Rõ ràng sự thân mật của ngày đó đáng lý phải là cơ hội khiến cho tình cảm càng thăng hoa mới đúng.
Nhưng từ lúc đó đến suốt một tháng sau, Thẩm Tự Chi cũng chả có biểu hiện gì.
Đặc biệt là những ngày vùi đầu vào công việc, có khi thậm chí cả ngày chả thấy người đâu.
Lạnh nhạt đến mức chô còn cho rằng chả khác gì lúc bọn họ mới bắt đầu ở chung
Tiếc là giờ cô không có thời gian suy nghĩ mãi về những chuyện đó. Bởi vì công việc của cô cũng bắt đầu lu bù lên rồi.
"Vũ trụ nhỏ" sắp kết thúc, chuyện phải làm quá nhiều, mỗi ngày cô đều bận đến bù đầu.
Mãi đến lúc giao bản thảo xong, cô mới thở nhẹ được.
Có lẽ do áp lực cực lớn bỗng chốc không còn, khiến Ôn Dĩ Ninh có chút không quen. Ban đầu dự định viết xong bản thảo sẽ đi ra ngoài chơi hai ngày, đến cuối cùng lại chỉ nằm lì nghỉ ngơi trên giường. Hai ngày, cô càng nghĩ càng thấy không đúng.
Thẩm Tự Chi không phải là người theo đuổi được người ta rồi sẽ không quan tâm tới nữa…
Vì thế cô nói chuyện này cho Đường Thư Nguyệt nghe.
Vốn dĩ cô chỉ mập mờ nhắc tới thôi, ai biết mũi Đường Thư Nguyệt thính như thế, đoán chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Đường Thư Nguyệt vừa nghe, còn sốt ruột hơn cả cô, mới có mười mấy giây đã nã pháo bùm bùm luôn.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Đậu má??? Anh ta sao có thể thế chứ? Cũng đã lên giường với cậu rồi, sao sau đó không chiến máu lửa hơn đi??? lại cắm đầu đi công tác????]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: hành động khó hiểu, đúng là hành động khó hiểu.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Nếu chuyện này xảy ra trên người người khác, gặp phải chuyện này, tớ đã khẳng định đó là tra nam. Nhưng đây là Thẩm Tự Chi….tớ thấy anh ta không phải người như vậy.] ……
Ôn Dĩ Ninh cũng cảm thấy, Thẩm Tự Chi không phải là người như thế.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Dù sao anh ta cũng thích cậu nhiều năm rồi.]
Đúng thế.
Ôn Dĩ Ninh hoàn toàn tin tưởng Thẩm Tự Chi trăm phần trăm.
Giờ biến thành thế này, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
Có phải, Thẩm Tự Chi thật sự, chỉ muốn lừa cô lên giường thôi.
Lúc này, màn hình nhảy lên khung chat với Thẩm Tự Chi.
Là hình một tấm vé máy bay.
[Thẩm Tự Chi: Anh phải đi công tác đột xuất, sẽ rất bận. Mấy ngày này em phải chăm sóc bản thân cẩn thật.]
“……”
Ôn Dĩ Ninh bắt đầu thấy tủi thân rồi.
Giọng điệu thật lạnh nhạt, như có lệ.
Hơn nữa cho dù đi công tác, cũng phải nói cho cô một tiếng trước chứ. Lúc nào cũng đăng ký vé hết rồi, mới nhắn tin cho cô. Có phải đúng là, theo đuổi được cô rồi thì không quan tâm cô nữa.
[Sweety: Được, anh cũng vậy nha.]
Trả lời tin nhắn xong, Ôn Dĩ Ninh giận dỗi thoát khỏi khung chát, định chờ hai ngày sau Thẩm Tự Chi về, sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.
Nếu Thẩm Tự Chi lại qua loa như thế nữa….
Thì chia tay.
Không biết tại sao Ôn Dĩ Ninh lại nghĩ đến hai chữ này.
Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
Trong lòng bực bội, cô lấy gối đầu úp lên mặt mình, tạm thời quên chuyện này đi.
