Vì em

Chương 47




Một khắc khi bước ra khỏi phòng thi, tinh thần Đường Thi có chút hoảng hốt, khi lần nữa ngẩng đầu, nhìn thấy đoàn người đông nghịt cách đó không xa, trên mặt dần dần hiện nên nụ cười.
 

Thi đại học, thật sự kết thúc rồi.
 
"Đường Đường." Diệp Hoa tinh mắt nhìn thấy Đường Thi, vội vàng giơ giơ tay lên, lấy nước và đồ ăn chuẩn bị ra, đưa cho Đường Thi.
 
"Cảm ơn bác Diệp ạ." Đường Thi nhận nước, nhuận nhuận họng.
 
Diệp Hoa thấy khí sắc của Đường Thi khá tốt, cũng không hỏi nhiều, lập tức nói đến Đoàn Thích: "A Thích sao còn chưa ra nữa?"
 
Cũng trùng hợp, Đường Thi và Đoàn Thích cùng được phân đến một trường thi, Diệp Hoa đặc biệt tạm gác công việc trên tay, đến đưa đi thi, có điều Diệp Hoa cũng cũng không giống gia trưởng khác, đợi dưới thái dương, bà có tài xế riêng, trong xe lại có điều hòa, cũng không khó chịu.
 
"Sắp rồi ạ." Đường Thi nhìn ra bên ngoài một cái, cô có chút không chịu nổi sự nóng bức của trường thi, sau khi viết xong lại kiểm tra không có sai sót, là nộp bài, nhưng cách thời gian cuộc thi kết thúc cũng không còn bao nhiêu thời gian.
 
Đang nói chuyện, bóng hình Đoàn Thích xuất hiện.
 
Đường Thi dịch về bên trong, để cho Đoàn Thích một chỗ trống, Đoàn Thích thuận thế ngồi vào, lại từ mình động thủ lấy nước, Diệp Hoa tỉ mỉ nhìn thần sắc của hai người, đều không có vấn đề gì, bảo lái xe đi về nhà.

 
"Tối nay lớp của hai đứa tổ chức liên hoan?" Diệp Hoa quay đầu hỏi.
 
"Vâng ạ, thầy giáo cũng sẽ đến." Xem như là tiệc tạ ơn giáo viên đi, dù sao sau tối hôm nay, muốn tụ tập đông đủ mọi người, chắc là rất khó.
 
"Vừa hay, bác nhìn trúng một chiếc váy, vừa nhìn cái liền cảm thấy rất thích hợp với Đường Đường, đã mua rồi, Đường Đường phải mặc thật xinh đẹp đi tham gia liên hoan, không thể từ chối, đây là phần tâm ý của trưởng bối." Diệp Hoa cười híp mắt nhìn Đường Thi, không cho Đường Thi từ chối.
 
Đường Thi: "........... Vâng ạ, cảm ơn bác Diệp."
 
"Đừng nhìn nữa, mẹ con không mua quần áo mới cho con đâu, trong tủ con nhiều đồ mới như vậy, cũng không thấy con mặc, nếu như anh họ con biết con chà đạp quần áo mà nó tỉ mỉ lựa chọn như vậy, nhất định sẽ cằn nhằn con."
 
Diệp Hoa nhớ đến những bộ quần áo định chế cao cấp bị Đoàn Thích tùy tiện nhét vào trong tủ kia, có chút không nhẫn tâm, tốt xấu gì cũng mặc một lần chứ, bà cũng không xa hoa như vậy đâu.
 
Đoàn Thích nhìn mẹ ruột một cái, mím mím môi, không nói gì, nhưng trong đôi mắt có ghét bỏ rõ ràng, Đường Thi và Diệp Hoa đều nhìn rõ.
 
Đường Thi quét mắt nhìn quần áo trên người Đoàn Thích, một thân quần áo thoải mái, bởi vì là cao khảo, bọn họ không cần mặc đồng phục trường, hoặc là nói, sau này đồng phục trường chính là tồn tại ở dưới đáy tủ rồi.
 
Cô đúng là vẫn chưa từng nhìn thấy Đoàn Thích mặc đồ nghiêm túc ngoại trừ đồng phục, bình thường không phải là đồ bóng rổ thì chính là quần áo bình thường.
 
