Trần Tự nghĩ là mình sinh ra ảo giác rồi, muốn xác nhận lại lần nữa, “Thẩm Tự Chi. Cậu vừa nói gì cơ….?”
Nhưng mà anh có thể nhìn thấy, bả vai Ôn Dĩ Ninh ngày càng gần sát cơ thể Thẩm Tự Chi, hai người lại càng ngày càng xa anh.
Trần Tự bị tin tức bất thình lình làm cho chấn động, trong phút chốc tiêu hóa không hết.
Anh nằm liệt trên sô pha, tự mình cẩn thận nghĩ lại.
Trong óc lóe lên, cuối cùng Trần Tự cũng hiểu ra.
Anh cười phỉ nhổ: “Thần kinh à, giấu kỹ như vậy.”
-
Bên kia, một tay Thẩm Tự Chi đan vào tay Ôn Dĩ Ninh, một cái tay khác theo thói quen giắt một điếu thuốc, đang tìm bật lửa.
Ôn Dĩ Ninh nhíu mày, không thích Thẩm Tự Chi hút thuốc, duỗi tay lấy điếu thuốc trong miệng anh đi.
Chiều cao chênh lệch khiến cho động tác của cô có chút cố sức, Thẩm Tự Chi cúi người, phối hợp với cô. “Sao anh lại muốn hút thuốc thế?” Ôn Dĩ Ninh ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác, không cho anh có cơ hội lấy lại, nghiêm túc nói, “Em không thích mùi thuốc lá.”
Trước đây thấy anh hút, cô đều ngầm đồng ý, lần này còn nghiêm trọng hơn, hút trước mặt cô luôn.
“Ừm.” Thẩm Tự Chi cũng không có gánh nặng gì, vui vẻ đồng ý, “Sau này không hút nữa.”
Chợt, anh nghiêng đầu qua, lặng lẽ kéo gần khoảng cách với Ôn Dĩ Ninh.
“Hài lòng chưa?”
Ôn Dĩ Ninh: “?”
“Anh có giấu em hẹn hò với cô gái khác không?”
Người Thẩm Tự Chi lại nghiêng sang hơn, sợi tóc lòa xòa trước trán, đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn đường lại càng thêm mê người, thậm chí còn bị bóng đêm phủ lên một chút dáng vẻ quyến rũ lòng người: “Ngửi thử?”
Ôn Dĩ Ninh chịu không nổi sự quyến rũ như có như không đó của Thẩm Tự Chi, dời tầm mắt đi, muốn ngăn lại ám chỉ của anh. Vốn dĩ trên người còn dính chút hương nước hoa trong quán bar cũng sớm bị gió đêm thổi đi hết rồi, chóp mũi cũng chỉ ngửi được mùi hương gỗ thanh mát trên quần áo thôi.
“Anh… đừng có hôn em….” Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh lúc nào cũng nhìn khắp chung quanh, “Có người….”
Tuy rằng chỗ này đã cách con phố vừa rồi một đoạn đường, đêm cũng đã muốn, trên phố cũng không có người.
Nhưng da mặt Ôn Dĩ Ninh mỏng, không dám.
“Hử?”
Trên mặt Thẩm Tự Chi có nét cười nhàn nhạt, lui lại một chút.
Ôn Dĩ Ninh cảm nhận hương vị trên chóp mũi đã nhạt đi, cô thở nhẹ một hơi, buông lỏng cảnh giác.
Nhưng tình trạng này cũng không kéo dài được bao lâu.
Trong một giây hoảng hốt, Thẩm Tự Chi đột giữ lấy gáy cô cúi đầu xuống lần nữa, trong dịu dàng lại có chút tàn nhẫn, kéo cô lấy gần mình. Ôn Dĩ Ninh cả kinh, miệng nhếch lên, ngay sau đó, môi Thẩm Tự Chi liền áp xuống không do dự chút nào.
Hơi thở quyện vào nhau, trong bóng đêm không ngừng bay lên.
Thẩm Tự Chi giữ chặt gáy cô, như muốn hòa người cô cùng làm một với cơ thể mình.
Lúc hôn môi, Ôn Dĩ Ninh theo bản năng quên khống chế hơi thở, làm cho hô hấp bị rối loạn, không lâu sau đó liền có cảm giác thiếu oxy.
Không biết qua bao lâu, Ôn Dĩ Ninh nhấc đôi chân mềm mại không thể chống đỡ được sức nặng cơ thể, nhẹ nhàng đá Thẩm Tự Chi.
