Vì Gặp Em, Cả Thế Gian Ngọt Ngào

Chương 11: Nhất chiêu chế địch



Sau khi giành được đơn hàng, "phần thưởng" đầu tiên mà công ty dành cho tôi là để tôi thoải mái nằm nghỉ.

 

Khi Tống Lạc đến bệnh viện, tôi đang nằm trên giường vừa xem video của "chồng quốc dân" nào đó, vừa được Tống Khiếu đút cho ăn.

 

"Chồng mình đẹp trai quá!" Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vẻ mặt thèm thuồng.

 

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo phả vào mặt mình, khiến tôi quên cả nhai, thậm chí còn thấy sống lưng lành lạnh.

 

Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sắc bén và mang theo sát khí của Tống Khiếu, tôi thừa nhận, tôi sợ rồi!

 

"Đẹp trai đến mức nào? Khương Nghiên, chị thấy bây giờ chị nhìn chằm chằm vào đàn ông khác trước mặt tôi như vậy có ổn không?" Cậu ấy đưa tay phải nâng cằm tôi lên, "Hơn nữa vẻ mặt còn thản nhiên như vậy? Gọi chồng một cách ngọt xớt?"

 

Tôi bỗng chốc lúng túng, nhưng ngay sau đó đã được thay thế bằng vẻ giễu cợt: "Cậu? Ghen rồi à?"

 

"Nói nhảm, Khương Nghiên, chị có tin tôi đánh chị không!"

 

"Không tin!" Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, "Cậu không nỡ đâu."

 

"Vậy chị thử xem..." Cậu ấy đột nhiên đứng dậy, cả người nghiêng về phía tôi.

 

"Dừng lại! tôi sai rồi!..."

 

Hàng mi dài che khuất đôi mắt long lanh của cậu ấy, dừng lại ở vị trí cách môi tôi 5 cm.

"Sai chỗ nào?" Giọng nói dịu dàng, "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời!"

 

"Tôi, tôi không nên nhìn đàn ông khác trước mặt cậu, Tống Khiếu, còn gọi người ta là chồng..." Tôi cố tình nhấn mạnh chữ [trước mặt].

 



"Vậy còn tạm được..." Cậu ấy bỗng hoàn hồn, "Không đúng, ý chị là sau này còn định xem lén sao?"

 

Cậu ấy lại áp trán vào trán tôi: "Khương Nghiên, tôi nói cho chị biết, từ nay về sau, ngoài Tống Khiếu tôi ra thì ai chị cũng không được nhìn, chỉ được nhìn tôi!"

 

Nói xong, một nụ hôn liền phủ xuống. Đôi môi mềm mại của cậu ấy, dịu dàng mơn trớn, đánh thẳng vào sâu thẳm tâm hồn tôi.

 

"Ồ? Hai người đang làm gì vậy?" Giọng nói giễu cợt của Tống Lạc phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn này.

 

Tôi vội vàng đẩy Tống Khiếu ra, hai tay che mặt đã đỏ bừng.

 

Tống Khiếu quay đầu nhìn Tống Lạc: "Làm gì chẳng phải chị đã thấy rồi sao? Tự tin lên chị, không cần nghi ngờ..."

 

"Tên nhóc này láo quá nhỉ? Ngay cả chị gái như tao mà cũng dám giấu, nói! Mày rốt cuộc là thích Khương Nghiên nhà tao từ lúc nào?"

 

"Cái gì mà nhà chị? Khương Nghiên từ bao giờ thành người nhà chị..." Tống Khiếu dừng lại một lúc, "Thôi được rồi, coi như em chưa nói gì! Em ra ngoài hút thuốc đây."

 

Nhìn bóng lưng Tống Khiếu biến mất ở cửa, Tống Lạc mỉm cười, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sáng lấp lánh.

 

"Khương Nghiên, thế nào? Những gì mình nói trước đây đều đúng chứ?"

 

"Đúng đúng đúng, Tống đại tiểu thư, cậu giỏi nhất! Đúng rồi, tối qua mình không phải đã gửi tin nhắn cho cậu sao? Sao sau đó lại biến thành Tống Khiếu?"

 

"Cậu đừng có được voi đòi tiên, nếu mình đến đó, mình còn có thể nhìn thấy cảnh vừa rồi sao? Nếu mình đi, hai người còn phải dây dưa đến bao giờ nữa?"

 

Tống Lạc cầm một miếng trái cây tôi vừa ăn dở bỏ vào miệng, lẩm bẩm tiếp: "Dù sao đó cũng là em trai mình, mình hiểu nó, nó là kiểu người có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, tự mình gánh vác, không muốn nói với ai, đối phó với kiểu người này cậu phải ra tay bất ngờ, chỉ cần một chiêu, tạo cơ hội ép nó một cái, đơn giản thô bạo, nhất chiêu chế địch. Không phải sao? Tối qua cậu tự mình dâng đến tận cửa, điều kiện trời ban như vậy, sao mình có thể bỏ qua chứ?"

 

"Vậy Tống Khiến? Cậu ấy... lúc đó có nói gì không?"



 

"Nó á? Khi nghe nói cậu uống đến mức không chịu nổi ở khu nghỉ dưỡng, nó cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài luôn, nào còn kịp nói gì nữa! Ngay cả địa chỉ cụ thể và định vị cũng là mình chuyển tiếp cho nó sau khi nó đã đi rồi. Thế nào? Em trai mình đủ ngầu đủ chất chưa?"

 

Tôi hoàn toàn sững sờ, như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua nơi nhạy cảm nhất trong trái tim, một dòng nước ấm không ngừng dâng lên trong lòng, từ từ bao bọc lấy tôi, cho đến khi Tống Khiếu lại xuất hiện trong tầm mắt.

 

"Tống Khiếu, cậu… Có muốn ngủ không?"

 

Cậu ấy chậm rãi gật đầu, rồi lại trả lời không liên quan: "Nhưng cũng tùy người!"

 

Tôi nghe câu trả lời kỳ lạ này, không hiểu ý cậu ấy ngay lập tức, một lúc sau mới ngộ ra, rồi...

Mặt tôi lại đỏ bừng.

 

"Tống Khiếu, tôi muốn về nhà, không muốn ở đây nữa."

"Vậy chị còn thấy bị sao nữa không?"

 

"Ừm, đầu cũng không đau nữa, dạ dày cũng không còn khó chịu nữa, thở cũng thông rồi, toàn thân tràn đầy sức lực..."

 

Hình như đúng là vậy, có lẽ sức lực phần lớn đến từ người bên cạnh này!

 

Cậu ấy cười toe toét, đưa tay lướt qua sống mũi tôi: "Tôi đi hỏi bác sĩ xem sao."

 

"Tống Khiếu!" Cậu ấy dừng bước nhìn tôi.

 

"Cậu cười lên trông đẹp trai thật đấy! Sau này nhớ cười nhiều lên nhé? Đừng có lúc nào cũng trưng cái bản mặt lạnh lùng đó, như vậy sẽ mau già lắm!"

 

Cậu ấy cong khóe miệng, ngay cả đôi mắt nhìn tôi cũng chứa đầy ý cười: "Được! Nghe lời chị!"

Cùng với nụ cười này, và câu nghe lời chị, tôi như bay lên vũ trụ...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.