Đoàn Thích tinh chuẩn bắt được ánh nhìn đánh giá kia của Đường Thi, ý vị không rõ nhìn Đường Thi một cái, khóe miệng cong cong.
 
"Đúng rồi, Steven gọi điện đến, con có muốn đến bên chỗ nó chơi không?" Diệp Hoa nhớ đến người cháu này, có chút đau đầu, có điều nếu Đoàn Thích không tham gia quân huấn, vậy thì, ra nước ngoài mở mang cũng tốt.
 

Đoàn Thích: "Không đi."
 
Đường Thi giật giật lỗ tai, Steven? Cái tên này nghe có chút quen tai.
 
"Đúng rồi, Đường Đường, Steven là anh họ A Thích, đang học ở Anh, lớn hơn hai đứa mấy tuổi, có cơ hội hai đứa có thể đến chỗ nó chơi." Diệp Hoa nhìn Đường Thi, giải thích.
 
Đường Thi gật gật đầu, dùng nụ cười che giấu nội tâm khiếp sợ, anh họ? Ừ, đây cũng là một nhân vật lớn, một cầu nối quan trọng để Tô Tiếu tiến về quốc tế....
 
Nhưng không còn Đoàn gia, Đường Thi cho rằng, Tô Tiếu muốn phát triển, phỏng chừng phải gian nan hơn rất nhiều, Diệp gia không phải gia tộc dễ dàng quyến rũ như vậy, Diệp gia có của cải, phải nói là phú khả địch quốc cũng không nói quá, mà Steven là người thừa kế, tuyệt đối không đơn giản.
 
Trở lại Đoàn gia, Diệp Hoa gấp gáp đem váy ra, để Đường Thi mau chóng đi thử xem.
 
Mặc chiếc váy màu trắng đến đầu gối này, Đường Thi ước lượng một bên góc váy, chất lượng không thể chê, hơn nữa thiết kế bên trong đáng yêu lại có cảm giác có chút ưu nhã, nhìn bản thân mình trong gương, Đường Thi cũng cảm thấy mình xinh đẹp vô cùng.
 
Váy rất vừa vặn, phỏng chừng Diệp Hoa dựa vào vóc dáng của cô mà mua, lại soi gương, thấy chiếc váy ổn thỏa mà buông bên người, Đường Thi liền đi ra ngoài.
 
 Đôi mắt Diệp Hoa nháy mắt sáng lên: "Ta đã nói ánh mắt của ta rất được rồi mà, Đường Đường mặc vào thật đẹp, nào nào nào, bác bện tóc cho cháu."
 
Đường Thi: "........" Sao cô lại cảm thấy trong nháy mắt hứng thú của bác Diệp đột nhiên dâng trào vô cùng nhỉ? Không phải ảo giác chứ?
 
Bà nội Đoàn cười: "Lần này con hoàn thành được tâm nguyện trang điểm cho con gái rồi đấy."
 
Diệp Hoa cười híp mắt: "Lúc A Thích còn nhỏ con vốn muốn trang điểm cho nó thành bé gái, kết quả nó quá tinh ranh, mỗi lần đều không thành."
 
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là, Đoàn Trường Vệ là một ba ba tốt, cũng không để cho con ruột của mình để loại một quá khứ đen tối không thể xóa nhòa.
 
Tựa như cũng nhớ lại chuyện trước kia, bà nội Đoàn cười ha ha gật đầu: "Đường Đường mặc váy này đẹp, cần phải làm tóc."
 
Đợi Đường Thi được Diệp Hoa và bà nội Đoàn kéo đến trước gương, Đoàn Thích mới đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt hoa đào sâu kín mà nhìn bóng lưng trắng tuyền kia, âm thầm nhếch môi.
 
"Đi đi đi, đừng có ở đây vướng víu." Ông nội Đoàn vô cùng ghét bỏ Đoàn Thích, mạnh mẽ vẫy vẫy tay.
 
Đoàn Thích cúi đầu nhìn trang sách không có chút dấu vết chuyển động trong tay, im lặng lật qua trang khác, ông nội Đoàn nhướng mày, hừ một tiếng.
 