Như là chả dùng tí sức nào.
Thẩm Tự Chi an ủi xoa xoa tóc cô, mãi đến khi xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô, mới buông cô ra.
Trước khi lùi lại, còn không quên cắn môi cô một cái.
“Xin lỗi em.” Anh hòa mình vào trong bóng đêm khẽ cười, như thế lại càng thêm quyến rũ, xoa xoa chóp mũi nhỏ của cô, cười đầy thỏa mãn. “Vừa nhìn thấy em, anh không khống chế được.”
-
Bãi đỗ xe cách quán bar khá xa, càng đi càng hẻo lánh.
Suốt đoạn đường còn lại, Ôn Dĩ Ninh biệt nữu không muốn để ý đến Thẩm Tự Chi. Thẩm Tự Chi cũng không gấp, cứ nắm tay cô không buông, chậm rãi đi phía trước.
Ôn Dĩ Ninh đi được vài bước, bỗng nhiên thấy chân phải bị kéo lại, cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy dây giày bị tuột lúc nào không hay.
Hôm nay cô đi một đôi giày nhỏ màu trắng, dây giày rất trơn, bình thường đi hai bước cũng sẽ tuột.
Hôm nay có thể giữ lâu như vậy, cũng đã là kỳ tích.
Giống như vớ được thời cơ quan trọng, Ôn Dĩ Ninh dùng sức kéo tay ra, nhắc nhở Thẩm Tự Chi: “Dây giày em tuột rồi, anh đi trước đi, em đuổi theo ngay.”
Nói xong, giống như sợ Thẩm Tự Chi sẽ buộc dây giày giúp cô, nhanh chóng ngồi xổm xuống. Thẩm Tự Chi không vội: “Anh chờ em ở chỗ đèn đường phía trước nhé.”
Đầu Ôn Dĩ Ninh cũng không ngẩng lên, nắm lấy hai sợi dây giày: “Được.”
Cái bóng trên đường của Thẩm Tự Chi dần dần kéo dài, đi xa.
Ôn Dĩ Ninh giống như đang trốn tránh, tỉ mỉ cột lại dây giày thành một cái nơ con bướm đối xứng nhau, lại cũng cởi dây dày chân bên kia, lặp lại động tác vừa rồi.
Kỳ kèo đến mức này, cô mới chịu ngẩng đầu lên, từ từ đứng dậy.
Nhìn về đèn đường cách đó không xa một cách chăm chú, Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên sửng sốt.
Dưới đèn đường, người đàn ông thân hình thon dài chói mắt như cũ, chỉ là mọc ra thêm một cô gái đứng bên cạnh.
Cô gái ăn mặc rất hở hang, Ôn Dĩ Ninh không nhìn rõ mặt lắm. Nhưng từ động tác của cô ta, có thể nhìn ra sự mập mờ rõ rệt. Ngón tay thon dài của cô gái sắp chạm đến bả vai Thẩm Tự Chi, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, một tấm danh thϊếp, ẩn ý không rõ.
Thẩm Tự Chi vẫn đứng tại chỗ, lù lù bất động.
Trong lúc cái tay kia sắp chạm vào người anh, anh hơi nghiêng người, khó khăn tránh khỏi động tác của cô ta.
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh nháy mắt không còn đẹp nữa.
Cô xém tí nữa thì quên, quanh đây rất loạn, không chỉ có mỗi con phố kia.
Cô bước nhanh tới.
Còn chưa đến bên cạnh Thẩm Tự Chi, Ôn Dĩ Ninh đã nghe được cô gái kia mập mờ ám chỉ.
“Anh đẹp trai, không muốn thử thật sao?”
“Tôi rất sạch, không bệnh……”
Ôn Dĩ Ninh mặt vô cảm đi tới, vừa đi vừa mở di động, chuẩn bị báo cảnh sát.
Lúc Thẩm Tự Chi đối mặt với cô gái, ánh mắt rũ xuống, không nói từ nào.
Mãi đến lúc đuôi mắt nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh đi đến, anh khó lắm mới cười tí. Cô gái nhận ra vẻ mặt Thẩm Tự Chi thay đổi, bực mình chuyển tầm nhìn đi, muốn nhìn xem ai muốn phá mối làm ăn của cô ta.
Đúng lúc đối mặt với ánh mắt Ôn Dĩ Ninh đang đi dưới đèn đường.
