Hội trường họp báo không quá lớn, với khoảng tầm 40 người, hầu hết là các đối tác của công ty, còn lại là người quen biết và cả những người từ công ty lớn. Sau phát biểu của Lâm Quốc Nghĩa, mọi người càng trở nên hiếu kỳ hơn về Mỹ Nguyệt, muốn nhanh chóng được chào hỏi nhưng đa số người ở đây đều quen biết Lâm Quốc Nghĩa, họ đều biết ông rất ghét người khác hỏi chuyện khi ông đang dùng bữa với gia đình, nên tự giác họ đều không lại gần.
Bữa trưa là tiệc buffet được tổ chức ngay tại nhà hàng trong khách sạn. Người nhà họ Lâm 5 người ngồi ở một bàn cạnh cửa số, xung quanh cũng có khá nhiều người ngồi quanh, vừa ăn vừa để ý đến cô con gái nuôi mà họ mới công khai. Ánh mắt soi xét của họ không những không giấu diếm mà còn thể hiện rõ ràng.
Bỗng, từ phía xa, một thanh niên khá trẻ tuổi, tiến lại gần phía chỗ ngồi của người họ Lâm, ánh mắt kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt, hướng về phía Mỹ Nguyệt là nhiều. Anh ta tiến đến nơi, tay cầm theo cốc nước, hướng về
Lâm Thịnh nói.
"Chủ tịch Lâm, mong chúng ta sau này hợp tác vui vẻ."
Cả 5 người nhà họ Lâm khựng lại, lặng im không nói gì, Huyền Thanh cau mày lại định nói lại thì Mỹ Nguyệt ngồi cạnh nhanh tay níu lại. Những người xung quanh đều nghĩ lời nói của anh ta nghĩa là anh ta đang hợp tác với công ty của nhà họ Lâm.
Lâm Thịnh bình thản, động tác vẫn đều đặn gắp thức ăn cho vợ và con gái mình, miệng lười nhác nói.
"Cậu là ai?"
Thanh niên kia bị Lâm Thịnh phớt lờ hỏi lại thì ngượng ngùng, cố gượng cười nói.
"Tôi là giám đốc công ty M, Đỗ Gia Thành, bố là Đỗ Trình."
Lâm Thịnh nghe vậy vẫn ung dung không phản ứng gì, thản nhiên nhìn Đỗ Gia Thành hỏi.
"Rồi sao?"
Đỗ Gia Thành bị hỏi lại lần hai thì khó chịu, mặt cau có nhưng miệng vẫn gượng cười cố nói tiếp.
"Ý của tôi là, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi và con gái nuôi của chú có thể có chút giao tiếp để quan hệ hợp tác tốt hơn."
Giọng nói và ngữ điệu của anh ta bắt đầu lộ rõ ý đồ xấu xa của anh ta, đây chính là mục đích của anh ta. Lâm Thịnh nghe đến đây thì cau mày lại, muốn đập con ruồi nhặng này ngay tại chỗ nhưng vì đang ở chỗ công cộng, và còn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nên Lâm Thịnh không muốn động tay. Đỗ Gia Thành chính là biết vì nơi này đông người nên anh ta mới dám lên mặt với Lâm Thịnh, mà không biết cái giá phải trả sẽ lớn như thế nào.
Anh là cái cọng hành nào mà dám lên tiếng đòi có qua lại với con gái tôi chứ? Lâm Thịnh suy nghĩ một hồi còn chưa kịp lên tiếng đập ruồi nhặng xung quanh thì Mỹ Nguyệt đã nhẹ nhàng, đặt đũa xuống, lấy giấy lau miệng, bước ra đứng trước Đỗ Gia Thành, cười nụ cười công nghiệp, giọng nói nhẹ nhưng có ý khắc nghiệt nói.
"Xin chào, tôi là con gái nuôi mà anh vừa nhắc tới, anh nói muốn có giao tiếp với tôi?"