Diệp Hoa rất khéo tay, thêm vào đó có bà nội Đoàn bên cạnh chỉ đạo, rất nhanh, kiểu tóc mới của Đường Thi đã làm xong, Đường Thi yên lặng nhìn kiểu tóc công chúa nhỏ của mình, không nhịn được giơ tay sờ sờ, cảm giác rất non nớt....
 
"Được rồi! Ừ, cứ như vậy, Đường Đường nhà chúng ta nhất định là cô bé xinh đẹp nhất rồi." Diệp Hoa véo véo khuôn mặt Đường Thi, cảm giác không tồi, lại giơ tay véo thêm mấy cái nữa, trong lòng thỏa mãn.
 
Bà nội Đoàn ở bên cạnh nhìn, trên mặt đều là nụ cười, hiển nhiên vô cùng tán thành Diệp Hoa.
 
"A Thích đêm nay phải bảo vệ công chúa nhỏ nhà chúng ta thật tốt đấy." Diệp Hoa trêu chọc nhìn về hướng phòng khách một cái, lại nhướng nhướng mày với Đường Thi.
 

Đường Thi giật giật khóe miệng, nở một nụ cười, có điều, một thân trang phục này, xác thực thích hợp với cô bây giờ, vừa nghĩ như vậy, Đường Thi lại thoải mái, khụ, cô không phải giả vờ trẻ con, cho dù tuổi tác tâm lý của cô cao, nhưng cô gái nào mà không muốn mãi mãi là đóa hoa mười tám?
 
Diệp Hoa nhìn Đường Thi một chút, hơi suy nghĩ, móc ra một cây son môi: "Nhìn vẫn hơi nhợt nhạt chút, Đường Đường, bác dâu hai tô cho cháu chút son?"
 
Đường Thi ngoan ngoãn gật đầu, đồ trang điểm cô ít khi dùng, nhưng tô son ra ngoài, là việc kiếp trước cô hay làm.
 
Trước khi thoa son, Diệp Hoa nâng mặt Đường Thi lên cẩn thận ngắm nhìn một hồi, dù là Diệp Hoa gặp đủ các loại mỹ nhân cũng không khỏi cảm thán, cô bé này ngũ quan thật đẹp, tự nhiên mà thành, da dẻ trắng nõn lại hồng hào, những đồ trang điểm mà bà chuẩn bị kia cũng không dùng đến.
 
May mà, son môi còn có chút đất dụng võ.
 
Mắt liếc nhìn son môi, Đường Thi nhìn thấy nhãn mác trên son môi, dừng một chút, Chanel.
 
Diệp Hoa tô cho Đường Thi chính là màu hồng nhạt, phối với trang phục của Đường Thi, đúng là hiện lên vẻ đáng yêu lại có chút xinh đẹp, lúc này, Diệp Hoa là thật sự hài lòng.
 
"Được rồi, đi ra ngoài cho ông nội Đoàn và anh Thích của cháu nhìn," nhớ đến một thân đồ bình thường của Đoàn Thích, Diệp Hoa lại nói, "A Thích mặc đồ thoải mái như này, cảm giá có chút không xứng với Đường Đường."
 
Giây phút nghe được tiếng bước chân khe khẽ, Đoàn Thích lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua, đợi sau khi nhìn thấy Đường Thi theo sau Diệp Hoa và bà nội Đoàn, theo bản năng nắm chặt sách trong tay, cuốn sách bị siết chặt, ngay lập tức biến hình, chỉ là tâm tư của Đoàn Thích hoàn toàn không nằm trên sách.
 
Đường Thi cảm giác có một tầm mắt hừng hực nhìn chằm chằm lên người mình, sau lưng có cảm giác ớn lạnh cả người, dựa theo cảm giác nhìn sang, trực tiếp đối diện với đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Đoàn Thích.
 
Đưa tay sờ sờ cánh tay, Đường Thi cảm thấy ánh mắt của Đoàn Thích làm cho cô có cảm giác ớn lạnh toàn thân, tự dưng sợ hãi, muốn chạy trốn!
 