Nụ cười ban đầu của cô ta cứng lại, như thể đang hoảng sợ muốn che giấu điều gì đó, nhanh chóng cúi đầu, ngừng nói.
Giọng nói của cô ta có chút ấp úng: “Anh…anh đẹp trai, anh có bạn gái sao không nói một tiếng, tôi không quấy rầy hai người…..”
Chột dạ đến nói không hết câu.
Cô không biết tại sao mình lại đoán như vậy, nhưng bản năng mách bảo cô rằng nguyên do cô gái này phản ứng như vậy không hề đơn giản.
Nếu là người chọn làm nghề này, sớm đã không biết xấu hổ rồi.
Hơn nữa mới nhìn thấy cô ta lớn gan quyến rũ Thẩm Tự Chi thế kia, cũng không cần phải hoảng sợ như thế khi phát hiện đối phương có bạn gái. Rốt cuộc là vì sao.
Đầu tiên Ôn Dĩ Ninh nắm chặt tay Thẩm Tự Chi như tuyên bố chủ quyền, sau đó lặng lẽ đánh giá cô gái đang cúi đầu.
Cô gái có mái tóc xoăn vừa mới nhuộm, dáng người yểu điệu.
Khuôn mặt cũng tạm được, mặt trái xoan mắt xếch, trang điểm dày cộm vẻ già dặn.
Có ba nốt ruồi nhỏ ở khóe miệng, bên cạnh mũi cũng có một nốt ruồi lớn, rất dễ thấy.
Ánh mắt Ôn Nghi Ninh rơi vào trên mấy nốt ruồi, trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, mấy hình ảnh trong trí nhớ cũng dần hiện rõ.
Bên tai là tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng "lộc cộc", Ôn Dĩ Ninh muốn ngăn cô gái lại, nhưng nhận ra cô gái đó đã chạy mất rồi.
Bóng dáng lảo đảo lại chật vật.
“……”
Ôn Dĩ Ninh đứng đó, dòng ký ức đột ngột tràn về khiến cô có chút choáng váng, tâm trạng không ổn định. Thẩm Tự Chi nhận ra sự khác lạ của cô gái bên cạnh, kiên định đỡ cô, “Sao thế?”
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, không nói, nép vào vòng tay của Thẩm Tự Chi, suy nghĩ lộn xộn khiến cô không phân rõ được.
Thẩm Tự Chi không vội, để cho cô ấy duy trì vị trí này.
Một lúc sau, đôi mắt bối rối của Ôn Dĩ Ninh chớp chớp, giọng điệu bất lực xen lẫn tiếng khóc——
“Thẩm Tự Chi, hình như em, nhớ ra cô ta là ai?”
-
Đó là đoạn ký ức tồi tệ nhất với cô.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì tính cách không nóng không lạnh, Ôn Dĩ Ninh được cha mẹ bảo bọc rất kỹ.
Trong những năm đầu tiên học trường tiểu học, cô luôn được yêu thích vì xuất thân gia đình vượt trội, ngoại hình xinh đẹp, tinh tế, tính tình quá tốt.
Lúc đó Ôn Dĩ Ninh tin chắc rằng mọi thứ trên đời này đều tốt đẹp, lương thiện. Nhưng kỳ thật cũng không phải như vậy.
Một người sẽ luôn không thể được tất cả mọi người đều yêu quý.
Cho dù là giữa trẻ con với nhau
Có bao nhiêu người thích cô thì cũng nói rõ có bao nhiêu người ghét cô.
Từ Ân chính là một trong số đó, là người ghét cô nhất.
Các cô gái nhỏ hơi lớn chút, thường sẽ hay có tâm lý ganh đua.
Đúng là, khi so sánh với Ôn Dĩ Ninh, cô ta điểm nào cũng không bằng, đương nhiên sinh ra cảm giác mất cân bằng.
Những trò chơi giữa mấy đứa nhỏ chỉ giới hạn ở mức đùa nghịch, nhưng cố tình, trong lúc đùa giỡn như vậy, vô tình lại mở rộng ra nhiều điều.
Có lẽ ban đầu Từ Ân chỉ nghĩ dạy bảo cô một chút, hoặc là để cho cô bị mọi người chế giễu thôi.
Nhưng cô ta lại xem nhẹ việc những người xung quanh thúc đẩy.
Một hành động vu khống người ta ăn cắp, trong lúc mấy đứa nhỏ không biết nặng nhẹ la hét ồn ào, đã được truyền đi khắp trường với tốc độ rất nhanh. Mà hơn cả chính là, rõ ràng Ôn Dĩ Ninh chưa từng làm gì lại không thể mở miệng chối cãi.