Đỗ Gia Thành nhìn Mỹ Nguyệt, dáng vẻ hiền lành với vẻ đẹp vốn có của cô khiến Đỗ Gia Thành nghĩ rằng Mỹ Nguyệt rất đơn thuần, hỏi như vậy chắc chắn là có ý với anh ta. Đỗ Gia Thành kiêu căng cười nham hiểm, cười vui vẻ nói.
"Đúng vậy đó. Dù gì cũng là con gái nuôi thôi mà, giá trị chỉ có vậy thôi, không phải sao?"
Mỹ Nguyệt vẫn giữ nụ cười trên miệng, bình tĩnh nói.
"Anh nói giá trị của tôi chỉ có vậy, vậy giá trị của anh ở đâu? Còn nữa, cái giao tiếp mà anh nói là về ký hợp đồng với công ty chúng tôi hay là phát triển công ty anh?"
Câu hỏi này khiến Đỗ Gia Thành bất ngờ, ngập ngừng không biết trả lời như nào, vì căn bản anh ta không biết gì hết, còn chưa kịp mở miệng ra nói tiếp đã bị Mỹ Nguyệt chặn họng.
"Giá trị của anh chính là nhìn thấy người lớn tuổi mà không chào hỏi? Hay là đang lúc mọi người đang ăn cơm thì đứng bên cạnh mồm miệng xoen xoét vì hợp tác? Đến cái hợp tác là cái gì cũng không biết?"
Đỗ Gia Thành cau mặt, bực bội. "Cô..."
Còn chưa nói được chữ thứ hai, Mỹ Nguyệt tiếp tục chen ngang.
"Nếu nói đến hợp tác, công ty M... nếu tôi nhớ không nhầm thì công ty M là công ty về tài chính mới phát triển 3 đến 4 năm gần đây, bố tôi đang trong quá trình xem xét và đánh giá về công ty anh chứ không phải là đồng ý hợp tác. Anh có chắc mình là giám đốc 1 công ty không? Đến điều cơ bản là hợp tác hay chưa hợp tác cũng không biết. Giá trị của anh thật sự cần được xem xét và được biết đến đó."
Đỗ Gia Thành không cãi lại, từ nãy đến giờ, mặt thì cau có khó chịu, miệng thì mấp máy không cãi lại được. Ngược lại, 4 người nhà họ Lâm thì ngồi xem kịch rất thú vị, vui vẻ yên lặng không nói gì vì biết tài ăn nói của Mỹ Nguyệt vẫn luôn rất tốt.
Một người đàn ông trung niên, tiến lại chỗ Mỹ Nguyệt và Đỗ Gia Thành đang đứng, vẻ vội vàng và khẩn trương, nhanh chóng nói.
"Ha ha, xin chào, Lâm tiểu thư, thằng con bất tài này của tôi có chút đắc tội, xin cô bỏ qua cho, ông Lâm, chủ tịch
Lâm, làm phiền rồi."
Thì ra đó là Đỗ Trình, ông ta đến nhanh thật đấy, cứu cánh cũng rất chuyên nghiệp, cười cười cho qua chuyện rồi mau tay mau chân kéo Đỗ Gia Thành đi về chỗ ngồi. Nhìn kiểu này chắc là đã làm nhiều lần rồi đây.
Mỹ Nguyệt thở dài, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Huyền Thanh ngồi cạnh gắp cho Mỹ Nguyệt miếng thịt rồi giơ ngón cái trước mặt Mỹ Nguyệt.
"Nói hay lắm, bé Nguyệt.”
Mỹ Nguyệt bật cười với cách gọi mới này của Huyền Thanh còn chưa nói lại thì Lý Thục An, Lâm Thịnh, Lâm Quốc Nghĩa cũng lần lượt làm giống Huyền Thanh. Mỹ Nguyệt vừa ngại vừa vui vẻ tiếp tục bữa ăn cùng với mọi người, hài lòng khi vừa quét đi được một con ruồi đáng ghét.