Bức rèm màu xám ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trong nhà vẫn tối tăm.
Trong phòng, điều hòa được mở ở nhiệt độ thích hợp, không nóng cũng không lạnh.
Ôn Dĩ Ninh ưm một tiếng, vẫn còn hơi buồn ngủ nheo nheo mắt.
Ý thức còn đang mông lung, cơn đau đớn như che trời lấp đất đã ập xuống.
Tối qua Thẩm Tự Chi lại kéo cô lăn lộn cả đêm, như thể không bao giờ biết thỏa mãn, tận đến lúc cô khóc lóc thảm thiết mới bỏ qua, làm cho cô giờ đến cả sức để nhấc tay cũng không có.
Tính tình Ôn Dĩ Ninh vốn mềm mỏng nhu mì, chuyện trên giường cũng không biết phản kháng, luôn ở thế bị động, cứ để Thẩm Tự Chi vo tròn bóp méo.
Thẩm Tự Chi thích nhất bộ dáng cô như con mèo nhỏ này, xuống tay không biết nặng nhẹ gì.
Dịu dang thì cưng cô lên trời, tàn nhẫn thì chọc cho cô khóc lên. Cô cũng chả có cách nào chống đỡ.
Trong đầu hiện lên ký ức tối qua, da mặt Ôn Dĩ Ninh mỏng, dù đã kết hôn một khoảng thời gian rồi, nhớ đến những chuyện này, vẫn nhịn không được đỏ bừng cả hai tai.
Eo bị cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt cứng, Ôn Dĩ Ninh thấy tư thế này không thoải mái, cọ cựa mình muốn đổi tư thế nằm, lại bị người đàn ông ôm lấy, kéo lại lồng ngực mình.
Thẩm Tự Chi thích ôm cô ngủ, lúc nào cũng để Ôn Dĩ Ninh cảm thấy mình giống như thú bông vậy, bị người đàn ông đè không nhúc nhích được.
“Hôm nay là cuối tuần, ngủ thêm chút nữa đi.”
Giọng nói từ tính lại hơi khàn của người đàn ông vang lên, khiến cho lồng ngực hơi rung lên.
Ôn Dĩ Ninh cũng cảm thấy vẫn còn hơi buồn ngủ, nên cũng nghe lời vùi đầu vào ngực người đàn ông, ngửi mùi hương sữa tắm dịu mát, từ từ thϊếp đi lần nữa. Chờ đến khi cô tỉnh lại, ánh sáng trong phòng vẫn rất tối, điều hòa nhiệt độ vẫn rất ấm.
Chỉ là bên người không có độ ấm, khăn trải giường sớm lạnh lẽo rồi.
Chăn đắp rất gọn gàng, bọc cô vào bên trong.
Thẩm Tự Chi đã rời giường.
Ôn Dĩ Ninh cũng không định ngủ tiếp, kéo chăn ra đứng lên, mặc xong bộ quần áo ở nhà đã được gấp gọn gàng đặt cạnh giường, kéo dép lê bước vào phòng tắm.
Eo và chân bủn rủn khiến cho cô lúc rửa mặt thường sẽ phải kéo căng người. Ôn Dĩ Ninh vừa nhỏ giọng trách cứ Thẩm Tự Chi sức lực dồi dào, vừa nhìn dáng vẻ của mình trong gương, rồi lại nhớ đến mấy hình ảnh tối qua.
Tối qua lúc gần xong, Thẩm Tự Chi ôm cô vào phòng tắm, hình như cũng dùng tư thế này….
Stop!!
Không có cách nào ở lại đây nữa, Ôn Dĩ Ninh vội vàng rửa mặt, bắt mình phải thoát khỏi những hình ảnh tối qua. Lúc sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn, ánh mắt không cẩn thận lia đến dấu hôn ở cần cổ…
Không chỉ có một cái.
Ôn Dĩ Ninh: “……”
Không có cách nào chuyên tâm chải đầu.
Buông lược ra, Ôn Dĩ Ninh giống như chạy trốn khỏi toilet, chuẩn bị đi tìm tên đầu sỏ gây ra những tội này.
Lúc mở cửa ra, thấy hành lang xa lạ bên ngoài, cô sửng sốt, rồi mới phản ứng lại.