-
Đêm trước khi Thẩm Tự Chi về nước, Đường Thư Nguyệt còn nhớ chuyện này hơn cả cô, nhắn tin qua hỏi dò.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Em gái, dạo này Thẩm Tự Chi có tìm cậu không?]
Vốn mấy hôm nay Ôn Dĩ Ninh đã rầu rĩ, lại luôn nghĩ cách giải quyết nên càng buồn bực. Lúc này bị người khác nhắc tới, cô trả lời qua loa mấy chữ.
[Sweety: Không, anh ấy nói anh ấy rất bận, tớ cũng không dám quấy rầy.]
Đường Thư Nguyệt càng nổi xung lên.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Mẹ kiếp?! Thẩm Tự Chi có phải người không thế?]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: không được rồi, chiều mai anh ta về phải không? Cậu nhất định phải lôi anh ta về đấy.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Nếu anh ta không giải thích rõ ràng, cứ qua loa có lệ với cậu thế nữa, thì chia tay luôn đi, đừng có im như vậy mãi, nghe không?]
Ôn Dĩ Ninh đương nhiên biết.
Buồn bực trả lời “ừ”, không muốn nói tiếp chuyện này.
Nhưng những suy nghĩ linh tinh đó cứ cứng đầu nảy mầm trong đầu cô, giống như dây leo quấn lấy cô không thả. Nhiều ngày như thế rồi cũng không liên lạc với cô.
Bận cái gì không biết.
Đường Thư Nguyệt cũng mơ hồ cảm thấy Ôn Dĩ Ninh đang buồn bực, nên cũng tự giác nói sang chuyện khác.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: chị em tốt à, khổ sở thế làm gì chứ, trên đời này có biết bao người đàn ông tốt, một Thẩm Tự Chi thì không cần care. Muốn tớ kể cho nghe mấy chuyện động trời tớ gặp gần đây không?]
Ôn Dĩ Ninh biết Đường Thư Nguyệt đang muốn chọc cho cô vui, nên cũng vui vẻ đồng ý.
Đường Thư Nguyệt kể chuyện rất thú vị, lúc nói chuyện với cô còn cố tình gõ mấy cái icon, thao thao bất tuyệt kể cho cô nghe cô ấy gặp được rất nhiều cực phẩm trai đẹp, đúng là làm cho Ôn Dĩ Ninh nhìn màn hình thôi cũng có thể cười ra tiếng.
Kể xong, cô ấy còn đổi chủ đề. [Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Chẳng qua gần đây, tớ cũng gặp được một người, cái gì cũng rất hợp.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Nhưng mà nếu ở cạnh nhau, lại thấy rất khó chịu.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Anh ta là người phù hợp nhất, áp lực trong nhà lớn quá, nếu không tìm được ai, chỉ có thể chọn anh ta.]
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cậu nói xem, tớ có nên thử với anh ta không?]
Ôn Dĩ Ninh trầm ngâm một lát.
Mấy chuyện này cô chả biết gì nhiều, chỉ có thể đưa ra mấy lời khuyên dựa trên hiểu biết nông cạn của mình.
Sau khi lướt weibo học hỏi một lát, cô chọn ra mấy cái kiến nghị, nhắn cho Đường Thư Nguyệt một câu.
[Sweety: Cũng được đó. Nếu không được thật, thì tách ra thôi.] [Sweety: buồn ngủ rồi, ngủ trước đây.]
Cô đúng là mệt rồi.
Di động hiển thị lúc này là 3h sáng.
Nhìn một lượt không có ai nhắn tin cho cô nữa, Ôn Dĩ Ninh cài điện thoại ở chế độ im lặng, quăng lên bàn, không quan tâm tới nữa, đi ngủ.
-
Ngày hôm sau Ôn Dĩ Ninh thức dậy sau một giấc ngủ dài, phát hiện đồng hồ trong phòng báo chuông lúc 3h chiều.