Diệp Hoa như là không phát hiện ánh mắt qua lại của hai đứa nhỏ, cười nói: "A Thích, con định mặc một thân như này đi hả? Đường Đường mặc đẹp đẽ như vậy, con không mặc đẹp một chút, sao có thể phối được với trang điểm lộng lẫy của Đường Đường?"
 
Trang điểm lộng lẫy? Đường Thi nghĩ, cô như thế nào còn chưa gọi là trang điểm lộng lẫy đi, huống chi, cô ăn mặc đẹp cũng không phải là vì Đoàn Thích, cô là vì bản thân trở nên đẹp hơn thôi!
 
Đoàn Thích mờ ám nhìn môi Đường Thi, khó khăn dời đi tầm mắt dính trên người Đường Thi, như bình thường trả lời: "Tiểu gia đi thay đồ."
 
"Ha ha, vậy mới đúng chứ, mau mau đi tìm bộ đồ mà anh họ chọn cho con, có cần mẹ xem hộ không?" Diệp Hoa tốt bụng đề nghị.
 
Đoàn Thích liếc mắt nhìn Diệp Hoa: "Không cần." Trước khi trở về phòng, Đoàn Thích còn cố ý đánh giá Đường Thi mấy cái, tựa như đang suy nghĩ nên đổi quần áo gì.
 
Đường Thi: "......." Tự nhiên, cô lại biết được suy nghĩ của Đoàn Thích....
 
Trên thực tế, cô cảm thấy một thân quần áo này của Đoàn Thích cũng rất tốt, chẳng lẽ thật sự muốn mặc đồ nghiêm túc? Trời nóng như vậy, mặc đồ thường rộng rãi một chút, cũng không cần chịu tội.
 
Khi Đoàn Thích xuống lầu, Đường Thi lén nhìn sang, bị Đoàn Thích bắt được, thế là, Đường Thi cũng quang minh chính đại đánh giá đồ của Đoàn Thích, là nghiêm túc hơn chút, cũng tôn lên làm cho Đoàn Thích.... càng thêm đẹp trai.
 
Diệp Hoa sau khi hai người đi thì cảm thán: "Mẹ, ánh mắt của A Thích khá tốt, Đường Đường xinh đẹp như vậy, đúng là hời cho tên nhóc này."
 

Bà nội Đoàn gật đầu, nhưng cũng nói: "Không biết Đường Đường có coi trọng thằng bé Thích Thích không, bây giờ Thích Thích vẫn còn là một thằng nhóc chưa trưởng thành, Đường Đường không giống, Đường Đường bắt đầu dùng tư duy của người lớn để suy nghĩ rồi."
 
Diệp Hoa sững sờ, trước giờ bà không chú ý điểm này, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, Đường Thi tính cách là cách làm việc xác thực không giống đứa bé sắp tròn mười sáu, là quá thành thục một chút, có điều, bà có lòng tin với con trai mình.
 
"Mẹ, vừa hay, A Thích quá thuận lợi rồi, có Đường Đường dắt nó, con không tin, nó còn có thể đi đến chỗ nào." Diệp Hoa không quản được Đoàn Thích, trước đây bà liền muốn có người có thể chỉnh được cậu, miễn cho cậu không kiêng nể cái gì, ngã một cái quá đau, không bò dậy nổi.
 
Bà nội Đoàn cười mà không nói, liếc nhìn ông nội Đoàn thong thả tự đắc mà tự mình chơi cờ một cái, trong mắt tràn đầy ấm áp.
 
***
 
"Đến rồi, nhị thiếu, cô Đường." Tài xế dừng xe.
 
Đoàn Thích hơi gật đầu, xuống xe trước, đi đến bên Đường Đường, mở cửa xe, lại đặt tay lên đỉnh cửa xe, sau đó nhìn chằm chằm Đường Thi xuống xe.
 
Đường Thi bị một chuỗi hành động thành thục này của Đoàn Thích làm bối rối: "Đoàn Thích, anh còn... rất săn sóc nha." Hiếm thấy Đoàn Thích thân sĩ như vậy.
 
Cong cong môi, Đoàn Thích nói: "Tiểu gia chỉ săn sóc như vậy với em, xuống xe."
 