Nhưng tính tình cô nhu mì, ngoài giải thích cũng không biết phải làm gì.
Cô giáo đang bán tín bán nghi về vấn đề này, nhưng do áp lực trong lớp, cuối cùng Ôn Dĩ Ninh bị sắp xếp một nhiệm vụ trừng phạt là dọn dẹp khu vực công cộng.
Nghĩ rằng xử phạt như vậy có thể làm dịu vấn đề.
Nhưng mà mọi người đều thích hóng chuyện, mấy cậu nhóc lại càng tệ hơn.
Từ Ân không có làm gì nữa, nhưng dưới sự chỉ đạo của cô ta, người khác lại ngo ngoe muốn ra tay.
Vì thế lúc Ôn Dĩ Ninh quét dọn khu vực công cộng, mấy nhóc đứng trên ban công phía trên đó, dội thẳng một chậu nước lạnh xuống.
Đó là lúc ác mộng của Ôn Dĩ Ninh bắt đầu.
Chỉ là sau này cô lại quên mất.
Quên mất hết mọi chuyện, chỉ nhớ mỗi cơn ác mộng. “…… Mọi chuyện đại khái như vậy.”
Chỉ có đoạn ký ức này là rõ ràng, Ôn Dĩ Ninh muốn cẩn thận nhớ lại nhiều hơn, nhưng mà cũng chỉ rõ hơn so với lúc trước một chút. Những thứ râu ria thì không nhớ.
Lúc về tới nhà, Ôn Dĩ Ninh uống cạn một ly nước ấm, trạng thái mất hồn mất vía mới khá hơn chút.
Thẩm Tự Chi ôm cô vào ngực an ủi, thuận tay để ly thủy tinh trong tay cô lên bàn, “Cho nên, cô gái vừa rồi, chính là Từ Ân?”
“Vâng.” Cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa tốt lắm, nhỏ giọng nói, “Em không ngờ tới, cô ta sẽ thành như vậy.”
Nếu cô không nhìn thấy Từ Ân vào lúc đó, khi nhớ đến những chuyện này, cô thậm chí có thể ước để những người đó đi chết đi.
Nhưng vào lúc cô chứng kiến bộ dạng đó của Từ Ân, cô đột nhiên cảm thấy, những ân oán kia, đều đã là quá khứ rồi. Cô cũng không biết tâm trạng mình lúc này là như thế nào.
Có lẽ là do thời gian quá lâu, trong thời gian mất trí nhớ nên cô cũng không còn ghét bọn họ thêm nữa.
Ngược lại, năm tháng đã làm phai mờ nhiều dấu vết.
Cho nên, cô cảm thấy, cảm xúc của mình, thậm chí có chút quá mức bình tĩnh.
Những chuyện độc ác xấu xa mà người đó làm, sẽ ở một thời điểm nào đó không hề ngờ tới, sẽ được trả lại hết.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Ôn Dĩ Ninh trước kia thật sự không tin, nhưng hiện tại cô nhận ra, mình có chút tin tưởng
“Bỏ qua chuyện này đi.” Cô do dự chuyển đề tài, “Em buồn ngủ quá.”
“Ừ.” Thẩm Tự Chi để cô thoải mái dựa vào người mình. “Mệt rồi thì nhắm mắt lại, đừng gồng mình.”
Ôn Dĩ Ninh đáp lại, mí mắt nặng trĩu.
Cô nhắm mắt lại, chưa tới năm phút đã ngủ rồi. Thẩm Tự Chi vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích, ánh mắt đen đặc nhìn Ôn Dĩ Ninh an tĩnh ngủ.
Một lúc sau, anh mới nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên.
Chuyện này anh đã biết lâu rồi.
Khoảng thời gian trước, sau khi nghe anh nhắc nhở, vợ chồng Lê Uyên bắt đầu điều tra về việc kia.
Cuối cùng điều tra được kết quả giống như Ôn Dĩ Ninh kể hôm nay.
Bọn họ đã tìm được mấy thủ phạm chính năm đó. Lại không tìm được Từ Ân.
Cô ta giống như thay đổi thân phận, không sao tìm ra nổi.
Hôm nay xem như tìm được rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tự Chi bế cô gái nhỏ đang dựa trong ngực lên, đi vào phòng.
Cô gái nhỏ của anh không muốn đi tìm hiểu điều tra thêm.
