Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 38: Đám cưới



Nó bước đi từng bước chậm rãi tới mức suýt chết. Lúc nãy, nếu không phải người tài xế xe tải kịp đạp phanh thì hẳn nó đã gặp tai nạn vì băng qua đường đột ngột dù chính nó cũng không biết.

Im lặng.

Tất cả chỉ là sự im lặng đáng sợ.

Hắn im lặng.

Nó im lặng.

Cả thế giới này cũng im lặng.

Tựa hồ tất cả chỉ là vở kịch câm mà mỗi người trong cuộc sống này đang diễn cực kì tròn vai, cực kì đúng với bản chất một vở kịch câm muôn thuở.

Nó nhìn một em bé đang khóc vòi vĩnh người mẹ mua kẹo mà không được. Nhưng sao nó không nghe tiếng cô bé ấy khóc. Nó nhìn sang hướng khác, một chú chó đang nhìn nó, sủa lớn nhưng nó cũng không nghe thấy tiếng sủa đó, như thể chú chó là một con robot bị hỏng bộ phận âm thanh. Mọi âm thanh biến mất. Có vẻ vị thần âm thanh tinh nghịch đang đùa giỡn với thế giới này mà giấu đi mọi âm thanh. Không, không phải mất hết. Nó vẫn nghe được một âm thanh, một âm thanh đau xé lòng.

“Được”

“Được”

“Được”

Không! Nó bịt chặt tay lại, quỳ thụp xuống đường, mặc cho mọi ánh nhìn đổ vào nó như thể đang nhìn một kẻ điên. Nó chỉ muốn gào thét lớn lên, kếu ai đó ngưng ngay cái âm thanh này lại. Đầu nó đau quá, mà tim còn đau hơn. Một tiếng giản đơn thế thôi àm sao lại tàn phá bên trong nó như thế? Sao kết thúc lại chỉ bằng một từ như vậy? Tại sao?

*

Hai mươi tám phút ba mươi sáu giây trước, nó còn ngồi trong quán cà phê, với hắn.

Câu nói nó vừa thốt lên khiến cả gương mặt nó và hắn tái nhợt đi. Nó gần như nín thở, chờ đợi một tràng câu hỏi như trách cứ nó hoặc hơn thế thì là một tràng sỉ vả từ phía hắn. Nhưng không, hắn thở dài, ngồi im chừng đôi ba phút rồi nói:

-Được.

Và hắn đi mất, không thèm ngoái lại nhìn nó lấy một cái. Dứt khoát tới tàn nhẫn.

*

Nó để mặc chân mình tự bước đi. Đầu nó trống rỗng, cơ thể nó hoạt động dường như là vì các cơ muốn thế chứ không phải đầu óc nó muốn. Nó dừng chân trước một cánh cổng lớn. Biệt thự của anh, nơi nó vừa rời đi cách đây không lâu. Nó không nhân chuông mà mở cửa ra. Nó biết cửa nơi này sẽ không đóng, nhất là với nó, hai năm nay luôn như vậy.

Vài cô giúp việc nhìn nó xì xào nhưng rồi im bặt khi nó nhìn về phía họ. Nó bước từng bước lên từng bậc thang.

Cửa phòng làm việc của anh bật mở. Anh vẫn ngồi đó, đăm chiêu suy nghĩ, mắt không rời tập tài liệu trên bàn. Mãi vài giây sau, anh mới dứt mình ra khỏi công việc mà nhận ra nó đang hiện diện trong này. Nhìn điện thoại mình rồi quay về phái nó.

-Tôi không nhớ có gọi em tới.

-Kết hôn…

-Gì chứ?- Anh hỏi lại dù môi đang nhếch lên, tạo thành nụ cười nửa miệng đẹp nhưng đểu cáng.

-Kết hôn đi, càng nhanh càng tốt.

-Ok, kí vào đi, giấy đăng kí kết…- Nhưng anh chưa kịp nói rõ mấy tờ giấy mình vừa đưa là gì thì nó đã nhanh chóng kí liền tù tì mấy tờ.- Tốt.- Anh nhìn mấy tờ thủ tục phiền phức rồi mỉm cười tự mãn.

-Tôi đi.- Nó lại để mặc cơ thể hoạt động trong vô thức. Nó không quan tâm gì nữa. Sao cũng được. Nó sẽ không nghĩ về điều đó nữa.

