Vị Ngọt Của Nước Mắt

Chương 21: Chương 21



Giây phút ấy, thời gian dường như ngưng đọng lại, chỉ có những cảm xúc rối ren len lỏi vào hai trái tim đang đập những nhịp không bình thường.
Ở Thành Nguyên lúc này, sự băng lãnh tàn độc hoàn toàn biến mất, vẻ ngạo mạn đáng bị rũ bỏ , anh chỉ là một con người bất hạnh chịu nhiều tổn thương và luẩn quẩn mãi không thoát ra được. Đôi mắt anh như thủy tinh sắp vỡ, sự kìm nén khiến trái tim không ngừng đau nhói.
Băng ngỡ ngàng, mắt chầm chậm nhìn xuống tay anh, tay áo sắn lên để lộ một vết rạch dài, sâu và không thể không đau.
Cái cảm giác trong cô lúc ấy như khi chứng kiến người mình yêu hạnh phúc người khác.
Đau lắm!
Như có ai siết chặt trái tim lại, vị tanh của máu xộc lên ghê rợn.
Băng choáng váng, cô dựa người vào cửa, đôi mắt mờ đi nhưng vẫn đủ để nhìn thấy sự hoảng sợ đến thần người của Thành Nguyên. Anh như bị dính chặt với nhà, không có cách nào cử động, chỉ thấy một cơn đau dữ dội choán kín người.
Nỗi đau đền từ quá khứ.
Băng càng ngày càng thấy đau. Vị tanh của máu khiến cô ho sặc sụa, hít thở khó khăn.

Cô ghét máu.
Cô ghét trái tim mình, căm thù nó. Sao nó lại ngu ngốc như thế? Nó không thấy chủ nhân của nó đau thế nào sao?
Băng quỵ xuống, một tay giữ ngực, cố đứng dậy nhưng hoàn toàn không thể. Cô cố mở to mắt để nhìn anh, cô không biết tại sao, chỉ là cô thực sự rất muốn.
Cô không thể tin được sao mình lại lên cơn đau tim khi mọi thứ vẫn bình thường. Cô không có cảm xúc gì quá khích, đâu có thứ gì để cho cô những cảm xúc ấy?
Băng cắn răng, cô bực tức với chính bản thân mình.
Lúc này Thành Nguyên mới lấy lại được ý thức, anh vội vàng bế cô lên rồi đến bệnh viện. Cô lúc này rất giống người ấy, cô lên cơn đau tim phải chăng là do anh? Người ấy cũng vậy, và người ấy đã ra đi.
Và cô, nếu cứ ở bên anh, có lẽ cũng sẽ giống người ấy.
Thành Nguyên tựa con thú thoát khỏi vòng kìm h.ãm, anh lao xe như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Mất cô là điều anh không bao giờ nghĩ tới.
Anh thừa nhận mình yêu cô, có thể nó chưa sâu đậm nhưng chắc chắn là anh yêu cô.
Không lý do, tình yêu đâu cần có lý do? Nếu biết lý do thì anh đã biết cách ngừng yêu cô rồi. Bởi, anh sẽ chỉ sống cho đến khi quá khứ khép lại. Và anh không muốn bất kì ai đau buồn vì anh. Nhất là cô.
Gió chợt lướt qua, một cơn gió kì lạ, lạnh buốt.
- Anh...
Tiếng cô gái nhẹ nhàng vang lên, nhẹ đến mức bị nắng xóa tan trong không trung. Người con trai dường như không để ý đến bất cứ điều gì, tay anh vẫn lặng lẽ đảo tung đĩa cơm. Anh cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.

- Anh Khang...
Kiều Linh gọi lại lần nữa, to hơn nhưng vẫn rất bé đối với Duy Khang lúc này. Sự bức bối trong lòng khiến anh gần như muốn phá hủy tất cả nhưng anh không thể, anh phải kìm nén. Và kím nén là điều cô cùng khó khăn đối với một người đang nổi điên.
- ANH!
Kiều Linh gần như hét lên, nhỏ cũng đâu sướng hơn anh. Duy Khang như vậy, lòng nhỏ thấy bất an vô cùng. Ai cũng tưởng nhỏ luôn luôn nắm giữ được trái tim anh nhưng sự thât thì, nhỏ biết mình đang phải san sẻ trái tim anh ột người khác.
Duy Khang giật mình, anh ngẩng đầu nhìn nhỏ, thấy đôi mắt ấm ức long lanh kia, anh xót xa ôm nhỏ vào lòng dù ở giữa nhà ăn.
- Xin lỗi, anh xin lỗi, em đừng khóc. Anh sợ em phải đau vì anh.
Kiều Linh im lặng, nhỏ không kìm nén được nước mắt của mình. Nhỏ cứ khóc, khóc trong lòng anh, khóc cùng những suy nghĩ rối ren của mình.
Nhỏ biết, nhỏ không thể sống như thế mãi được. Nhưng người ấy là bạn, bạn thân của nhỏ.
Nhỏ nên làm sao đây?
Kiều Linh cắn môi, ánh mắt buồn nhìn về phía xa xăm.

- Anh lo cho Băng lắm, đúng không?
Duy Khang ngừng thở một giây rồi im lặng không nói.
- Băng là em gái anh mà...
Kiều Linh vẫn tiếp tục, giọng nhỏ trở nên dịu dàng, nụ cười tươi tắn trên môi. Trong nhỏ như nàng thiên sứ của nắng, một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa.
- Chiều nay mình đi chơi nha, em chán quá!
Duy Khang hôn lên mái tóc Kiều Linh, anh khẽ ừ hử một tiếng. Cô gái nhỏ cười ngọt ngào, bắt đầu nói những câu làm nũng dễ thương.
Và họ dần dần đánh mất chính bản thân mình.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.