Những chuyện còn lại nên để anh xử lý vậy.
-
Bắt đầu từ chuyện này, giống như có một chiếc chìa khóa mở ra những ký ức bị phủ bụi trong đầu Ôn Dĩ Ninh. Ôn Dĩ Ninh cảm nhận rất rõ, những ký ức trong quá khứ của mình, từng chút từng chút khôi phục.
Thậm chí suốt mấy tháng, cô không phát bệnh.
Trong một lần thực hiện cố vấn tâm lý cuối cùng vài tháng sau đó, Trần Tự khuyên cô nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, có lẽ cô đã dần dần khỏi bệnh.
Chuyện này đúng là niềm vui ngoài ý muốn với Ôn Dĩ Ninh.
Ngay lập tức, cô nói chuyện này với Thẩm Tự Chi và người nhà, cũng hẹn trước lịch kiểm tra vào ngày mai.
Nhìn toàn những icon “Chúc mừng”, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy mình giống như trong mộng vậy.
Đồng thời, trong lòng không hiểu sao lại có chút xíu xiu buồn bã mất mát.
Bệnh tình khỏi hẳn, đồng nghĩa với những người bạn ảo làm bạn với cô nhiều năm như vậy rồi, cũng đến lúc phải chia tay.
Cũng đến lúc "vũ trụ nhỏ" phải kết thúc rồi. Đêm đó, Ôn Dĩ Ninh mơ một giấc mộng.
Những người bạn chưa từng gặp lúc tỉnh táo, cuối cùng cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Trong mộng cảnh hư ảo, nói lời tạm biệt với cô.
Bọ họ nói với cô, cô từng chứng kiến vô số lần mặt trời mọc rồi lặn ở "vũ trụ nhỏ" này, chứng kiến chu kỳ vô tận của các vì sao, và chứng kiến
tất cả vẻ đẹp mà cô xứng đáng có được.
Bọn họ còn nói với cô, sẽ có một ngày, cô sẽ tìm lại được, "vũ trụ nhỏ" thuộc về riêng cô.
Thế giới viễn tưởng của cô.
Tỉnh lại sau một giấc mộng dài, Ôn Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào bầu trời thoáng đãng bên ngoài, đột nhiên buồn bã mất mát.
Nhớ đến chuyện hôm nay phải làm, cô đứng dậy, thay quần áo, vội vàng ra cửa.
Mấy tháng gần đây Thẩm Tự Chi đều rất bận, rất ít khi Ôn Dĩ Ninh rời giường mà còn nhìn thấy anh trong nhà. Lúc ra cửa, cô gọi điện cho Thẩm Tự Chi, báo cáo hành trình với anh.
Thẩm Tự Chi nghe xong, đột nhiên cười nhẹ thoải mái, “Đúng lúc khi đó anh rảnh, có thể đến đón em.”
“Không phải” Thẩm Tự Chi ở bên kia đầu dây kiên nhẫn giải thích, “Mọi chuyện xong rồi, anh có thể tạm nghỉ một chút.”
“À…” Ôn Dĩ Ninh gật đầu, nói cho anh địa chỉ cụ thể của bệnh viện, với thời gian tương đối.
Thẩm Tự Chi đồng ý, bỗng dưng cô nhớ tới cái gì, giọng nói trở nên buồn bã.
“.... A Tự.” Ngón tay nắm di động của cô chặt hơn, giọng nói có chút khó xử.
“Hửm?”
“Bọn họ đều có thật, đúng không?”
Ban đầu Thẩm Tự Chi không hiểu ý cô lắm, sau vài giây im lặng mới phản ứng lại.
Anh cười: “Ừ.” “Em sẽ tìm được bọn họ, đúng không?”
……
“Ừ”
Giọng nói của Thẩm Tự Chi càng ôn nhu hơn, “Sẽ.”
Cúp điện thoại, những buồn bã trước đó trong lòng Ôn Dĩ Ninh như được thổi bay đi luôn.
Cả người đều thư thái không ít.
Tuy cô biết, Thẩm Tự Chi nói những lời đó chỉ vì dỗ dành cô.
Dù sao, cũng là người nghiên cứu về thiên văn, sao Thẩm Tự Chi không biết, những chuyện đó là không có thật.
Ôn Dĩ Ninh nghĩ, có lẽ cái cô muốn, chỉ là Thẩm Tự Chi dỗ dành cô thôi.
-
Hôm nay người đến bệnh viện ít hơn so với bình thường một chút, Ôn Dĩ Ninh đến sớm hơn thời gian hẹn trước, rất nhanh đến lượt cô.
