Mỹ Nguyệt bước vào trong phòng tắm, nhìn thấy bộ bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo mới đã được chuẩn bị sẵn từ trước, xếp một cách gọn gàng, chỉ đợi cô cầm lên dùng.
Mỹ Nguyệt trước giờ vẫn luôn biết Diệp Chính Thần luôn chu đáo, ít nhất trong ấn tượng của cô là vậy. Nhưng sự chu đáo ấy rất nhanh sẽ không phải chỉ dành cho riêng cô. Ngày hôm qua cô chợt nhận ra điều đó, chấp nhận những dịu dàng đó của anh khi còn có cơ hội mà thôi.
Mỹ Nguyệt tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong thì bước ra ngoài, tiến tới phòng bếp đang có tiếng động lạch cạch của bát đũa, nhìn thấy dáng lưng to lớn của Diệp Chính Thần, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Giờ Mỹ Nguyệt mới nhìn kỹ, tấm lưng ấy hình như to hơn với trước kia, cũng vững chắc hơn và xa vời hơn.
Mỹ Nguyệt đứng ở cửa bếp nhìn, suy nghĩ mông lung, yên lặng nhìn dáng vẻ Diệp Chính Thần làm bữa sáng, tầm mắt lúc này thu lại chỉ có một mình hình ảnh của anh trong đó. Hình ảnh quá đỗi mới mẻ nhưng cũng rất yên bình, cô muốn được nhìn ngắm nó thêm đôi chút, đem khoảnh khắc này lưu giữ vào trong tâm trí mình.
Diệp Chính Thần quay người lại, thấy Mỹ Nguyệt đứng ở một chỗ ngơ ngác, cười nhẹ, đặt đĩa bánh xuống gọi.
"Qua đây ăn sáng đi."
Mỹ Nguyệt lúc này mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào Diệp Chính Thần quá lâu, để mắt đi chỗ khác, chân lại từ từ bước tới bên bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế được Diệp Chính Thần kéo sẵn ra.
Trên bàn là bánh sandwich mà cô thích ăn, bên cạnh là một cốc nước ấm. Diệp Chính Thần vẫn luôn tinh tế như thế, luôn chuẩn bị bữa sáng Mỹ Nguyệt thích.
Diệp Chính Thần vậy mà vẫn còn nhớ, còn làm rất ngon nữa. Rốt cuộc người đàn ông này 5 năm qua đã làm gì mà lại có thế hoàn hảo như này? Đi học cách làm bạn trai hay làm chồng rồi sao? Đế làm cho vợ chưa cưới của anh ta?
Mỹ Nguyệt ngồi xuống ăn bữa sáng do Diệp Chính Thần chuẩn bị, trong đầu lại nghĩ tới những câu hỏi khiến bản thân mình bị bực bội, mắt đôi lúc lại không khống chế được liếc nhìn anh một cái.
Bất chợt, Mỹ Nguyệt nhớ ra, hét lên.
"A, chết rồi, ông nội..."
Miếng bánh đang cắn dở trên miệng suýt nữa bị Mỹ Nguyệt làm cho rơi ra. Sao giờ cô mới nhớ, hôm qua cô còn chưa nói với ông nội một tiếng đã rời đi rồi cơ chứ? Giờ phải làm sao? Cô đứng dậy muốn chạy về nhà luôn thì
Diệp Chính Thần đã kéo cô lại, ấn cô ngồi lại lên ghế. Anh cười nhẹ, với lấy khăn giấy cạnh bàn, vươn tay lên lau miệng cho Mỹ Nguyệt, điềm tĩnh nói.
"Yên tâm đi, hôm qua anh có nói cho Huyền Thanh, bảo em ấy nói cho ông nội em một tiếng rồi."
Mỹ Nguyệt nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Diệp Chính Thần đang lau miệng cho mình, ngại ngùng vội dành lấy khăn giấy, tự mình lau lấy.
Diệp Chính Thần không nói gì, đứng dậy lấy cho Mỹ Nguyệt một đĩa dâu tây đã được rửa sẵn để lên bàn ăn, đẩy về phía cô.
"Ăn xong rồi anh đưa em về."
Mỹ Nguyệt nhìn thấy dâu tây thì sáng mắt lên, nhìn chằm chằm vào đĩa dâu tây rồi lại nhìn Diệp Chính Thần, cẩn thận dè dặt như con mèo nhỏ muốn ăn mà nhát người, không dám tới gần.
Diệp Chính Thần cười nhẹ, đẩy đĩa dâu tây gần hơn nữa với Mỹ Nguyệt.
"Ăn đi, mua cho em đó."
Mỹ Nguyệt liền lấy một quả lên ăn, mãn nguyện với quả dâu tây ngon tuyệt. Vừa ăn Mỹ Nguyệt vừa nhớ ra chuyện ngày hôm qua, tâm trạng bỗng nhiên trùng xuống.
Diệp Chính Thần thấy mình mãi mới dỗ được cô bé này vui vẻ một chút, sao tự nhiên lại không vui rồi, lo lắng hỏi.
"Sao thế? Không ngon sao?"
Mỹ Nguyệt lắc đầu, ngập ngừng muốn hỏi, dò hỏi.
"Anh... anh đưa con gái khác về như này, vợ sắp cưới của anh không nói gì sao?"
Diệp Chính Thần bị câu hỏi của Mỹ Nguyệt làm cho đơ người. Anh nghĩ ngợi mãi cũng không hiểu cô bé này rốt cuộc trong đầu đang nghĩ gì vậy? Lời tỏ tình của anh em còn chưa đồng ý, anh lấy đâu ra vợ sắp cưới?
Diệp Chính Thần nén lại tá câu hỏi, hỏi lại Mỹ Nguyệt.
"Ai nói với em anh có vợ sắp cưới?"
"Thì là mẹ...". Mỹ Nguyệt mồm nhanh hơn não, tí nữa thì nói ra chuyện ngày hôm qua.
Thấy Mỹ Nguyệt không nói nữa, nhưng Diệp Chính Thần hình như cũng hiểu được phần nào.
Diệp Chính Thần đứng dậy, bước đến cạnh cô, quỳ một bên gối xuống, tay chống vào thành ghế và bàn, bao lấy người cô ở bên trong, từ từ nói cô nghe.
"Nguyệt, ngôi nhà này là nhà duy nhất anh mua, trong này chỉ có đồ dùng của một mình anh, quần áo, đồ dùng, giày dép, tất cả mọi thứ chỉ có một đôi cho một người dùng. Phòng cũng chỉ có một phòng, em lúc nãy chắc cũng nhìn thấy rồi. Em có nghĩ anh giống người có vợ sắp cưới không?"
Mỹ Nguyệt nghĩ cũng đúng, đồ dùng cho cô vừa nãy cũng là mới mua, dép đi trong nhà cũng mới tinh, hình như mới được mua vội vàng, đến tem mác cũng chưa tháo.
Mỹ Nguyệt im lặng, chỉ gật đầu, thể hiện mình đã hiểu, tay cầm cốc nước mân mê một hồi, ánh mắt cũng lảng tránh đi chỗ khác mà không nhìn anh.
Diệp Chính Thần khẽ nhếch khóe môi lên, tiến lại gần Mỹ Nguyệt khiến cô giật mình không dám ngọ nguậy, chỉ có thể nhìn thẳng mắt anh.
Ánh mắt anh hiện lên vẻ cười rõ ràng.
"Thế nên, em hỏi như vậy, anh có thể hiểu là em đang ghen không?