Mấy hôm trước bọn họ chuyển nhà, từ trong căn phòng nhỏ của Ôn Dĩ Ninh kia chuyển đến căn hộ đã lâu không có ai ở của Thẩm Tự Chi.
Phòng rất lớn, từ cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài, đây là điều Ôn Dĩ Ninh thích nhất.
Trang trí rất có phong cách Thẩm Tự Chi, ba màu đen trắng xám chủ đạo, lãnh đạm lại cá tính.
Phòng bếp đang mở, lúc Ôn Dĩ Ninh từ trong phòng ra thì nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang bận rộn trong bếp luôn. Lưng Thẩm Tự Chi rất thẳng, bờ vai rộng cùng eo hẹp, cho dù là mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình còn đeo tạp dề, điều này cũng không làm giảm đi khí chất cao quý, tao nhã trên người anh.
Cho dù nấu cơm thôi, động tác cũng thong thả, giống như đang tỉ mỉ tạo ra một tác phẩm nghệ thuật.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong, rơi xuống trên vai anh, làm dịu bớt đi cảm giác lạnh lẽo quanh thân.
Mùi hương chua chua ngọt ngọt lan khắp nhà, thoang thoảng bay vào mũi Ôn Dĩ Ninh.
Cảnh này, rất có hơi thở cuộc sống.
Ôn Dĩ Ninh cong mắt, tay chân nhẹ nhàng đi về phía trước, lúc gần đến chỗ Thẩm Tự Chi lại càng cẩn thận hơn.
Nhân lúc Thẩm Tự Chi không chú ý, cô giơ tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Thẩm Tự Chi cũng không kinh ngạc, chậm rãi dừng động tác trên tay, cũng không xoay người nhìn cô, chỉ dùng giọng mũi “hửm” một tiếng. Cảm nhận được đường cong dưới lớp vải, Ôn Dĩ Ninh nhịn không được sờ sờ, sau đó trượt một cái, chui vào lồng ngực anh.
Cô ngẩng mặt, nhón chân lên, cố gắng hôn hôn Thẩm Tự Chi, “Chào…..”
Kết hôn rồi, Ôn Dĩ Ninh phát hiện mình rất thích bám lấy Thẩm Tự Chi, rõ ràng da mặt rất mỏng nhưng nhịn không được muốn làm mấy động tác thân mật giữa người yêu với anh.
Tuy là thấy ngại ngùng nhưng mà cô nhịn không được.
Cô rất thích người đàn ông này.
Thẩm Tự Chi cúi đầu nhìn cô một cái, cũng hợp tác cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói ôn nhu như muốn nhấn chìm người ta trong đó.
“Bữa sáng lát nữa mới xong, em đi nghỉ ngơi lát đi.”
Dừng một chút, anh cười nhẹ, nhịn không được lại cọ cọ lên môi Ôn Dĩ Ninh, “Tối qua vất vả quá rồi.”
Oanh —— Gương mặt Ôn Dĩ Ninh không nhịn được lại đỏ bừng bừng, tay sau lưng Thẩm Tự Chi nắm chặt thật chặt, vò vải dệt nhăn nhúm hết cả lên, cũng không muốn buông tay.
Anh sao có thể dùng giọng nói tự nhiên như vậy nói cái câu này chứ!!!!
Có lẽ trong lòng hơi nổi lên ý muốn trả thù, Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh lại, kéo kéo quần áo Thẩm Tự Chi ôm càng chặt, không muốn bỏ tay ra.
Thẩm Tự Chi vỗ vỗ cô, thấy cô không muốn buông ra thật, cười hỏi : “Không buông?”
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, không nói gì.
Cứ không buông.
“Thật không buông?”
“……” Ôn Dĩ Ninh cúi đầu không để ý tới anh.
Thẩm Tự Chi đứng thẳng mình, dung túng cười hai tiếng, ánh mắt lại quay lại nồi.
“Vậy ôm đi.”
Ôn Dĩ Ninh bám Thẩm Tự Chi một lát, cúi đầu nhìn sàn nhà trơn bóng.
Lặng lẽ dịch chân sát lại cạnh nhau. Dép đôi, một đen một trắng.
Là kiểu dáng Ôn Dĩ Ninh tự chọn.
Hình thỏ với gấu nhỏ, có cả nơ bướm nữa, vừa trẻ con vừa đáng yêu.