Theo báo cáo kiểm tra, bệnh của cô ổn định rồi, cô đang dần hồi phục.
Lúc Ôn Dĩ Ninh cầm kết quả kiểm tra đi ra ngoài, một tia nắng mặt trời chiếu lên tay cô. Lúc này cô mới nhận ra, Hải Thành sớm đã vào xuân lâu rồi.
Dạo này thời tiết càng ngày càng nóng hơn, mặt trời cũng càng ngày càng gay gắt.
Thậm chí còn có chút giống mùa hè.
Ôn Dĩ Ninh nhớ rõ, bệnh viện có một bồn hoa, hoa ở đó nở rất đẹp.Thấy thời gian còn sớm, đoán Thẩm Tự Chi chắc còn chưa tới, nên cô bước nhẹ nhàng tới chỗ bồn hoa.
Đúng như cô nghĩ, đúng lúc hoa trong bồn nở, vươn mình về phía mặt trời ấm áp, đúng là cảnh đẹp.
Chụp mấy tấm ảnh, Ôn Dĩ Ninh chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè, chợt nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên phía sau.
Cô xoay người, đúng lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Ôn Dĩ Ninh không nhớ rõ tên của Triệu Uyển lắm, suy nghĩ mãi mới nhớ ra, đang định vẫy tay chào, lại thấy cô gái đó nhìn cô, nhướng mày cười lạnh một tiếng. Cô ta đi tới, cười đầy mỉa mai.
“Yêu đương với Thẩm Tự Chi, vui vẻ lắm nhỉ?”
Ôn Dĩ Ninh không hiểu gì, dời tầm mắt đi, không muốn giao lưu với người này quá nhiều.
Chuyện lần trước tuy là đã qua lâu rồi nhưng vẫn trở thành rào chắn trong lòng cô. Trừ những lễ phép cần thiết, cô không muốn có bất cứ hành động gì.
Cô tin, Triệu Uyển cũng chả nói được lời hay ý đẹp gì với cô.
Sợ còn phải tiếp xúc thêm, Ôn Dĩ Ninh cất điện thoại, chống lên bồn hoa đứng dậy, không nói thêm gì chuẩn bị đi khỏi.
Một bàn tay đang cầm tài liệu vươn qua.
Nhìn qua có vẻ Triệu Uyển không có ý định cho cô rời đi, tài liệu trong tay run lên, “Nhìn thử xem, đây là gì?”
Ôn Dĩ Ninh “a” một tiếng.
Báo cáo bệnh trầm cảm.
Cô ngước nhìn Triệu Uyển, “Vậy nên?”
Liên quan gì đến cô. Triệu Uyển nghĩ là Ôn Dĩ Ninh không hiểu ý mình, im lặng một giây, cười lạnh một tiếng, “Cô thấy sao? Còn không phải cô ban tặng cho à?”
Ôn Dĩ Ninh chớp chớp mắt, giống như đang bối rối: “?”
Những chuyện trước kia, cô hoàn toàn không có cảm giác áy náy.
Người bị hại là cô, không xảy ra chuyện gì cũng là cô. Nếu có nói đến áp lực dư luận mà Triệu Uyển phải chịu, thì đó cũng chỉ là do cô ta tự làm tự chịu.
Sao cô phải có phản ứng khác gì chứ?
Triệu Uyển không ngờ phản ứng của Ôn Dĩ Ninh vẫn lạnh nhạt như vậy, cắn răng, cười gượng, “Chẳng qua, tôi cũng cảm thấy, không liên quan gì.”
“Dù sao,” Cô ta cười càng kỳ lạ, “ Cô chẳng hay biết gì về những chuyện Thẩm Tự Chi giấu trong bóng tối, còn đáng thương hơn nhiều.”
Ôn Dĩ Ninh nhíu mày, “Cái gì?” Rốt cuộc Triệu Uyển cũng nhìn được cái phản ứng mà mình muốn, vừa lòng cười rộ lên, móng tay nắm chặt trang giấy, “Đúng là Thẩm Tự Chi không có nói cho cô.”
“Cô còn không biết nhỉ? Anh ta là một kẻ biếи ŧɦái!”
“Cô cho rằng anh ta bởi vì ở cùng với cô một khoảng thời gian, ngày ngày chung đụng, nên mới thích cô?”
Triệu Uyển khinh thường hừ một tiếng, “Cái suy nghĩ này cũng quá ngây thơ đi.”
