
Cho dù là dáng vẻ lạnh lùng làm cho người ta phải tự trọng, đều có thể xưng là trong trẻo nhưng lạnh lùng trác tuyệt, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Dưới bụng Tần Bằng Huyên hơi nóng, tùy tiện bắt nha hoàn hỏi: "Lý thị đâu?”
Nha hoàn kia run lên, cả người căng thẳng cúi đầu nói: "Hồi Thế tử gia, Phán Yên tiểu thư bị phu nhân gọi đi phật đường tụng Phật rồi.”
Tần Bằng Huyên nhíu mày.
Bá phu nhân không phải mẹ đẻ của hắn, lúc nào nhìn hắn cũng thấy khó chịu, năm ngoái bởi vì chuyện Lý Phán Yên mang thai nên cũng giận chó đánh mèo với nàng, cả ngày kêu tới Phật đường niệm Phật chép kinh là thủ đoạn mài giũa không thấy máu nhất, người phải nếm qua khổ sở này trong phủ không chỉ có một mình Lý Phán Yên.
Tần Bằng Huyên không muốn quan tâm lắm, xoay người muốn ra ngoài tầm hoan mua vui, sải chân đi ra ngoài nghĩ đến Túc Hoài Cảnh cười nói câu "Làm phiền thế tử gia quan tâm nhiều hơn", thân hình dừng lại, thay đổi phương hướng mục tiêu.
Hai người bọn họ là biểu huynh muội nên sẽ có điểm tương đồng.
Tần Bằng Huyên nghĩ như thế, đã sớm vứt hết cảm giác khủng hoảng ra sau đầu.
-
Quan Đại Ngu đi lại trong kinh thành,vì phòng ngừa đả thương người trong thành, xe ngựa chạy thong thả.
Từ Ngự Sử Đài đến ngõ Vĩnh An, trên đường đi mất gần nửa canh giờ.
Mặt trời chìm về phía tây, chiếu ra đám mây màu quýt trên bầu trời.
Túc Hoài Cảnh đè nén một đường, chờ xe ngựa dừng lại cũng đã điều chỉnh tốt biểu cảm, treo lên ý cười thong dong trước sau như một, tay cầm theo đồ ăn vặt mua cho Dung Đường trên phố, chậm rãi đi vào trong phủ.
Hiện giờ đã là hạ tuần tháng giêng, thời tiết ấm lại, đỉnh cây lê trong viện kết mấy nụ hoa trắng như tuyết.
Túc Hoài Cảnh ngước mắt nhìn, cảm thấy hái những bông hoa này xuống có thể ủ cho Đường Đường một ít rượu không say lòng người.
Một con ma rượu.
Hắn cong môi, bất giác đi đến thư phòng, trên đường vừa hay nhìn thấy Song Phúc mang theo ấm trà nóng đi ra, bước chân vội vàng đi về phía hoa viên.
Túc Hoài Cảnh ngăn nó lại: "Muốn đi đâu?”
Bước chân Song Phúc khựng lại, đầu tiên là chào hỏi, sau đó nói: "Thiếu gia tiếp khách trong đình, tiểu nhân đi đổi trà cho ngài ấy.”
Túc Hoài Cảnh: "Khách nào, vì sao không gặp mặt ở phòng khách?”
Tuy nói nhiệt độ không khí ấm lại, nhưng cũng chỉ là ấm hơn so với những ngày lạnh khác, mùa xuân trong kinh se lạnh, cơ thể Dung Đường ở bên ngoài lâu tất nhiên sẽ bị cảm lạnh.
Túc Hoài Cảnh không chút suy nghĩ, xoay người liền đi về phía hoa viên, lại nghe Song Phúc ở phía sau hắn nói: "Thiếu gia nói trong phòng nóng, hong lâu có hơi váng đầu. Tuy bên ngoài có gió, nhưng ít nhất có thể tỉnh táo hơn một chút.”
Nó dừng một chút, lại nói: " Người tới là Ngũ hoàng tử điện hạ.”
Túc Hoài Cảnh trì trệ, bước chân ngừng lại, hiếm khi xác nhận lại sau khi nhận được câu trả lời: "Ngươi nói ai tới?”
Song Phúc không kịp kiểm tra, suýt nữa đụng phải bóng lưng hắn, vịn ấm trà lui về phía sau nửa bước mới có thể ổn định thân hình, không hiểu nói: "Là Ngũ điện hạ.”
Túc Hoài Cảnh trầm mặc một lát, đổi cầm lấy đồ ăn nhẹ cùng ấm trà Song Phúc mang theo trong tay, nói: "Bảo phòng bếp đi chuẩn bị bữa tối, thêm một bát canh đông trùng hạ thảo làm ấm người, giờ Dậu hai khắc ăn cơm.”
Song Phúc đáp lại,hơi do dự, chỉ chỉ ấm trà: "Vậy…”
“Ta đi đưa là được rồi. "Túc Hoài Cảnh nói," Bảo phòng bếp đun nhiều nước nóng một chút, lại lấy một nắm ngải ra chuẩn bị, ăn cơm xong để Đường Đường hun.”
Song Phúc lập tức căng thẳng: "Thiếu gia lại bị đau sao?”
Thần sắc Túc Hoài Cảnh hơi lạnh: "Không phải.”
Song Phúc: "...?”
“ Tiêu trừ xui xẻo. "Túc Hoài Cảnh nói.