Ôn Dĩ Ninh thích phong cách này, Thẩm Tự Chi cũng kệ cô..
Nếu để học sinh của Thẩm Tự Chi thấy, giáo sư Thẩm của bọn họ ở nhà có dáng vẻ này, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Trong lòng Ôn Dĩ Ninh miên man suy nghĩ, ngón tay vô thức vẽ vòng vòng ở eo Thẩm Tự Chi.
Cô cũng không cảm giác được động tác mình đang làm có gì không đúng, chỉ là Thẩm Tự Chi, thong thả dừng tay.
Ôn Dĩ Ninh ngửa đầu, phát hiện anh nhìn chằm chằm vào nồi, không nhúc nhích, cứ như đang nghĩ gì lung lắm, nhịn không được hỏi: “Sao thế ạ?”
Thẩm Tự Chi khuấy khuấy muôi trong nồi, “Suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thẩm Tự Chi rũ mắt nhìn cô, giọng nhàn nhạt, rồi lại như có ý trêu đùa. “Nghĩ, hình như chúng ta chưa bao giờ thử ở phòng bếp.”
“……”
Thẩm Tự Chi tắt bếp đi, ý đùa cợt trong giọng nói rõ như ban ngày.
“Không thì hôm nào thử xem?”
“……” Ôn Dĩ Ninh đương nhiên biết Thẩm Tự Chi chỉ cái gì.
Cô im lặng một lát, chạy bước nhỏ ngồi xuống bàn ăn, giả bộ không nghe thấy anh vừa nói gì.
Là cô sơ ý rồi.
Trong chuyện này, cô chưa bao giờ thắng nổi anh.
Cũng may Thẩm Tự Chi chỉ thuận miệng đùa thế thôi, cũng không định làm thật.
Ăn sáng xong, Thẩm Tự Chi cũng không để Ôn Dĩ Ninh giúp đỡ dọn dẹp, từ mình lủi thủi trong phòng bếp rửa chén.
Tối qua quá sức còn chưa có hồi phục đây, Ôn Dĩ Ninh cũng hài lòng để cho anh phục vụ, lau sơ bàn ăn, định vào thư phòng lấy quyển sách.
Mới vừa quay người lại, lại nghe chuông cửa vang lên. Ôn Dĩ Ninh nghi hoặc nhăn mi.
Lúc này, hẳn là không có ai đến tìm bọn họ mới phải….?
Mang theo nghi hoặc, cô mở miệng dò hỏi: “Ai vậy ạ?”
Giọng nói Thẩm Tự Chi lẫn với tiếng nước chảy truyền ra từ phòng bếp, “Đồ của anh đấy, lấy dùm anh đi.”
“À, vâng.”
Nghi ngờ tiêu tan, Ôn Dĩ Ninh mở cửa ra.
Đồ để ở cửa, là một cái hộp hình chữ nhật.
Mở ra, bên trong là cây thước dạy học Ôn Dĩ Ninh rất quen.
Chuyện lần trước Thẩm Tự Chi bẻ đôi thước dạy, sau này Ôn Dĩ Ninh mới biết được từ miệng học trò của anh.
Lúc biết rõ cô còn hay đùa với Thẩm Tự Chi nữa.
Nhưng mà người bị bắt nạt cho đến mức nước mắt lưng tròng, vĩnh viễn chỉ là cô thôi.
Chắc là cái thước này Thẩm Tự Chi dùng quen rồi, nên mấy ngày trước cầm đi cho người ta sửa.
Hôm nay gửi trả lại. “……”
Vừa nhìn thấy cây thước này, Ôn Dĩ Ninh lại khó tránh khỏi nhớ đến “ký ức bi thảm” trong quá khứ.
Đóng hộp lại, Ôn Dĩ Ninh chọn không nhìn thêm, mau chóng để vào thư phòng.
-
Cuối tuần cũng không khác ngày thường lắm, Ôn Dĩ Ninh không muốn đi đâu, chỉ muốn ở lì trong nhà, Thẩm Tự Chi cũng tùy cô, ở nhà với cô luôn.
Tối qua lăn lộn rõ lâu, dậy cũng trễ, vừa rồi nói là ăn sáng nhưng thực ra cũng giống ăn trưa.