“Từ lúc cô 15-16 tuổi anh ta đã dõi theo cô, lâu như vậy rồi, anh ta đều nghĩ cách để có được cô.”
……
“À”
Không nhìn thấy biểu cảm sụp đổ của đối phương, Triệu Uyển nói xong một hồi lâu, cũng chỉ nhận được một tiếng “à” nhè nhẹ của Ôn Dĩ Ninh.
Cô ta ngạc nhiên, nói thêm, “Kể cả chuyện ở cùng với cô, anh ta sớm đã có nhà để ở, vì sao còn muốn ở chung với cô, cô không nghĩ đến à?” Mặt mày Ôn Dĩ Ninh không có gì thay đổi: “Tôi biết.”
Cô còn tưởng Triệu Uyển muốn nói chuyện gì với cô, thì ra chỉ có chuyện này.
Triệu Uyển thấy Ôn Dĩ Ninh chả để tâm gì đến những lời cô ta nói, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, nhịn không được đưa hai tay ôm lấy vai cô, “Cô không thấy, anh ta rất biếи ŧɦái hả?”
Móng tay dài dùng sức cấu vào thịt cô, Ôn Dĩ Ninh thấy đau, giãy giãy bả vai, ánh mắt lạnh lùng, “Cô muốn nói cái gì…..”
Cô còn chưa nói xong, Triệu Uyển giống như chịu phải đả kích, lại đi lên một bước.
Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp lui lại, bả vai đã bị buông ra.
Cô bị mất cân bằng, ngã vào bồn hoa.
Trong lúc hoảng loạn Ôn Dĩ Ninh dùng tay chống xuống đất, chỗ tay truyền đến một cơn đau thấu tim.
Lại nhìn về phía Triệu Uyển, vẻ mặt dữ tợn lại dại ra của cô ta còn chưa kịp thu lại. Phủ sạch bùn đất bắn lên người mình đi, tâm trạng của Ôn Dĩ Ninh lại bình tình trở lại.
Cảm giác đau đớn ở cô tay không ngừng truyền đến, Ôn Dĩ Ninh tạm thời không để ý.
Cô dùng tay trái chống xuống, đứng lên lần nữa, nén giận, nhàn nhạt cười.
“Dì à, có phải dì bị thiếu thốn tình cảm không?”
“Muốn được người mình thích công nhận, nên tốn công tốn sức tạo cơ hội, muốn được quần chúng yêu thích, nên không ngại đi copy truyện của người khác.”
Lập tức, Triệu Uyển bị chọc trúng chỗ đau, hét loạn lên: “Sao thế được! Tôi thiếu cái gì……”
Ôn Dĩ Ninh lại làm một động tác ra hiệu im lặng.
“Tiếc là, truyện cô copy, là của tôi, người cô thích, cũng thích tôi.”
“Nếu cô thực sự cảm thấy, Thẩm Tự Chi là tên biếи ŧɦái,” giọng nói của Ôn Dĩ Ninh vẫn thực nhẹ, mềm, “Vậy, cũng không thể nào thích anh ấy đi.” “Là vốn định ám chỉ chính mình, lại quên mất phải tẩy não cho người khác?” cô còn cười cười. “Có phải rất ghét tôi không?”
Đây là lần đầu tiên, Ôn Dĩ Ninh muốn đi khiêu khích người khác.
Trước kia luôn có người nói, ngoài khuôn mặt ra, cô chẳng giống ba cũng chả giống mẹ, tính tình vô cùng mềm yếu.
Bây giờ mới thấy, chẳng qua là cô chả để chuyện gì ở trong lòng, không đến mức để cô phải tức giận thôi.
Mà Thẩm Tự Chi, là người cô để tâm, là bảo tàng mà cô vô cùng trân trọng.
Triệu Uyển á khẩu không nói được gì, móng tay nhọn hoắt bẻ gãy một cái cây.
Cô ta chỉ vào Ôn Dĩ Ninh: “Cô….”
Ôn Dĩ Ninh không thèm để ý, xoa xoa cổ tay mình, nghĩ chắc sẽ sưng lên mất, vì thế không muốn đôi co với Triệu Uyển, bước chân nhanh hơn, định rời khỏi bồn hoa. Lúc đi qua người Triệu Uyển, trong lòng cô đột nhiên toát lên một ý định ác liệt.
Cô kiễng chân lên, giọng nói nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ, “Dì à, dì không cảm thấy bây giờ dì rất giống một bà điên la lối om sòm à?”