Nó để mặc nỗi đau đang nhấm nháp từng chút một trong nó. Mất rồi, nó đã đễ hắn rời khỏi nó, dễ dàng đến lạ. Nó muốn khóc nhưng sao nước mắt không chịu rơi ra, để nó giải tỏa mọi u uất của mình. Không giống với nỗi đau từng có với người nó yêu là anh, nỗi đau mất người mình thích khiến nó chao đảo, như thể nó là một con rối bị đứt dây trong cuộc sống này. Vắng hắn, đời nó càng sụt xuống hố đen tăm tối.

*

Hắn về nhà, lặng lẽ thu dọn dồ đạc, không gặp nó. Không về nhà bố mẹ, hắn tìm tới ở một khách sạn khá sang trong trọng trung tâm thành phố. Hắn đang tự hỏi bản thân sao có thể bình tĩnh tới thế khi nghe nó nói lời chia tay. Lòng hắn trống trải tới lạ, không cảm xúc gì rõ rệt, chỉ có mớ hỗn độn cảm xúc mà không biết nên gọi là gì. Hắn giam mình lại cho tới ngày bay, cắm đầu vào làm việc với chiếc máy tính quen thuộc.

*

Ngày hắn bay, nó tới sân bay nhưng không thấy hắn đâu. Nó không định gặp hắn, không định giải thích, níu giữ hay làm gì, đơn giản chỉ muốn nhìn hắn đi, an toàn và tự do để tìm một hạnh phúc ở một chân trời mới nào đó, không có nó. Sân bay đông nghịt người, có người khóc lóc khi chia tay, có người mừng rỡ khi gặp lại người thân. Chỉ có mình nó đang bối rối. Liệu điều nó làm là đúng hay sai đây?

-An.- Nó quay lại.

-Bảo.

Hắn đứng đó, một tay nắm chặt va li kéo tay, một tay cầm chiếc điện thoại, ánh mắt hơi thoáng kì dị. Nó định nói gì đó nhưng thấy ánh mắt của người đối diện lại thôi. Hắn từ từ đưa điện thoại lên, cho nó nhìn rõ hơn.

-Đây là cái gì?

Nó mở to mắt. Không thể ngờ nỗi. Sao lại thế được? Anh lại có thể lật lọng thế sao? Trong máy hắn chính là bức hình đó. Nó thở dốc, mắt tái nhợt hơn bao giờ hết. Nó nhìn hắn. hắn im lìm, không nói gì chỉ lẳng lặng đút điện thoại vào túi áo rồi bước về phía trong sân bay.

Bóng hắn hòa vào biển người. Nó muốn gọi, muốn đuổi theo để giữ hắn nhưng sao chân nó cứ trơ ra như tượng đá. Nó cười nhạo bản thân một cách cay sâu. Nó bị lừa rồi, bị anh lừa vào bẫy một cách quá dễ dàng và đau đớn.

Ngày hôm đó, ở sân bay, có một cô gái trẻ loạng choạng bước đi ra phía cổng. Cô gái đó cười nhưng sao cũng khóc rất nhiều.

*

Khi đã yên vị trên máy bay rồi hắn mới chột dạ. Hắn vừa làm gì vậy? Hắn im lặng và bỏ đi sao? Nực cười thật!

Như sét đánh ngang trời, hắn sững sờ nhìn tấm ảnh được gửi tới từ anh. Hắn đã nghĩ mình sẽ tức giận hoặc sẽ lắng nghe nó giải thích dù biết đâu đó chỉ là lời bao biện. Cái khoảng trống mấy ngày nay giờ được lấp đầy bằng nỗi đau tột cùng. Hắn đau đớn, muốn cào cấu, muốn đập nát thứ gì đó nhưng không thể. Hắn phải quay lại, nhưng máy bay đã cất cánh. Quá trễ! Bỗng hắn thấy mình là kẻ ngu ngốc, kẻ vô dụng và hèn nhát biết nhường nào. Nỗi đau này, tình yêu đó, hắn sẽ sống ra sao khi không có nó đây. Một cuộc sống tươi đẹp hơn hay chỉ như đã chết?

Hắn nhìn ra ngoài cửa. Mây trắng che hết tầm mắt hắn. Phái bên kia bầu trời, liệu hắn có thể quên nó không?