Tới giữa trưa hai người cũng không thấy đói, Ôn Dĩ Ninh gặm quả táo cũng lười không muốn nấu cơm.
Ôn Dĩ Ninh nằm trên sô pha chơi di động, Thẩm Tự Chi sợ mắt cô hư, ôm cô ngồi trên đùi, cả người cuộn tròn trong lồng ngực anh.
Anh với tay đến giá sách, tùy tiện rút một cuốn, từ từ đọc.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi êm đềm.
Ôn Dĩ Ninh đang lướt điện thoại, bỗng nhận được tin nhắn trên thanh thông báo. Vài phút trước, Đường Thư Nguyệt có gửi cho cô mấy cái tin nhắn.
Lúc mở ra, lại phát hiện là liên kết chia sẻ một quyển truyện tranh.
Hiếm khi Đường Thư Nguyệt mới chia sẻ truyện cho cô, Ôn Dĩ Ninh nghi ngờ, định mở ra xem xem.
Cô còn chưa kịp click vào đường link, Đường Thư Nguyệt gọi qua rồi.
Ôn Dĩ Ninh nhìn thoáng qua Thẩm Tự Chi.
Anh còn đang đọc sách, rất tập trung, như thể không có chuyện gì quấy rầy tới anh được.
“Thẩm Tự Chi…” Ôn Dĩ Ninh cũng hơi xấu hổ gọi anh.
Thấy anh nhìn về phía cô, cô chỉ chỉ màn hình, “Em đi thư phòng nghe máy.”
“Ừ.” Thẩm Tự Chi cũng không hỏi nhiều, nhìn thoáng qua ảnh Đường Thư Nguyệt, cánh tay hơi thả lỏng, buông cô ra.
Ôn Dĩ Ninh nhảy xuống đất, xoe dép vào, vừa ấn nhận cuộc gọi vừa đi về phía thư phòng.
Cửa vừa đóng, vừa lúc tiếng Đường Thư Nguyệt vang lên bên tai. “Tớ mới share cho cậu đó, mở ra chưa?”
Cảm nhận được Đường Thư Nguyệt rất cảnh giác, Ôn Dĩ Ninh chớp chớp mắt, không hiểu gì, “Chưa á, sao thế, bị hack nick?”
“…À không.” Đường Thư Nguyệt hắng giọng, có chút xấu hổ giải thích, “Thì, tớ cứ nghĩ gửi cho người khác, lỡ tay gửi cho cậu, phản ứng lại muốn thu hồi thì không được nữa.”
Sợ Ôn Dĩ Ninh nghe xong lại hiểu lầm, cô ngừng chút lại bổ sung, “Cái này cậu xem không thích hợp đâu, đừng có tò mò, ngoan, nghe lời….”
Đường link kia cứ chói lọi trước mắt cô, không cách nào bỏ qua được.
Đường Thư Nguyệt nói, cô không thích hợp xem, là ý gì….?
Sự tò mò điều khiển Ôn Dĩ Ninh, cô cẩn thận click vào. Lọt vào trong mắt là một loạt các bức tranh lộn xộn với một số hình ghép kỳ lạ.
Dùng ngón chân cũng biết nội dung là cái gì.
“……”
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy, cái máy này, có chút phỏng tay.
Che màn hình lại, Ôn Dĩ Ninh mau chóng tắt đi, đi ra khỏi thư phòng.
Thấy Thẩm Tự Chi vẫn giữ dáng ngồi như lúc cô đi, Ôn Dĩ Ninh không hiểu sao lại chột dạ.
“Sao vậy?”
Thấy Ôn Dĩ Ninh đứng trước mặt anh, mãi không chịu ngồi lên, Thẩm Tự Chi nghi ngờ hỏi.
“A…… Không có gì.”
Ôn Dĩ Ninh như tỉnh lại từ trong mộng, chân tay cứng đờ, học theo Thẩm Tự Chi, lấy một cuốn từ trên giá xuống, vờ xem.
Trong đầu lại hiện lên những hình ảnh không vứt đi được.
Tuy là lúc đó cô đã che màn hình đi quá nửa nhưng nửa kia lại hiện ra rõ ràng trước mắt cô.
Họa sĩ vẽ không tệ, đôi tay mảnh khảnh khớp xương rõ ràng, bị tơ lụa cột lại, cảnh đẹp ý vui. Lại có chút…..sắc.