Trong lúc ngủ, cô có mơ màng tỉnh lại vài lần, nhưng cũng không tỉnh hẳn, một lúc sau lại ngủ tiếp.
Máy bay Thẩm Tự Chi chừng 5h chiều sẽ hạ cánh.
Từ đây đến sân bay, ước chừng mất hơn 1h.
Những suy nghĩ đó chuyển động trong đầu Ôn Dĩ Ninh, cô tỉnh ngủ hẳn.
Cô với di động cầm lấy, vội vàng rửa mặt.
Vừa xúc miệng, cô định tiện thể xem tin nhắn luôn.
Lại không nghĩ đến, điện thoại tối qua còn nhiều pin như thế, chẳng qua cũng chỉ quên không sạc pin một buổi tối thôi, vậy mà lại sập nguồn rồi. Tiếc là bây giờ đang vội, không có thời gian cho cô sạc pin.
Nghĩ đến việc lát nữa lúc chờ máy bay hạ cánh cũng có thời gian, chờ đến sân bay sạc cũng được. Cứ thế Ôn Dĩ Ninh ném điện thoại vào túi, vừa sửa soạn xong liền ra cửa.
Trên đường đến sân bay, Ôn Dĩ Ninh ngồi trên taxi nhìn về phía ngoài cửa sổ hồi lâu, cuối cùng cũng có chút căng thẳng.
Đón được Thẩm Tự Chi rồi, không biết phản ứng của anh sẽ như thế nào?
Cô nên dò hỏi Thẩm Tự Chi thế nào đây.
Nếu Thẩm Tự Chi thẳng thắn thừa nhận anh chỉ muốn lừa cô…..hoặc là nói với cô anh có niềm vui mới.
Cô nên làm gì bây giờ.
Mấy cái tình huống càng ngày càng tệ, Ôn Dĩ Ninh chỉ tưởng tượng một chút, cũng không dám nghĩ tiếp.
Vất vả lắm mới tới sân bay, Ôn Dĩ Ninh vừa nhìn giờ trên màn hình LED, thời gian sạc pin cũng không có, nhanh chóng chạy đến chỗ cửa ra vào. Đúng lúc gặp được người ngồi cùng chuyến máy bay với Thẩm Tự Chi đi ra.
Nhưng mà, không biết tại sao, Ôn Dĩ Ninh nhón chân nhìn mãi cũng không thấy Thẩm Tự Chi trong đám người đâu.
Trong lòng nghi ngờ, Ôn Dĩ Ninh đợi lâu thật lâu, cũng không đợi được người đó xuất hiện.
Nghĩ đến di động mình hết pin rồi, cũng không có cách nào liên lạc với Thẩm Tự Chi được.
Ôn Dĩ Ninh chỉ có thể đi đến McDonald gần đó, định tìm một chỗ sạc pin, rồi gọi cho Thẩm Tự Chi.
McDonald ở sân bay rất lớn, khi Ôn Dĩ Ninh đi về phía cửa ra vào, từ xa cô bỗng chú ý đến một bóng người ngồi ở gần cửa.
Cả người mặc tây trang, rất không ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh.
Anh ta giống như đang ngủ, cúi đầu như nghĩ cái gì.
Cho dù không thấy rõ mặt lắm, cũng khiến cho những người xung quanh liên tiếp ngoái đầu.. Ôn Dĩ Ninh còn chưa tới gần, cô đã nhận ra người nọ là ai.
Cô không nghĩ tới Thẩm Tự Chi lại ở chỗ này, trong mắt hiện lên tia ngạc nhiên, chầm chậm lại gần, nhẹ gọi: “Thẩm Tự Chi?”
Người đàn ông như mới tỉnh lại từ trong mộng, ngẩng đầu lên.
Đến lúc nhìn thấy sắc mặt của anh, Ôn Dĩ Ninh bị dọa cho sợ rồi.
Có thể nói chẳng khác gì tờ giấy.
Dưới cặp kính là đôi mắt tiều tụy, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng.
Suy sụp khiến người ta không ngờ được.