“Em xin lỗi”- Tin nhắn cuối cùng của nó chỉ vỏn vẹn ba chữ.

Hắn đọc đi đọc lại tin nhắn đó mấy lần rồi soạn một dòng địa chỉ căn nhà hắn đã mua ở Mĩ, một căn nhà ven biển xinh xắn mà hắn đã mơ sẽ cùng nó tới đó sống, một ướt mơ giờ đây quá xa vời. Vô thức, hắn bấm nút gửi tới cho nó mà không nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra. Trong hắn, trái tim hắn vẫn dành cho nó, vẫn le lói chút hi vọng dù là rất nhỏ nhoi, tới nỗi hắn cũng nghi ngờ, liệu chăng chỉ vài ngày tới đây, hắn sẽ vứt bỏ cái hi vọng đó đi mà tuyệt vọng nghĩ về nó?

Chưa đầy mười ngày sau, hắn nhận được một lá thư từ nó. Bên trong đó là một chiếc thiệp cưới màu trắng với những hoa văn trang trí bay bổng.

*

Nó biết sẽ không có chuyện hắn tới dự đám cưới nó, cái đám cưới tồi tệ với nó dù trong mắt nhiều người, đó là một đám cưới long trọng và tuyệt vời nhất từ trước tới nay.

Nó ngồi trong phòng chờ của cô dâu, nó nhìn lại mình trong gương. Một cô gái khoác lên mình bộ áo cưới đắt tiền, khăn voan rũ xuống khiến gương mặt nó thêm gì như huyễn hoặc, bó hoa tulip trắng tinh khôi được nó cầm chặt trong tay. Mọi thứ đều gợi lên một đám cưới hạnh phúc, vui tươi và tràn đầy lạc quan nhưng sao mắt cô dâu buồn quá.

Chuông nhà thờ điểm lên vài hồi.

Cửa mở ra. Anh xuất hiện trong bộ vest lịch lãm màu đen bóng, mái tóc vuốt gel gọn gàng. Vì nó không có bố nên trong đám cưới này, anh sẽ dắt nó tới trước cha xứ làm lễ. Nó nhìn anh lạnh lùng. Nó đã không nói với anh một lời nào từ ngày hắn đi. Không phải vì giận dữ hay căm thù mà là sự tuyệt vọng và cự tuyệt. Đưa tay cho anh, nó cảm thấy đau nhói khi anh siết chặt tay nó một cách cố ý. Anh cười lạnh.

Cả không gian chỉ toàn màu trắng, từ mấy bồn hoa hồng trắng và hoa lyly trắng muốt tới những vài rèm căng. Một màu trắng tinh khiết nhưng với nó thì như sự tang tóc. Bố anh và Rebecca ngồi cạnh nhau bên dãy ghế bên phải, họ mỉm cười hài lòng nhất là mẹ của nó, bà không nhận ra rằng anh đang muốn đem nó ra chà đạp, khiến nó đau khổ hơn bao giờ hết. bà vẫn ngỡ con bà sẽ hạnh phúc và ít ra bà đã bù được phần nào cho đứa con bà bỏ rơi suốt bao năm qua. Ngồi giữa hai người đó là một bé gái mới hơn 2 tuổi, em của nó và anh, đúng theo ý bố anh muốn. Thế nên đám cưới này cũng không bị gia đình nhóc phản đối ấy là vậy. Nhóc ngồi phía cuối dãy ghế bên kia, nhìn nó và anh, mỉm cười buồn bã. Gã và cô cũng được mời tới, hai người tay trong tay hạnh phúc, nhìn nó với ánh mắt e dè, lo toan. Liệu nó có thật sự vui không? Khi nó và anh trao nhau nụ hôn lạnh nhạt minh chứng cho tình yêu gì đó, nhóc bỏ đi ra ngoài và không quay lại.

*

Kì trăng mật quyết định sẽ diễn ra ở Thụy Sĩ, lúc này là màu đông. Tuyết rơi dày đặc tạo nên một bức tranh nên thơ cho đất nước này. Nó ngồi bên cửa sổ, tựa lưng vào chiếc ghế bập bênh mà thường chỉ thấy trong mấy chuyện cổ tích. Toàn thân nó rã rời sau mấy tiếng trên máy bay để tới đây. Anh trả tiền và cảm ơn bằng thứ tiếng Anh sành sõi của mình với người tài xế taxi ban nãy. Quăng hai chiếc vali vào trong phòng, anh tiến tới chỗ nó, đứng nhìn ra ngoài cửa như nó.