Hắn đẩy lui hạ nhân, đi tới đình bát giác bằng tốc độ nhanh mà chính hắn cũng không nhận ra.
Mỗi một bước đi, sát ý mà hắn vất vả lắm mới đ è xuống lại nổi lên từng chút một, gần như muốn nuốt chửng hắn.
Trong đình bát giác, Dung Đường khoác áo khoác cầm lò sưởi, ngước mắt lặng lẽ nhìn người đứng trước mặt y.
Thịnh Thừa Lệ là nhân vật chính quan trọng nhất trong toàn bộ cuốn sách, tác giả không chỉ nhắc tới dáng vẻ trong veo tuấn tú của gã một lần.
Lúc nhỏ yếu ớt xinh đẹp, sau đó tuấn tú nhẹ nhàng khoan khoái.
Khóe mắt một nốt ruồi chu sa giống như vật sống lấy mất hồn người khác, mỗi một nhân vật xuất hiện trong nguyên tác, cho dù ban đầu chán ghét, khinh thường gã.
Qua năm rộng tháng dài, không phải cam nguyện cho gã lợi dụng, thì cũng bị vả mặt, mất đi tất cả vốn liếng từng lấy làm tự hào, khóc lóc nức nở quỳ gối bên chân gã cầu xin gã tha thứ cũng như buông tha.
Từ vẻ ngoài đến tâm trí, không chỗ nào là gã không siêu tuyệt.
Mà Dung Đường trải qua cái chết ở kiếp trước cũng như sống lại kiếp này càng nhận thức được, thủ đoạn độc ác của người trước mặt kém hơn bất cứ ai.
Y đối diện với Thịnh Thừa Lệ, mở miệng trước phá vỡ yên tĩnh: "Không biết điện hạ tới đây, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Giọng nói của y trầm tĩnh tự nhiên, mang theo tự phụ bẩm sinh, rồi lại có sự xa cách ngăn cách người ngoài ngàn dặm, bình bình đạm đạm lên tiếng hỏi, không thấy nửa phần kiêu ngạo, cũng không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Trên mặt Thịnh Thừa Lệ hiện lên một tia kinh ngạc, chợt lại bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Đã sớm nghe nói sức khoẻ biểu ca rất tốt, vốn định đi thăm một phen, nhưng lúc ấy Thừa Lệ còn ở lãnh cung, không tiện ra ngoài. Hội Chiết Hoa lại không khéo nhiễm bệnh, khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, lại làm hại biểu ca ngất xỉu. Trong lòng Thừa Lệ tự trách không thôi, nhiều lần muốn gặp biểu ca một lần, rồi lại không được xuất cung, trong cung yến thấy vội không kịp, chỉ có thể mong tương lai gặp mặt nói chuyện.”
Gã dừng một chút, trong con ngươi nhạt chiếu ra bóng dáng Dung Đường, chuyên chú giống như thiên hạ to lớn, chỉ có thể nhìn thấy một mình y, dịu dàng hỏi: "Mấy ngày nữa ta sẽ rời kinh, lần này xuất kinh, không biết bao lâu mới có thể trở về, cũng không biết trở về biểu ca có còn nhớ ta hay không, cho nên mới cầu phụ hoàng, trước khi xuất cung chạy tới gặp huynh một lần, không biết một năm này biểu ca có khỏe không?”
Hoàng hôn phản chiếu trên bầu trời, gió thổi xuyên qua hàng liễu bên hồ, mây trôi chậm rãi, trên mặt nước đóng băng của hồ có rất nhiều hình ảnh phản chiếu.
Vẻ mặt Dung Đường nghi hoặc, làm như không hiểu vì sao gã lại quen thân với mình như vậy, hơi nhíu mày, lại nhanh chóng thả lỏng ra, khéo léo nói: " Nhọc điện hạ nhớ kỹ, cơ thể ta luôn suy yếu, đã sớm quen rồi.”
Thịnh Thừa Lệ bước lên trước một bước, vẻ mặt ẩn nhẫn đau xót: "Biểu ca nhớ kỹ không nên ưu tư vất vả quá độ, chăm sóc tốt bản thân mới là chính sự.”
Dung Đường gật đầu, rót cho mình chén trà, mới vừa rót ra đã bị lạnh đến nhíu mày, tâm tình không quá sung sướng, qua loa nói: "Trong phủ có đại phu chăm sóc định kỳ, công việc lớn nhỏ trong nhà có Hoài Cảnh xử lý, ta cũng không cần lo lắng gì, vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, đa tạ điện hạ quan tâm.”
Y dừng một chút, còn nói: "Bệ hạ kính trọng tổ mẫu, coi trọng phụ thân, mới đặc biệt cho phép chúng ta kéo dài mối quan hệ với hoàng gia, điện hạ gọi ta một tiếng biểu ca là xem trọng, thật ra không hợp lễ tiết, vẫn là gọi tên ta thì tốt hơn.”
Thật ghê tởm.
Dung Đường không yên lòng quay đầu lại, muốn xem Song Phúc cầm bình trà nóng sao lâu rồi cũng không trở về, vừa ngước mắt nhìn thấy một bộ y bào màu xanh biếc xuất hiện ở khúc quanh, cơ thể thoáng trì trệ, ánh mắt chợt sáng lên, vừa định đứng dậy nghênh đón, lại nghe Thịnh Thừa Lệ ở phía sau y mở miệng, giọng nói vừa uất ức lại đáng thương, lộ ra vài phần lã chã muốn khóc.