Bình thường tây trang rất thẳng thớm, lúc này lại có chút lộn xộn.
Lúc anh nhìn rõ mặt Ôn Dĩ Ninh, biểu tình vốn khó coi trên khuôn mặt, như là mất đi vỏ bọc, càng thêm đen hơn.
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra, trong lòng nôn nóng lo lắng không thôi.
Lúc này cô cũng chả quan tâm đến việc dò hỏi gì nữa, lập tức tiến lại, mặt đầy lo lắng, “A Tự, anh sao lại…” Nói còn chưa hết lời, eo cô đã bị người đàn ông kia ôm siết lại.
“Ninh Ninh……”
Thẩm Tự Chi khàn giọng gọi, cứ kêu tên cô hết lần này đến lần khác, trong giọng nói còn có chút khẩn cầu.
Dáng vẻ luôn nắm chắc mọi chuyện trong tầm tay nay biến đâu mất, thậm chí còn có chút hèn mọn.
Anh cứ thế ôm cô, lực ôm còn không khống chế được, siết eo Ôn Dĩ Ninh đến mức thấy đau.
“Á….” Ôn Dĩ Ninh không hiểu ra sao, rầu rĩ nhắc nhở, “A Tự, anh làm em đau.”
Mãi một lúc lâu người đàn ông cũng không nói gì, chỉ nới lỏng tay.
……
Sau một lúc, anh cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn có chút thận trọng——
“Ninh Ninh, chúng ta đừng chia tay, được không.”
Anh lựa lời nói, “Anh biết, khoảng thời gian này công việc của anh quá bận rộn, bỏ bê em nhiều.”
“Vốn dĩ chờ mọi chuyện xong rồi, anh sẽ dành hai ngày ở cạnh em nhiều hơn, lại định cầu hôn em.” Anh cười khổ một tiếng, ngón tay run rẩy lấy một hộp nhung màu đỏ từ trong túi ra, “Bây giờ, hình như có chút, không kịp nữa rồi.” “……”
Ôn Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn lộng lẫy xinh đẹp trong tay người đàn ông, tạm thời mất đi khả năng ngôn ngữ.
Cô không biết nên nói gì, thậm chí bây giờ là tình huống gì cô cũng không rõ.
“Anh có chỗ nào khiến em chưa hài lòng, anh đều có thể sửa,” Thẩm Tự Chi cúi đầu, không muốn nhìn vẻ mặt của Ôn Dĩ Ninh.
“Chỉ cần đừng chia tay, chuyện gì cũng được hết.”
“……”
Ôn Dĩ Ninh chớp chớp mắt, lời nói nghẹn ở lồng ngực, nửa ngày cũng không thốt thành lời.
Cô nhận lấy cái hộp trên tay Thẩm Tự Chi, hít một hơi thật sâu.
“…… Nhưng em, có nói muốn chia tay đâu.”
“A Tự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mới làm anh đột nhiên trở nên hoảng loạn như vậy.
-
Nguyên nhân chuyện này, mãi đến lúc Ôn Dĩ Ninh sạc pin, khởi động máy, mới tìm được đáp án. Tối hôm qua, tin nhắn “Không hợp thì chia tay” vốn dĩ nên gửi cho Đường Thư Nguyệt, cô lại lỡ tay, gửi cho Thẩm Tự Chi.
Trên xe taxi, hai người ngồi cùng nhau, Ôn Dĩ Ninh nhìn khung chat với Thẩm Tự Chi, rơi vào im lặng.
Không khí có chút cứng đờ.
“….Cho nên?” Ôn Dĩ Ninh xấu hổ lên tiếng, “Bởi vì chuyện này, tối qua anh gọi điện thoại cho em cả đêm, sáng nay liền đổi chuyến bay sớm nhất, ngồi ở MacDonald một ngày?”
Thẩm Tự Chi sợ bị cô chặn ngoài cửa, cả nhà cũng không dám về?
Sau khi phát hiện chỉ là hiểu lầm, Thẩm Tự Chi mới khôi phục sự bình tĩnh lúc trước.
