Bên bàn con gái cũng đang cười nói vui vẻ không kém cánh đàn ông kia. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh vừa làm xong thủ tục chụp ảnh trước khi ăn, rồi mới bắt đầu thưởng thức món bánh ngọt mới. Hai người họ chỉ gọi 2 miếng bánh nhỏ socola để còn để bụng ăn bữa tối.
Miếng bánh kem với lớp socola không quá ngọt, vừa cho vào miệng có thể thấy được mùi socola đậm đà nhưng không quá ngấy. Rất hợp khẩu vị của hai cô nàng
Mỹ Nguyệt vừa ngậm cái dĩa trong miệng, vừa huých nhẹ tay Huyền Thanh thì thầm.
"Chuyện gì đây? Mày với anh Nguyên kia quen nhau?"
Huyền Thanh nuốt miếng bánh trong miệng, mặt tỏ vẻ ngại ngùng thì thầm giải thích lần gặp mặt của Huyền Thanh và Trương Hoàng Nguyên hôm trước. Cô muốn lấy đoạn video của khách sạn nên đã nhờ Tần Chính Minh liên hệ, và rồi gặp được Trương Hoàng Nguyên. Cuộc gặp tình cờ này để lại điểm nhấn trong lòng Huyền Thanh về ngoại hình, giọng nói và cách đối xử của Trương Hoàng Nguyên. Tất cả mọi thứ của anh đều hấp dẫn cô. Cô cảm thấy anh rất đáng yêu, vẻ ngoài mới gặp thì lịch sự, rồi đến cả khi bị vô tình nắm tay thì ngại ngùng cũng đáng yêu.
Một màn vừa kể tự sự vừa biểu cảm này của Huyền Thanh khiến Mỹ Nguyệt thấy khá bất ngờ. Nó không giống hình ảnh cô nhìn thấy một fan girl Huyền Thanh trước đây mà là một cô gái có trái tim rung động về tình yêu. Mỹ Nguyệt cũng cảm thấy vui thay cô nàng, vỗ nhẹ vai rồi cổ vũ.
"Thế... muốn theo đuổi hả?"
Huyền Thanh quay qua hứng khởi hỏi lại.
"Được hả?"
Mỹ Nguyệt cười bất lực, nhẹ nhàng nói.
"Um, thế mới hợp tính cách của mày."
Huyền Thanh cảm thấy cũng đúng. Với cái tính nghĩ gì làm nấy của Huyền Thanh luôn muốn đạt được kết quả nhanh nhất, luôn cố gắng trong quá trình theo đuổi mục tiêu của mình. Cảm thấy lời nói của Mỹ Nguyệt đã khiến cô có thêm lý do để có thể theo đuổi crush của mình.
Rồi cả hai lại ngồi nhâm nhi chiếc bánh, thưởng thức cốc trà. Huyền Thanh lại nghĩ ra gì đó, quay qua nói.
"Nói nè, Nguyệt."
Nhìn đôi mắt cười gian xảo của Huyền Thanh, Mỹ Nguyệt theo bản năng né qua mép ghế, ánh mắt kiểu mày muốn làm gì, tao không mắc bẫy mày đâu đừng có nói vớ vẫn. Huyền Thanh cười hì hì, kéo Mỹ Nguyệt về phía mình, thì thầm nói.
"Lúc nãy trên xe í, thấy mày với Diệp Chính Thần nhìn đẹp đôi lắm luôn í, giống một cặp tình nhân lắm ó. Cái lúc chỉ nhau thay địa chỉ trên bản đồ í."
Mỹ Nguyệt nghe xong cái đánh nhẹ Huyền Thanh mấy cái, tay bịt mồm nó lại vì ngại, không cho nó nói linh tinh, rồi nói bé.
"Hợp gi mà hợp. Không có đâu."
Huyền Thanh biết trong lòng Mỹ Nguyệt còn ám ảnh chuyện ngày trước, luôn không nhắc với cô, giống như một vết thương lớn, có thể lành lại nhưng sẽ để lại sẹo, có là thứ mà người bị thương không bao giờ muốn cho người khác nhìn thấy, dù có bù đắp cũng không thể quay ngược thời gian để làm vết thương đó không tồn tại. Nên Mỹ Nguyệt vẫn cứ ôm khư khư cái sẹo ấy mà sống, chưa thể thoát khỏi quá khứ kia.
Huyền Thanh thở dài, khoác vai Mỹ Nguyệt nói.
"Bây giờ, chuyện mày nên suy nghĩ là bản thân mày và người mày thích chứ không phải là những người không liên quan kia. Tao nói rồi mà đúng không?"
Mỹ Nguyệt gật gật đầu. Cô hiểu, cô biết chứ. Nhưng có lẽ là một thói quen đã thành nếp, nó in quá sâu vào trong tâm trí cô, khiến cô bất giác luôn nhớ tới quá khứ của bản thân mình, một quá khứ xấu xí, thậm chí nó khiến cô cảm thấy ghê tởm, giống như cô ở trong một vũng bùn đen, càng vùng vẫy thì càng bị vũng bùn ấy nhấn chìm xuống, đến khi cả thân người, khuôn mặt không thể nào cử động được nữa. Cảm giác ấy vừa đáng sợ vừa khiến cô kinh khủng.
Chuyện này, cô vẫn cần phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Thoát khỏi những suy nghĩ, Huyền Thanh đứng lên làm đứt mạch suy nghĩ của Mỹ Nguyệt.
"Được rồi, mình đi ăn tối đi."
Mỹ Nguyệt cười cười đứng dậy theo. Ba người đàn ông thấy Huyền Thanh nói vậy cũng đứng dậy theo, cũng đi ăn. Diệp Chính Thần từ nãy luôn để ý đến Mỹ Nguyệt, nhìn thấy vẻ mặt cô vừa nói chuyện với Huyền Thanh có gì đó không đúng, tiến sát lại hỏi.
"Em không sao chứ?"
Hương thơm thoang thoảng mùi cỏ xanh tươi mát phảng phất sát bên người khiến Mỹ Nguyệt chuyển trạng thái nhanh chóng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu, thấy đôi mắt từ lúc nào đã lo lắng cho cô, ngập ngừng nói.
"Em... không sao."
Diệp Chính Thần nghe câu trả lời nhưng vẫn không yên tâm, cúi thấp đầu xuống ngang mặt cô, cố chấp nhìn chằm chằm không tin lời cô nói. Ánh mắt của Diệp Chính Thần bây giờ rất sát với Mỹ Nguyệt, chăm chú, lo lắng và có chút cố chấp.
Mỹ Nguyệt bất ngờ bị nhan sắc của người nào đó tấn công, không kịp phòng thủ nên rơi vào trong tầm mắt của anh, không thể rời khỏi. Cô nhìn đôi mắt đen láy, dịu dàng và quan tâm ấy, nhìn thấy cả bản thân mình trong đó, không biết nói gì cả mà chỉ có thể chìm đắm trong đó. Cả hai cứ tiếp tục nhìn nhau như vậy..