Sau khi đưa Tiêu Mẫn Tuyết trở về, Lộ Thượng lại trở về phòng bệnh khi nãy, Tần Uyển Thu nhịn không được hỏi: “Vừa rồi cô sư muội kia có phải có ý tứ gì với con không, các con có khả năng không?”
Lộ Thượng biết mẹ hắn nói điều này là có ý tứ gì, gọn gàng dứt khoát nói: “Không có khả năng.”
Hôm nay chỉ là ngoại lệ, buổi chiều vừa mới họp xong, Tiêu Mẫn Tuyết đi ra chào hỏi với hắn, hàn huyên vài câu trong lúc vô ý biết được Lộ Tử Việt nằm viện, vì thế cô cực kỳ quan tâm muốn tới thăm một chút. Anh không tiện bác bỏ ý tốt của người ta, đành phải lái xe chở cô cùng tới đây.
Cho nên vừa rồi bọn họ mới có thể cùng xuất hiện tại bệnh viện.
Con trai không chút do dự phủ nhận khiến Tần Uyển Thu có chút bực bội. Bà có thể nhìn ra vừa rồi cô gái kia nhất định là thích con trai mình, nhưng còn phải xem con trai của mình thôi, bà thật đúng là không thấy hắn đối với con gái người ta có ý tứ gì hay không, bản thân sao lại sinh ra một khúc gỗ như thế chứ, thật sự là muốn đem bà buồn chết.
Bà thở dài nói: “Con xem con đi, hiện tại đã trưởng thành rồi, cũng không thể một mình được, cho dù con không vì mình mà cân nhắc, cũng cần phải vì con cái mà suy xét, cháu trai của ta thật đáng thương đó nha.”
Bỗng nhiên nghĩ đến Vi Tưởng, chỉ thấy vẻ mặt Tần Uyển Thu đầy kì vọng nói với Lộ Thượng, “Theo ta thấy nhé, cô y tá tiểu Vi Tưởng không tồi, ta quan sát vài ngày, cô bé này lanh lợi, cần mẫn, kính già yêu trẻ lại biết chăm sóc người khác, quan trọng nhất là người ta cực kỳ thích Tử Việt của chúng ta, mẹ thấy Tử Việt cũng rất thích cô gái đó. Hơn nữa hôm nay mẹ có hỏi thăm qua, cô bé đó có gia thế trong sạch, còn chưa có bạn trai. Tuy nhiên tuổi tác so với con có chút nhỏ đó, nhưng ta nghe nói bây giờ không phải là các cô gái nhỏ đều yêu thích đại thúc sao! Con nói đi?”
Lộ Thượng đối với suy nghĩ của mẹ cực kì kinh ngạc, không nghĩ tới mẹ hắn lại có ý nghĩ này, xem ra bản lĩnh của cô gái này không thể xem thường, vì để tiếp cận hắn mà không từ mọi thủ đoạn, dù xuống tay với người già.
Hắn nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, một người mẹ mới quen không quá ba ngày, cũng không hiểu rõ nhân phẩm của đối phương, mà bắt đầu đoán mò được hay không được. Con thấy hôm nay mẹ cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Mẹ hẳn không nhìn lầm người, mẹ đây không phải vì lo nghĩ cho tương lai của con hay sao, mẹ rất thích cô gái này, con hãy cân nhắc thật tốt đi, đừng dối lòng nữa.”
Lái xe còn đang chờ bên ngoài bệnh viện, Tần Uyển Thu còn dặn dò vài câu rồi mới vội vàng rời khỏi.
Lộ Thượng bất đắc dĩ vỗ trán, nghĩ đến mẹ hắn nói “Đại thúc”, thật sự là một bộ dạng thảm hại.
***
Vi Tưởng tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Lộ Thượng cô liền không cho hắn vẻ mặt tươi vui, đến nỗi bây giờ cô có vài phần chán ghét người đàn ông này, cũng bởi vì hắn tùy tiện nghi ngờ nhân cách của cô. Theo cô thấy trong lòng người này nhất định rất hiểm ác, bởi vì chỉ có loại đàn ông như vậy mới có thể lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử
Mình và người đàn ông tự kiêu tự đại này vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định thì hơn.
“Lộ tiên sinh, đứa nhỏ hiện tại đã ngủ thiếp đi, tôi truyền cho bé thêm chút dung dịch, mong tiên sinh chú ý trông coi, để tránh bé động vào kim, cảm ơn tiên sinh phối hợp.” Vi Tưởng nói với anh ta bằng giọng điệu chuyên nghiệp, rồi mới bắt đầu hành động.
Nghe được cô liên tục nói hai chữ “Tiên sinh”, cùng với giọng nói lạnh như băng của cô, Lộ Thượng cảm thấy tức cười, cô đây là đang vươn móng vuốt mèo với anh rồi sao.
Cười nhẹ đáp lại rồi anh bắt đầu đánh giá Vi Tưởng, đây cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc quan sát cô gái này.
Chỉ thấy đôi mắt cô mơ màng nhìn chằm chằm kim tiêm, miệng anh đào nhỏ nhẹ nhàng nhếch lên, bên cạnh khóe miệng có lúm đồng tiền nho nhỏ. Trước kia vậy mà không phát hiện cô có một gương mặt trẻ con, làn da xem ra rất trắng trẻo. Vóc dáng cao 1m6, người mặc bộ đồ y tá khiến cô vô cùng nhỏ nhắn.
Nói tóm lại, dáng dấp cô nương này cũng được, chẳng trách mẹ hắn cùng Tiểu Việt đều rất thích.
Nhìn thao tác thành thục của cô cùng với dáng vẻ hòa nhã của con trai, Lộ Thượng bỗng nhiên không xác định cô đang ngụy trang hay là chân thành, lần đầu tiên hắn lại không đủ tự tin đối với phán đoán của mình.