Ôn Dĩ Ninh nuốt một ngụm nước bọt, áy náy nói, “Em xin lỗi……”
“Không sao.” Khóe miệng Thẩm Tự Chi nhếch lên một nụ cười nhẹ, “Đổi góc nhìn khác, cũng giúp anh nhìn rõ hơn.” Anh ngả người qua, ôm cô vào ngực, dùng sức ngửi hương vị thanh mát trên người cô.
“Nếu thật sự mất đi em, anh sẽ biến thành bộ dáng khủng bố như thế nào.”
Anh vùi đầu vào cô Ôn Dĩ Ninh, “Ninh Ninh, sau này chúng mình đừng chia tay, được không?”
Ôn Dĩ Ninh bị tư thế của anh làm cho có chút ngại ngùng, cựa cựa một chút, nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Ánh mắt Thẩm Tự Chi sáng lên: “Em đồng ý kết hôn với anh?”
Ôn Dĩ Ninh: “?”
Cô lại đẩy Thẩm Tự Chi ra, bất mãn nói: “Anh lại tung hỏa mù.” “Vừa rồi không được tính là cầu hôn,” Ôn Dĩ Ninh tự tin nói, “Anh phải làm lại lần nữa.”
“Được.” nhận được đáp án chính xác, Thẩm Tự Chi như trút được gánh nặng, cười rộ lên, mặt đẹp tràn đầy ôn nhu, “Vậy, sau này lại cầu hôn lần nữa.”
-
Về đến nhà rồi, Ôn Dĩ Ninh mới vào phòng sạc điện thoại, lúc bước ra, trước mắt lại tối đen như mực. Thẩm Tự Chi kéo hết rèm trong phòng khách lên.
Trong lòng Ôn Dĩ Ninh mơ màng cảm giác được điều gì, rồi lại không chắc chắn lắm.
Cô nhìn về phía Thẩm Tự Chi đang ngồi trên sô pha, nghi ngờ hỏi: “Trời còn chưa tối, anh kéo màn lên làm gì?”
Thẩm Tự Chi nhìn cô, trong mắt có cái gì đó nhìn không thấu.
Anh vẫy vẫy tay với cô, nghiêm túc nói, “Ninh Ninh, lại đây.”
Sau khi Ôn Dĩ Ninh yêu đương với Thẩm Tự Chi, rất ít khi thấy vẻ mặt này của anh.
Cái ý nghĩ nhảy lên trong lòng kia, sao cũng không nén xuống được.
Cô cố nhịn không hỏi, đi lại.
Lúc nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh đi về phía anh, biểu hiện nghiêm túc của Thẩm Tự Chi nháy mắt đổi thành vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh ngồi thẳng lưng, đợi cô ngồi xuống rồi, đưa cho cô một tờ báo.
Vì để Ôn Dĩ Ninh dễ thấy, anh còn gấp hết những trang báo khác lại, chỉ để mỗi trang có tin kia. Ôn Dĩ Ninh đọc từng chữ từng chữ thì thầm: “…..Nhà thiên văn học phát hiện ra tiểu hành tinh này, Thẩm Tự Chi, quyết định đặt tên cho nó là,….. Diệc Xán?”
Trong phút chốc, mặt cô đỏ bừng lên như bị bỏng, cả người run rẩy ngả về sau, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tự Chi.
Không biết vì sao, hốc mắt đột nhiên nóng lên: “Cho nên, lúc trước anh bận như vậy, là vì chuyện này?”
Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh không tự chủ được run lên, tim đập nhanh tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cả trái tim, bỗng chốc được lấp đầy.
Động lòng đến không thể nào áp chế nổi.
Thẩm Tự Chi “ừ” một tiếng, cúi người hôn lên lông mi mềm mại của cô.
“Anh nói rồi, bọn họ chắc chắn có thật.”
“Sống ở hành tinh của em.”
Những lời này giống như một chìa khóa kỳ diệu, mở ra phòng tuyến tâm lý của Ôn Dĩ Ninh. Lúc này Ôn Dĩ Ninh không nghĩ được gì, nhịn không được nức nở thành tiếng.