-Có gì ngoài đó?

-Tuyết.

-Còn gì nữa?

-Chả thấy gì nữa cả.- Nó đáp hững hờ.

-Thế em nhìn gì ngoài đó?

-Gì cũng được, miễn không phải là anh.

Anh chụp lấy cằm nó, thô bạo hướng nó nhìn về phái mình, anh nói:

-Tôi-là-chồng-em.

-Biết.

-Thế thì em chỉ được nhìn tôi thôi.

Với thái độ mệt mỏi và chán chường, nó gạt tay anh ra rồi bước vào torng phòng, lấy ra bộ váy ngủ bằng lụa màu kem, nó bước vào phòng tắm.

*

Mọi thứ chấm hết với nó. Nước nóng xối ướt người nó. Nó khóc, khóc âm thầm đến sợ. Cuộc sống mà nó đang có, tất cả sẽ kết thúc sau hôm nay dù theo hương tích cực hay tiêu cực thì nó chưa biết. Nó mở cửa bước vào phòng ngủ. Căn phòng ngủ sang trọng, anh nằm đó như một pho tượng tuyệt đẹp. Đó là người nó yêu tới rồ dại nhưng cũng là người phá vỡ đời nó, đập tan cái gọi là hạnh phúc của nó. Nó hận anh, hận anh làm vậy với nó, hận anh đẩy nó ra xa hắn. Nhưng nó cũng tự hiểu, tất cả do nó, do quyết định sai lầm của nó ngày trước.

*

Hắn ngồi lặng nhìn mưa, một cơn mưa mùa đông kì lạ. Giờ này chắc nó đang ở bên anh nhưng nó có hạnh phúc không?

“Kính…cong…”

Hắn ra mở cửa. Giờ đã khuya, ai lại tới vào giờ này chứ? Nhóc đứng đó, áo khoác dài mặc kín người, đang chà xát hai tay mình lại cho đỡ lạnh.

-Chồng.- Nhóc lè lưỡi tinh nghịch dù rằng hơi thở giờ đây đã có màu khỏi trắng. Nhóc lạnh lắm rồi.

-Vào đi!- Hắn không thấy bực dọc. Có lẽ khi ta cô đơn một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, được gặp một người nào đó ta quen thật sự là một điều khiến người ta ấm lòng hơn.

*

Nó mở mắt, nhìn đồng hồ trên bàn. Đã 10 giờ 34, trễ vậy rồi sao?

Có tiếng sột soạt sau lưng nó. Quay lại, nó nhìn thấy gương mặt hiển nhiên ở đó: anh nằm đó, vùi nửa mặt vào chiếc gối mềm. Nó ngồi dậy, chộp lấy chiếc áo ngủ tối qua bị vứt dưới sàn như một chiếc giẻ lau rồi tròng vào. Nó tìm tới nhà bếp, lục trong tủ lạnh xem có gì ăn không. Nó đói đến nỗi không màng tới việc đánh răng nữa. Lấy ra một chai sữa giấy cùng món sandwich mà tối qua anh làm còn dư. Đặt sandwich vào lò viba, nó vặn nấc rồi uống cạn cốc sữa. Tráng sơ cái cốc rồi đặt lên kệ, nó thở dài.

-Sao thế?- Giọng anh khiến nó giật thót mình.

-Không có gì.

Lò viba kêu một tiếng “ting”, nó mở ra, đặt dĩa sandwich xuống bàn, nhón tay lấy một cái cắn nhỏ, coi như ở đây chỉ có nó, không có anh.

Cuộc sống hôn nhân này cứ thế tiếp diễn là tốt nhất. Nhưng anh thì không nghĩ vậy. Hôn nó thật sâu, mãnh liệt, anh nói:

-Đi với tôi.

-Tôi chưa ăn sáng xong.- Nó lờ tịt mọi thứ đi mà tiếp tục bữa ăn.

Thái độ đó khiến anh tức giận thật sự. Kéo mạnh nó vào phòng tắm, dùng vòi sen phun thẳng nước khiến người nó ướt hết.