Nói xong, Ôn Dĩ Ninh giơ tay, gỡ một cọng dây buộc tóc đang siêu vẹo trên đầu cô ta xuống.
Triệu Uyển hét lên, muốn giữ lại, nhưng mà không kịp nữa rồi.
Đầu tóc rối bù, càng làm nổi bật vẻ vặn vẹo trên mặt cô ta.
Ôn Dĩ Ninh không nhìn nữa, vừa lòng ném dây cột sang một bên, cất bước đi khỏi.
Còn chưa đi được hai bước, cô đụng phải một đám người khiêng camera.
Giống như nước đổ ngược dòng.
Ôn Dĩ Ninh nghe loáng thoáng mấy người kia khe khẽ nói nhỏ….
“Triệu Uyển ở bên kia à?”
“Ở bên kia, ở bên kia!”
……
-
Cô ở bệnh viện xử lý sơ qua cổ tay bị thương, Ôn Dĩ Ninh nhận được điện thoại của Thẩm Tự Chi. Sau khi cúp điện thoại, cô vừa ra đến cổng bệnh viện, liền thấy xe Thẩm Tự Chi luôn.
Cô dùng tay trái không quá thuận mở cửa xe, ngồi vào trong.
Thẩm Tự Chi nhìn thấy động tác của cô có chút kỳ quặc, nhíu chân mày lại: “Sao thế?”
Ôn Dĩ Ninh chờ anh thắt xong dây an toàn cho mình, mới giơ tay lại gần, nũng nịu nói: “….bị thương rồi, nhưng mà đã xử lý qua.”
Thẩm Tự Chi nhìn chỗ bị thương của cô một lát, thấy đã xử lý khá ổn mới giãn mày ra, “Đau không?”
Ôn Dĩ Ninh giả bộ khụt khịt: “…..Hơi hơi đau.”
Thẩm Tự Chi giả đò phủ tay lên: “Muốn anh xoa xoa cho em?”
“…..” Ôn Dĩ Ninh kinh sợ, rụt tay lại ngay, “Không sao, về nhà em chườm là được.”
Nhớ đến hôm nay mình còn định gội đầu, cô lại nói: “Chỉ là, hôm nay nhờ anh gội đầu cho em nhé.” Thẩm Tự Chi cười khẽ, “Ừ.”
-
Đón Ôn Dĩ Ninh về nhà rồi, chiều nay Thẩm Tự Chi cũng không cần đi làm vội, vì thế ở lì trong nhà với Ôn Dĩ Ninh.
Anh lười biếng ngồi trên ghế sô pha, Ôn Dĩ Ninh gối lên đùi anh, đang dùng tay trái lướt Weibo một cách khó khăn.
Thẩm Tự Chi cũng không biết Ôn Dĩ Ninh bị sao, kể từ lúc về nhà, cô cứ bám lấy anh miết, bám hơn lúc trước nhiều.
Nhưng mà anh cũng rất vui khi thấy cô như vậy.
Ôn Dĩ Ninh lướt weibo một lát, bỗng ném điện thoại cho Thẩm Tự Chi: “Em đánh chữ không tiện, anh giúp em đăng bài đi. Nói tay phải em bị thương rồi, không vẽ tranh được, xin nghỉ phép.”
Thẩm Tự Chi nhận lấy, theo chỉ thị của cô, đăng một bài xin nghỉ phép lên tường.
Trả lại điện thoại cho Ôn Dĩ Ninh, Thẩm Tự Chi cúi đầu nhìn khuôn mặt trái xoan tinh xảo của cô gái nhỏ, nhìn thật lâu vào hàng mi cong vút. Tóc dài đen nhánh phân tán trên đùi, đối lập mãnh liệt với cổ dài tuyết trắng, cổ áo hơi trễ xuống, xương quai xanh xinh đẹp nhìn thấy rõ ràng.
Nếu trễ thêm chút nữa…..
Sau khi Ôn Dĩ Ninh nói cảm ơn xong, ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy yết hầu của anh trượt trượt.
“……”
Trong lòng Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng hiện lên ba chữ “Không thể nào”, căng thẳng ngồi dậy, nói cảm ơn với Thẩm Tự Chi, lại đề nghị: “Hay bây giờ giúp em gội đầu đi?”
Thẩm Tự Chi cảm nhận được cô gái nhỏ đang căng thẳng, giúp cô sửa sang lại cổ áo, dung túng nói: “Được.”