Mặt Đường Thi nóng lên, cúi đầu bước chân ra khỏi xe trước, còn chưa đợi cô đứng vững, tay đã bị Đoàn Thích nắm lấy, rút rút ra, không được, nhìn Đoàn Thích.
 
Đoàn Thích không buông tay, vô cùng nghiêm túc nói: "Tiểu gia là sợ em ngã chổng vó." Cúi đầu nhìn giày xăng đan cao gót của Đường Thi, này là đôi xăng đan cùng phối với váy của cô.
 
"Bây giờ tôi đã đứng vững rồi, anh có thể buông tay." Đường Thi nhướng nhướng mày.
 
Chăm chú nhìn vẻ mặt của Đường Thi, Đoàn Thích buông tay ra, khi đôi mắt hoa đào lướt qua đôi môi màu hồng nhạt, chợt như không có chuyện gì mà rời đi.
 
Nơi lớp 12/1 chọn làm buổi tụ tập tốt nghiệp là quán KTV, quán KTV rất lớn, cái gì cũng có, đương nhiên, những học sinh với thoát khỏi thân phận học sinh cấp ba cũng còn chưa dám quá làm càn, đặc biệt là khi còn giáo viên, vì thế Lê Phương và ban cán sự lớp chọn địa điểm chính là một nơi ăn uống và ca hát rất bình thường.
 
Khi Đường Thi và Đoàn Thích vào cửa, phòng bao huyên náo trở nên yên lặng như tờ, người hai bên đối diện chốc lát, Triệu Lâm cười hì hì tiến lên: "Ha ha! Đợi được hai người đến rồi, nhanh lên, mau vào mau vào, chỉ đợi hai người thôi đấy."
 
Đường Thi tùy ý nhìn một vòng quanh phòng bao, lớp 12/1 cơ bản đã đến đầy đủ, giáo viên còn chưa đến, nữ sinh đều mặc váy xinh đẹp, nam sinh cố ý mặc trang phục nghiêm túc, vừa nhìn như vậy, tuấn nam mỹ nữ của lớp còn không ít đâu.
 
Trương Mẫn sau khi hoàn hồn, lập tức đi đến bên cạnh Đường Thi, không quan tâm ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Thích, nắm chặt tay Đường Thi kéo về bên nữ sinh.
 
"Đường Thi, đêm nay cậu đẹp quá! Cái váy này xinh quá!" Trương Mẫn không chút keo kiệt mà khen ngợi.
 
"Cảm ơn, đêm nay cậu cũng rất đẹp." Đường Thi nghiêm túc nói.
 
Trương Mẫn cười: "Đương nhiên rồi, chiếc váy này mình thích nhất đấy, tối nay mình và Giai Giai còn cố tình trang điểm nữa."
 
Tôn Giai đột nhiên xông ra: "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân."
 
Trương Mẫn tức giận trừng mắt với Tôn Giai: "Cậu, một thân quần áo này là mình chọn cho cậu đấy."
 
Tôn Giai: ".... Mình sai rồi, mình không nên nói câu này."
 
Đường Thi không khách khí cười thành tiếng, nữ sinh ngồi bên cạnh cũng cùng cười vang, đêm nay tụ tập, tựa như tất cả mọi người đều quên mâu thuẫn nhỏ lúc bình thường, mà câu nói nghẹn chết người này của Tôn Giai, cũng trở thành chất gây cười.
 

"Đường Thi, cậu tô son gì vậy? Nhìn rất đẹp, mình cũng muốn bảo mẹ mình mua cho mình một cây." Một nữ sinh không nhịn được tiến lại gần Đường Thi hỏi.
 
Đường Thi có chút do dự, Chanel không phải rẻ, tuy rằng bạn cùng lớp gia cảnh đều không tồi, nhưng đặc biệt dùng số tiền lớn mua cái này, tựa như không quá tốt.
 
Nữ sinh nhìn thấu sự do dự của Đường Thi, lập tức nói: "Đường Thi cậu đừng lo lắng, mẹ mình đã sớm nói với mình rồi, chờ mình thi đại học, liền mua cho mình thứ mình muốn, đắt chút cũng không sao." Quan trọng là, trong nhà không thiếu chút tiền này.
 
