Giả Dung xem chừng Giả Trân vẫn còn lưu lại chỗ Tần Khả Khanh an ủi mỹ nhân bị thương, vì thế đi tới con đường quay về chủ viện của Giả Trân ôm cây đợi thỏ, cúi đầu cầm chổi giả bộ quét sân.
Quả nhiên chưa đầy nửa nén nhang khóe mắt Giả Dung liền nhìn thấy thân ảnh Giả Trân đi tới gần. Hắn lẻ loi một mình, bên cạnh không có người hầu đi theo, trên mặt tươi cười, miệng còn ậm ừ tiểu khúc, có thể thấy được mới vừa xua đuổi người hầu chiếm không ít tiện nghi trên người Tần Khả Khanh, tâm tình thật tốt.
Giả Dung xem đúng thời cơ, dùng sức quay phắt người lại hoàn toàn đụng phải Giả Trân.
Dưới lực va chạm hai người cùng ngã về phía sau. Đuôi xương sống của Giả Trân rất đau, không khỏi ôi một tiếng kêu lên, mắng:
- Nha đầu chết tiệt, không có mắt sao? Đi đường không nhìn đường, làm bị thương lão gia ta, xem ta có kêu người bắt ngươi đem đi cho chó ăn!
- Nô tì biết sai rồi, mong lão gia thứ tội.
Trong miệng Giả Dung liên tục bồi tội xin tha thứ, vội đứng dậy hết sức lo sợ đưa tay nâng Giả Trân.
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, khiến người tiêu hồn thực cốt, Giả Trân không thể khống chế nổi rung động trong lòng, thân thể lướt qua một luồng điện khiến cả người đều tê dại.
Hắn nuốt lời mắng vào bụng, nhanh như chớp nghiêng đầu nhìn “nha hoàn” sơ ý đụng hắn ngã gục. Ngay nháy mắt nhìn thấy dung mạo của nàng, Giả Trân quên phắt đi “tức giận”, trong lòng trong mắt chỉ còn lại dáng vẻ của nàng. Cho dù là Tần Khả Khanh mà hắn luôn phủng trong lòng cũng không biết bị hắn ném tới nơi nào.
Nữ tử trước mặt như hội tụ tinh hoa của ánh trăng mà thành, đôi mắt thu thủy nhút nhát nhìn hắn, hốc mắt hồng hồng, chứa đựng nước mắt, muốn rơi không rơi, rất làm lòng người tâm động.
Trái tim Giả Trân như nai con đập loạn, bùm bùm nhảy dựng. Hắn cảm giác mình đối với giai nhân vừa gặp đã thương, lập tức động tâm. Đây là cảm giác dù mới gặp Tần Khả Khanh cũng không có được.
Hắn trừng to mắt, ngây ngốc nhìn “giai nhân khuynh quốc” trước mắt, bên eo của hắn bị đối phương sờ soạng lén đổi chìa khóa nhà kho đều không hề có chút cảm giác nào.
Giả Dung lúc trộm lấy quần áo của nha hoàn nào đó đồng thời cầm luôn xâu chìa khóa của nha hoàn, lúc này có thể đem ra dùng trao đổi chìa khóa trên người Giả Trân.
Sau một lúc lâu, Giả Trân khụ một tiếng, hỏi:
- Ngươi kêu cái gì, là nha đầu ở đâu, sao ta chưa bao giờ nhìn thấy qua ngươi?
“Nha hoàn” run rẩy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Giả Trân, cầu xin nói:
- Cầu lão gia tha cho nô tì một hồi đi, nô tì từ nay về sau cũng không dám khinh thường nữa.
Giả Trân ý thức được lời hăm dọa của mình dọa nạt nàng, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, ôn nhu nói:
- Chớ khóc, lão gia không trách tội ngươi.
“Nha hoàn” xác nhận Giả Trân không giống giả bộ, lập tức vui mừng nhoẻn miệng cười. Giả Trân nhìn xem mắt choáng váng, vô ý thức xoa nắn bàn tay mềm mại của “nha hoàn“.
Gò má “nha hoàn” phiếm hồng, bộ dáng xấu hổ mang khiếp, nhỏ giọng nói:
- Nô tì.. nô tì là nha đầu mới tới xách nước quét nhà, tên gọi Hạnh nhi.
Thật muốn chặt bỏ bàn tay ghê tởm kia!
Dứt lời, hai má càng thêm đỏ. Hai mắt “nàng” liếc Giả Trân, khẽ cắn môi, nhanh chóng rút lại tay mình, giơ tay áo che mặt, quay đầu ngượng ngùng chạy mất.
Giả Trân bị mê thất điên bát đảo, cũng không còn biết bản thân là ai. Cảm giác mỹ nhân vừa đi, ba hồn bảy vía của hắn cũng đi theo nàng, thật lâu sau cũng chưa kịp phản ứng truy theo.
Hắn nghĩ tới Giả Dung đã rời khỏi Trữ quốc phủ, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra tuyệt sắc giai nhân vạch đi tim của hắn chính là đứa con Giả Dung mà hắn hận không thể giết chết.
Ngày thường nhà kho khóa chặt, bởi vì trong phủ có hộ vệ tuần tra, dưới tình huống bình thường vẫn không có bố trí người chuyên môn canh gác.
Người hầu của Trữ quốc phủ vốn không có quy củ, ngày mùa hè chói chang thời tiết oi bức, toàn bộ người hầu làm việc cũng không tận tâm. Hộ vệ tuần tra đi một hồi cũng lười nhác kiếm chỗ tránh nóng.
Giả Dung thập phần thuận lợi đi vào trong kho, dùng tốc độ nhanh nhất càn quét nhà kho không còn.
- Hoàng kim bạc trắng, ngọc khí trân châu? Thu!
- Đồ cổ quý giá? Thu!
- Ngự tứ long tiên hương, dạ minh châu, tượng quan âm ngà voi? Thu!
- Danh cầm Xuân Lôi? Bộ tách trà sừng tê giác? Bình phong gỗ trầm hương? Lấy đi! Lấy đi! Tất cả lấy đi!
Nhà kho Trữ quốc phủ chứa không ít vật ngự tứ trong cung, đáng giá thì đáng giá, nhưng không khả năng đem ra ngoài mua bán, xuất ra thậm chí sẽ mang theo mầm tai vạ, dù lấy tới trong tay cũng không dám bại lộ trước mặt người khác.
Nhưng đó điều là phiền phức nếu không có hệ thống giao dịch vị diện. Nhưng với Giả Dung mà nói, đây căn bản không là vấn đề. Vật ngự tứ thì thế nào, mua bán tới vị diện khác, triều đình chẳng phải hoàn toàn không hay biết gì sao?
Giả Dung vừa nghĩ vừa khóa cửa nhà kho, lúc rời đi còn tùy tay đem chìa khóa ném vào trong bụi hoa, đi vào phòng trống tháo dỡ trang sức.
Một loạt động tác hoàn thành, thứ nhân cách thành công lui thân.
Giả Dung vẫn chưa rời đi.
- Hệ thống, đem thương nhân Lam tinh vị diện Giang Kiền Khôn ném ra sổ đen, tôi muốn tìm hắn mua chút đồ vật, lại lại đại lễ ly biệt cho đám người Giả Trân.
Một phần đại lễ này, đó là “trời phạt” mà Giả Dung từng muốn tạo ra.
- Đinh! Đã giải trừ sổ đen! Có gởi thông tin thỉnh cầu hay không!