Khiến người ta suy nghĩ miên man.
Ôn Dĩ Ninh khô khốc nuốt nước miếng một cái, tay không cẩn thận lật sang hai trang sau.
Cô cũng chả có tâm trí xem tiếp, Ôn Dĩ Ninh gấp sách lại, nhìn sang chỗ Thẩm Tự Chi.
Anh đúng lúc cầm góc trang sách, thong thả lật sang trang.
Đôi tay kia, đúng lúc, rất giống với bức tranh vẽ.
Ôn Dĩ Ninh không bình tĩnh nổi.
“Em mệt rồi, về phòng nghỉ một lát.” Ôn Dĩ Ninh đặt sách xuống bên cạnh, cố gắng để mình không nói lắp, nghĩ nghĩ, để anh không thấy đột ngột, cô nói thêm, “Em mệt lắm, anh đừng bất chợt vào phòng.”
Thẩm Tự Chi giúp cô cất sách đi, mặt giãn ra, cũng không hỏi gì, chỉ nói, “Ừ, đi đi.”
-
Ôn Dĩ Ninh cũng không ngờ cô lại ngủ thật.
Còn ngủ một giấc đến tận giờ cơm chiều.
Cơm nước xong, Ôn Dĩ Ninh không muốn cứ suy sụp thế này, thế là thay quần áo định ra ngoài dạo. Thẩm Tự Chi lại có việc, không đi cùng cô được, dặn cô chú ý an toàn, mình thì đi về thư phòng.
Ôn Dĩ Ninh ở bên ngoài đi dạo một vòng.
Tuy giờ trời đã sắp vào thu nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.
Ôn Dĩ Ninh dạo trong tiểu khu một vòng, thấy cũng không có đồ gì đặc biệt nên định đi vào siêu thị mua mấy túi đồ ăn vặt xách về.
Thẩm Tự Chi không ở cạnh, cô cứ cảm thấy chán chán.
Kể cả về nhà cũng thấy chán.
Chơi điện thoại di động một lúc, sắc trời bên ngoài bất giác tối sầm lại, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy cũng tới lúc rồi, nên tắm rửa một hồi liền lên giường.
Lúc Thẩm Tự Chi có việc, cô không cần chờ anh.
Dù sao sáng hôm sau cô tỉnh lại cũng sẽ ở trong ngực anh thôi.
Cũng không biết có phải do buổi chiều ngủ nhiều quá rồi không, lúc Ôn Dĩ Ninh tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy đồng hồ điểm 3 giờ sáng. Mà sau khi cô nhìn đồng hồ lại tỉnh táo quá mức, sao cũng không ngủ lại được.
Bên người vẫn trống không, Ôn Dĩ Ninh không quen lắm trở mình.
Đã trễ thế này, Thẩm Tự Chi còn chưa có trở về.
Lăn qua lộn lại mấy cái, Ôn Dĩ Ninh đành chịu, xốc chăn lên, chấp nhận sự thật tàn nhẫn mình không ngủ được nữa.
Lo lắng ngủ Thẩm Tự Chi muộn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cô do dự một lát, nhẹ chân nhẹ tay đứng lên ra cửa, định sang thư phòng giục anh đi ngủ.
Mở cửa thư phòng ra, lại phát hiện bên trong….
An tĩnh.
Máy tính vẫn sáng, chiếu lên mặt Thẩm Tự Chi, làm cô nhìn rõ vẻ mặt anh.
Hai mắt Thẩm Tự Chi khép hờ, lộ ra vẻ an tĩnh bình yên.
Giống như đã ngủ được một lúc.
Ôn Dĩ Ninh thử thăm dò nhẹ gọi anh một tiếng: “Thẩm Tự Chi ?”
Không có đáp lại. Xem ra ngủ rất sâu.
Trước đó cũng có hai lần như thế, Ôn Dĩ Ninh cũng không ngạc nhiên gì.
Cô giữ chặt cánh cửa, cuối cùng cũng không gọi anh dậy.
Xoay người, Ôn Dĩ Ninh trở về phòng, tìm một chiếc chăn bông mỏng, ôm qua cho anh.
Lúc đi đến bàn làm việc, ánh mắt Ôn Dĩ Ninh nhìn thoáng qua cây thước đặt trên bàn.