Những nữ sinh khác cũng nhìn về phía Đường Thi, dù sao son môi của Đường Thi cũng rất đẹp, nữ sinh không có ai không thích chưng diện.
 
Đường Thi vừa nghĩ, cũng không do dự, cô nói ra, người khác cũng không nhất định sẽ mua, liền nói nhãn hiệu cho mọi người, đề tài như vậy mà lên men, bên nữ sinh thảo luận về mỹ phẩm đến khí thế ngất trời.
 
Nam sinh bên này cũng không nhàn rỗi hơn.
 
"Đoàn đội, cậu đã tỏ tình với Đường Đường của chúng ta chưa? Hay là hai người yêu nhau rồi?" Triệu Lâm vô cùng tự quen thuộc, đã gọi biệt danh của Đường Thi giống như Trần Nghĩa từ sớm.
 
Đoàn Thích liếc mắt nhìn Triệu Lâm, trong mắt mang theo bất mãn.
 
Triệu Lâ trong lòng hờ một tiếng, đây là không thích cậu ta gọi biệt danh của Đường Thi đây mà! Nhưng Triệu Lâm cũng không định đổi!
 
Những người khác cũng dựng lỗ tai lên nghe hai người nói chuyện, Đường Thi dung mạo xinh đẹp, kết quả học tập lại được, đâu chỉ có Đoàn Thích thích cô? Lớp 12/1 là có người âm thành thích Đường Thi, chỉ là không biểu hiện ra thôi.
 
Không đợi Triệu Lâm hỏi nhiều, cửa phòng bao lại bị mở ta, là Lê Phương và cán bộ lớp đi đón giáo viên đến, nhất thời, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đứng lên, chào: "Chào thầy ạ."
 
Từ Văn cười nói: "Được rồi, đừng câu nệ, tối nay chúng ta không phải là quan hệ sư đồ, chính là bạn bè, các em cứ chơi hết mình, đừng lo lắng các thầy còn ràng buộc mấy đứa."
 
Lớp 12/1 lại ngoan ngoãn trả lời, lời thì nói như vậy, nhưng học sinh không dám quá mức trước mặt giáo viên, vì thế sau khi cơm nước xong, các thầy cô nói mấy câu động viên, liền liên tiếp mượn cớ rời đi.
 
Sau khi các bạn lớp 12/1 tiễn thầy cô đi, không khí trong phòng bao quả thực sôi động hẳn lên, thiết bị âm thanh được mở lên, tiếng gào khóc thảm thiết bắt đầu, các loại âm thanh đùa giỡn cũng không ngừng.
 
"Đường Thi! Tôi thích cậu! Cậu có thể làm bạn gái tôi không?" Đột nhiên, trong phòng bao yên tĩnh vang lên tiếng tỏ tình của nam sinh, sau đó, các loại âm thanh ồn ào dùng lại, chỉ còn loa vẫn không ngừng phát ra tiếng ca, nhưng phòng bao lại có một loại yên tĩnh lạ thường.
 
Đường Thi nhìn về phía nam sinh kích động đến mức mặt đỏ tai hồng trước mặt, khụ, cô không quen biết nam sinh này.... Khi chuẩn bị từ chối dưới ánh mắt của mọi người, lại bị ngắt quãng.
 
"Lê Phương! Tôi thích cậu! Cậu có thể làm bạn gái tôi không?"
 
"Tuy rằng tôi biết cậu rất tùy hứng, tính tình lại không tốt, thế nhưng trong mắt tôi, cậu là đáng yêu nhất, Lý Lộ Lộ, tôi thích cậu, cậu đồng ý chấp nhận tôi không?"
 
".........."
 
Sau đó, còn có mấy bạn nam sinh to gan lên tỏ tình.
 
Một loạt thao tác này, Đường Thi nghĩ, cô nên cho điểm tối đa?
 
Từ khi nào, tỏ tình lại có thể là hành động tập thể vậy?
 
Đường đến não của nam sinh trong lớp, tự nhiên thông nhau.....


 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.