“Anh phải nói sớm một chút với em chứ….Trong khoảng thời gian này, em còn nghĩ là….”
“Nghĩ là làm sao….muốn chia tay, hả?” Thẩm Tự Chi ấn cô vào ngực, uy hϊếp nhéo nhéo gáy cô.
“Nói trước rồi, còn gì là kinh ngạc nữa.”
Được bao bọc trong hơi thở của Thẩm Tự Chi, tất cả những uất ức trong khoảng thời gian này dường như đã tìm thấy chỗ thoát ra.
Những rối rắm, khổ sở, ngờ vực, tất cả đều có được đáp án chính xác lại lãng mạn.
Giông bão qua đi.
Người cô thích, cố gắng biến tất cả những ảo tưởng của cô, thành hiện thực.
Ôn Dĩ Ninh nhịn không được, nắm lấy áo trước ngực anh, khóc thành tiếng.
Thẩm Tự Chi cũng không né tránh, dung túng cho nước mắt cô thấm ướt một mảng lớn trước ngực anh. Mãi đến khi Ôn Dĩ Ninh khóc mệt rồi, ghé vào vai anh nghỉ, anh mới chậm rãi vuốt dọc sống lưng cô.
Ngẩng đầu mới phát hiện, bóng tối hắc ám trong phòng khách, không biết từ lúc nào, được phủ đầy những đốm sáng lập lòe.
Làm cho cả trong nhà hoàn cảnh, tựa như vũ trụ xinh đẹp mà lại to lớn.
Thẩm Tự Chi cầm một ngọn đèn nhỏ trong tay, ánh sáng dày mịn rải đều bốn phía.
Tạo thành một "vũ trụ nhỏ".
Ôn Dĩ Ninh hít hít cái mũi, nhịn không được cảm thán thành tiếng.
“Vốn nghĩ cần phải chuẩn bị thêm, tìm một cơ hội tốt.”
Thẩm Tự Chi chuyện động cổ tay, ánh sáng theo đó cũng chuyển động.
“Chỉ là bây giờ, anh sợ cô gái nhỏ của anh chờ không được….” Nói xong, anh để Ôn Dĩ Ninh ngồi trên ghế sô pha, mình thì đứng dậy, thành kính quỳ xuống một chân, mở hộp nhẫn ra lần nữa.
Đặt đèn nhỏ lên trên bàn, vài vệt ánh sáng rớt xuống trên nhẫn kim cương, rồi lại bị khúc xạ ra khiến cho chiếc nhẫn càng thêm sáng loáng.
“Cho nên, bạn nhỏ Ôn Dĩ Ninh, em đồng ý gả cho anh không?”
Ôn Dĩ Ninh nhìn ánh mắt trịnh trọng của anh rồi lâu, “Phụt” một tiếng, hai mắt cong cong, cười thành mảnh trăng tròn.
Cô bỗng giơ tay tháo mắt kính của Thẩm Tự Chi xuống, dùng sức hôn lên môi anh.
Hơi thở đan xen, cô sờ soạng cầm chiếc nhẫn nắm chặt trong lòng bàn tay, giọng nói mơ hồ không rõ, nhưng nhẹ nhàng vô cùng.
“Vậy từ nay về sau, chỉ được thích em thôi.”
Những lời nói còn lại, bị nuốt hết vào bụng.
Thẩm Tự Chi giữ lấy gáy cô, hôn sâu hơn. “Ừ.”
-
Anh từng mê đắm với vũ trụ mênh mông, tinh tú luân hồi.
Nguyên nhân là do có em tồn tại, mọi thứ mới trở thành có nghĩa.
Em vĩnh viễn là nguồn sáng duy nhất thuộc riêng anh thôi.
Editor có lời muốn nói: Chính văn hoàn rồi, còn vài ngoại truyện về em trai và cuộc sống thường ngày của hai người nữa thôi. Cùng chờ nhé!