Ký ức bỗng nhiên ùa về.
Cô nhớ rõ, lúc mới dọn đến nhà cô, Thẩm Tự Chi đã dùng cây thước này bắt nạt cô.
Lúc ấy cũng không cảm thấy gì, giờ nhớ lại….
Ôn Dĩ Ninh đặt chăn qua một bên, trong lòng nảy lên ý nghĩ.
Người đàn ông này bình thường thích trêu cô thế.
Cô có phải, cũng nên tìm cơ hội, trả thù anh?
Ôn Dĩ Ninh trộm nhìn thoáng qua Thẩm Tự Chi, nhận thấy vừa rồi động tĩnh như thế cũng không tỉnh lại, gan cô lớn hơn rồi.
Kéo cà vạt anh vắt trên tay vịn xuống, Ôn Dĩ Ninh nói là làm liền. Nhớ lại hình ảnh hồi sáng cô không quên nổi kia, Ôn Dĩ Ninh nắm chắc cà vạt, điều chỉnh lại vị trí đôi tay Thẩm Tự Chi.
Mất chín sức trâu hai sức hổ mới cố định tay Thẩm Tự Chi lại một chỗ mà không để anh tỉnh lại.
Động tay động chân với người đang ngủ say lúc nào cũng rất nguy hiểm.
Tim cũng nhảy thình thịch.
Ôn Dĩ Ninh vừa nghĩ vừa điều chỉnh cà vạt, vòng từng vòng trói đôi tay của Thẩm Tự Chi lại sau lưng anh.
Cô cũng không dám trói chặt, sợ Thẩm Tự Chi đột nhiên tỉnh lại.
Chỉ có thể thắt lỏng lẻo một cái kết không khiến người ta dễ cởi thôi, cũng xem như thành công rồi.
Mấy động tác nhỏ đơn giản như vậy thế mà cũng khiến cho Ôn Dĩ Ninh chảy mồ hôi đầy đầu.
Chuyện này với Ôn Dĩ Ninh, đúng là quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đây là lần đầu cô làm đấy. Cô vỗ vỗ tay, cảm giác anh không có động tĩnh gì, hài lòng ngắm kiệt tác cô làm ra.
Hai tay người đàn ông bị trói lại, lòng bàn tay áp vào nhau, mu bàn tay hướng ra ngoài. Còn có thể nhìn ra gân xanh trên đó nữa.
Chiếc cà vạt hằng ngày đứng đắn đeo trên cổ giờ lại cột ở đó, tất cả lộ ra vẻ gợi cảm lại dụ dỗ.
Chỉ là một đôi tay, cũng khiến cho tim Ôn Dĩ Ninh loạn nhịp.
Cô đè ngực lại, cũng không biết sao lại chột dạ.
Làm xong hết rồi, đúng lúc cô định chuồn êm ra ngoài lại nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói nhàn nhạt.
“Cột xong chưa?”
Ôn Dĩ Ninh phản xạ có điều kiện lùi về sau môt bước.
Cô đang ngồi xổm, giật lùi như thế, không giữ được thăng bằng, ngã ngồi về sau.
Cũng may thư phòng trải một lớp thảm dày, không đến mức bị ngã đau.
Lúc này Ôn Dĩ Ninh làm gì để ý đến chuyện mình bị ngã nổi, toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào người đàn ông trước mặt. Thẩm Tự Chi… tỉnh khi nào?
Ôn Dĩ Ninh chậm rãi điều chỉnh tư thế, đồng thời nhìn về phía Thẩm Tự Chi.
Cô giật giật môi, nhẹ giọng kêu: “A Tự ……”
Thẩm Tự Chi “Ơi” một tiếng, giãy giãy đôi tay bị trói, “Giúp anh cởi ra.”
Cởi ra?
Ôn Dĩ Ninh nhất thời không có phản ứng, tay của người đàn ông vẫn bị cô trói chặt, không nhúc nhích được.
Cô à một tiếng, đờ đẫn đi lên, định ngoan ngoan giúp anh cởi ra.
Tay mới chạm vào cà vạt, Ôn Dĩ Ninh tỉnh táo lại.
Sao cô lại muốn giúp Thẩm Tự Chi cởi ra?
Nếu không cởi, không phải bây giờ Thẩm Tự Chi không làm gì được sao?