Nó la oai oái. Anh kéo dây kéo sau lưng áo xuống. Nó hoảng sợ, vội dùng hai tay ôm lấy chính mình.

Anh gằm ghè:

-Tắm rửa rồi thay đồ đi! Hay là em muốn tôi thay đồ giúp em.

Không gian im lặng và ngột ngạt, chỉ có tiếng nước chảy.

Giật mạnh cái vòi sen từ tay anh, nó xịt hết nước vào mình sao cho bản thân không khác gì con chuột mới chui ra từ cống ngòm rồi tắt nước, quăng cái vòi sen lại cho anh rồi vùng vằng bước về phòng. Mỗi bước chân của nó đều khiến sàn nàh ướt thêm, nước nhỏ tong tong suốt sàn. Nó lấy một chiếc áo pull trắng cùng quần jean dài bó sát ra, mặc vào người.

-Em chọc tức tôi đấy à?- Anh hỏi, giọng lạnh băng. Anh đè nó xuống giường, cầm một chiếc khăn tắm lau tóc nó một cách thô bạo như thể anh chỉ muốn giết chết nó chứ không có nhã ý giúp nó lau mình chút nào cả.Sao thế chứ? Sao mọi thứ đang đi ngược với những gì anh suy tính? Nó đang hành hạ anh bằng thái độ đó chứ không phải là anh, trái ngược hoàn toàn với những gì anh toan tính.

*

Quảng trường lát đá hơi chút rêu phong gợi cho ta không gian cổ kính khôn g tài nào phá vỡ được. Tuyết, cây khô không một chiếc lá, gió thổi, bồn nước cùng trời xanh khiến khugn cảnh nơi đây giống như một bức hình trên tâm bưu thiếp mà tôi đã thấy. Đẹp nhưng hơi phi thực tế.

Nó và anh rảo bước trên con đường đó, im ắng, trầm mạc nhưng dễ dàng cảm thấy nhau. Nó và cả anh nữa, cả hai đều từng mơ về cái cảnh này trong quá khứ nhưng sao giờ đây, mọi thứ không giống vậy. Nó từng mong anh và nó có thể tay trong tay mà cười nói nhưng giờ, một sự động chạm dịu dàng cũng không có, nó luôn trách né anh. Giữa anh và nó giờ đây chỉ là một ranh giới vô tình, dù muốn xóa cũng không xóa được.

*

Nó chỉ ra ngoài một lần duy nhất như thế. Những ngày sau, nó ở nhà hay đúng hơn là anh nhốt nó ở nhà, tuyết đối không ra ngoài lấy một bước. Thi thoảng anh ra ngoài vào buổi chiều và trở về với những ly capuchino cùng bánh ngọt cho nó. Nó không để tâm mấy, chỉ ăn và uống một ít, thậm chí có hôm nó không đúng tới nữa. Như một quy luật, cứ lặp đi lặp lại, mỗi đêm anh vờn nó trên giường, không dịu dàng, không yêu thương mà chỉ có nước mắt.

Ngày cuối cùng của kì nghỉ, nó thấy lòng mình háo hức và vui lạ thường. Nó muốn thoát khỏi cái chốn này ghê gớm.

*

Nó lại tiếp tục về một nàh tù khác mà nó nghĩ là được định sẵn cho mình. Nó không ở cùng phòng với anh mà ở căn phòng tầng 4 ngày trước. Có lẽ anh coi nó như một con búp bê, hệt như lúc trước chứ không phải là vợ chăng? Nó nghĩ thế đấy.

Hóa ra cuộc sống khi có chồng là vậy, buồn tẻ, điên rồ và đau đến vậy. Nó cười khẩy.

*

Suốt mấy đêm anh không về. Ngôi nhà này với nó hoàn toàn lạ lẫm. Nó như con chim bị nhốt trong lồng son, lồng rộng lớn đấy, ăn uống dư thừa đấy nhưng nó vẫn them khát cái gọi là tự do ngoài kia. Nếu không có bé Hoa, hẳn nó buồn chết rồi. Hoa hết lòng bênh vực, bảo anh tốt lắm, chỉ là bận công việc thôi. Nó biết bé Hoa biết ơn và gần như tôn thờ anh nên nói thế. Vậy nên, nó cũng chẳng buồn phản đối hay làm gì, chỉ cười trừ. Cô độc quá
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.