Thế không phải là…..để cô tùy ý khống chế?
Nghĩ đến mục đích ban đầu của mình, Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng thu tay lại.
Dù sao nhìn tình cảnh này, cho dù cô có ngoan ngoãn giúp người ta cởi trói đi chăng nữa, Thẩm Tự Chi cũng nhất định sẽ "dạy dỗ" cô một trận. Dù sao cũng phải chết, sao không làm chuyện mình muốn làm đi.
Nghĩ như thế, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy an ủi một chút, dũng khí đột nhiên bộc phát.
Cô lùi lại một bước, cầm lấy cây thước trên bàn, đặt lên cằm Thẩm Tự Chi.
Thẩm Tự Chi thấy Ôn Dĩ Ninh dường như không muốn giúp mình cởi trói, cũng không giận, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường, nhìn cô vừa nghịch cây thước vừa làm loạn trên người anh.
Cổ áo có chút lộn xộn, hiện rõ xương quai xanh, vắt chân ngồi trên ghế, đáy mắt còn có chút đỏ bừng mới tỉnh ngủ.
Sắc đẹp thay cơm.
Đầu thước kim loại nâng cảm Thẩm Tự Chi lên một chút, Ôn Dĩ Ninh cứ nghĩ mình làm thuận tay lắm, ai biết tay lại run run.
Lần đầu cô làm chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, quả nhiên vẫn căng thẳng.
Lướt mắt nhẹ nhàng lên thân người đàn ông, cây thước trên tay cô trượt xuống, dừng ở vòng eo một chút. Không dám xuống thấp hơn, Ôn Dĩ Ninh nhắm mắt lại, sáp lại gần anh.
Lại nâng cằm Thẩm Tự Chi lên lần nữa, thước dạy học vẽ loạn lên hầu kết của anh, thấy bộ dáng không có sức kháng cự này, trong lòng cô có chút kɦoáı ƈảʍ trả đũa.
Trước kia toàn là Thẩm Tự Chi trêu cô, cuối cùng hôm nay cô cũng được trêu lại.
Giống như, nông nô vùng lên làm chủ vậy.
Chẳng qua vui sướng chưa được bao lâu, Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp thu tay lại đã nghe thấy giọng nói như bị bóp nghẹt của người đàn ông.
Trêu chọc lại có chút biếng nhác.
“Có vừa lòng không?”
Từ lúc phát hiện Thẩm Tự Chi không thể phản kháng, động tác Ôn Dĩ Ninh càng thêm lớn mật.
Cô gật gật đầu, sát lại gần anh, hai mắt cong cong, “Rất vừa lòng.”
“Vậy, chơi đủ rồi sao?”
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, không phát giác ra nguy hiểm đang dần chất chồng trong mắt Thẩm Tự Chi. Cô nghiêng đầu, trầm ngâm một lát: “Không khác lắm….”
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên cô cảm giác gáy mình bị người mạnh mẽ giữ lấy.
Ôn Dĩ Ninh cả kinh, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Tự Chi.
Mãi đến giờ cô mới phát hiện, trong mắt anh hiện lên vẻ đắc ý.
Là cô quá mức ngây thơ rồi.
“Thẩm Tự Chi anh sao lại…… Ưm”
Ôn Dĩ Ninh kinh ngạc thốt lên muốn hỏi nhưng chưa kịp dứt lời đã bị một đôi môi chặn lại.
Không biết từ khi nào, Thẩm Tự Chi đã cởi cà vạt ra rồi.
Anh xoay tay, vừa giữ chặt gáy cô vừa nâng cô lên để cô ngồi khóa trên đùi mình.
Môi lưỡi quấn quýt, anh khẽ cười một tiếng.
“Chơi đủ rồi nhỉ, nên đến phiên anh.”
Ôn Dĩ Ninh bị hôn đến rối tinh rối mù, không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể để mặc anh thôi.
Nụ hôn vừa xong, Ôn Dĩ Ninh bị Thẩm Tự Chi bế lên. Lúc cô còn đang choáng váng nghĩ là xong rồi, chân dài người đàn ông nhẹ nâng, cứ thế ôm cô về phòng ngủ.
Cho đến khi cổ tay bị trói lại, cả người lạnh lẽo cứ thế kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh cô, đó là lúc.