Mỹ Nguyệt ngồi cạnh Lâm Quốc Nghĩa, ông nắm tay cô cháu gái mình rồi hỏi thăm.
“Nguyệt à, học tập thế nào? Vất vả không cháu?”
Mỹ Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời ông.
“Dạ, không vất vả đâu ông. Bọn cháu có nhiều hoạt động thú vị lắm ạ.”
Nói đến đây, Lý Thục An nhanh chóng thêm vào.
“Đúng đó bố, mới đây trường hai đứa nhỏ còn tổ chức kỷ niệm ngày nhà giáo, Nguyệt còn lên biểu diễn nữa đó.”
Lâm Quốc Nghĩa nghe thấy thế liền hớn hở cười tít mắt, hào hứng như thanh niên.
“Thật sao? Đâu nào? Cho bố xem nào.”
Lý Thục An mở video Mỹ Nguyệt biểu diễn dương cầm lên cho Lâm Quốc Nghĩa xem, hai người hớn hở vừa xem vừa khen lên khen xuống đứa cháu gái của mình, khiến Mỹ Nguyệt ngại không biết chui đầu vào đâu, thấy Lâm Thịnh định đứng lên pha ấm trà khác thì dành lấy.
“Chú, để con đi pha cho ạ.”
Vừa nói vừa nhanh chóng lấy ấm trà, đi nhanh vào trong bếp để tránh khỏi cuộc hội thoại xấu hổ ngoài kia.
Mọi người ở ngoài vẫn vui vẻ thảo luận, Mỹ Nguyệt ở trong không nghe mọi người nói chuyện mới có thể thở ra một hơi an tâm, bình tĩnh pha trà. Mỹ Nguyệt lấy trong tủ một bịch trà hoa cúc, cần thận đổ vào ấm nước, khuấy nhẹ, rồi từ từ đổ ra cốc.
Mỹ Nguyệt bưng nước ra ngoài phòng khách. Đúng lúc ấy, Huyền Thanh cũng lật đật từ trên tầng xuống, mắt nhắm mắt mở, ngái ngủ còn không thèm mở mắt ra để đi đường, nhưng vẫn định vị được chỗ của ông nội, đi đến ngồi cạnh ông một cách chính xác, tựa đầu vào vào vai ông muốn tiếp tục ngủ.
Lâm Quốc Nghĩa trêu chọc.
“Ấy trời ơi, đứa cháu gái của tôi còn chưa tỉnh nữa hả?”. Ông vừa nói với giọng nuông chiều, vừa vỗ nhẹ khuôn mặt ngái ngủ của Huyền Thanh đang tựa trên vai ông.
Mỹ Nguyệt bưng nước đặt xuống bàn, nhẹ nhàng bưng cốc nước về phía Lâm Quốc Nghĩa.
“Ông nội, đây là trà hoa cúc, có tác dụng cải thiện giấc ngủ, ông và chú dì uống thử xem ạ”
Lâm Quốc Nghĩa nhận lấy cốc nước hoa cúc từ Mỹ Nguyệt, gật gật đầu.
“Được, được.”
Mỹ Nguyệt cũng lần lượt bưng cho Lâm Thịnh và Lý Thục An. Lâm Quốc Nghĩa uống thử một ngụm rồi khen.
“Ừm, trà rất ngon, thanh mát, uống vào có cảm giác rất thoải mái, mùi cũng thom."
Mỹ Nguyệt cười hài lòng.
Rồi Lâm Quốc Nghĩa bắt đầu bàn với Lâm Thịnh về công việc lần này ông tham gia tại thành phố H.
“Mấy hôm trước, ông bạn câu cá cùng bố, ông Thanh ý, có nhờ ta đến công ty đứa con trai ổng xem xét chút tình hình, cho nó vài góp ý về việc phát triển
kinh doanh, nó lại ở thành phố H nên bố đồng ý đi, tiện thể đến thăm mấy đứa luôn.”
Lâm Thịnh nghe vậy thì gật gù, hỏi thêm vài câu về địa chỉ và lĩnh vực của công ty đó. Đó là một công ty ngành du lịch, phát triển chủ yếu dựa trên những tour du lịch trong và ngoài nước. Mỹ Nguyệt nghe vậy thì đột nhiên nảy ra ý tưởng, kéo Huyền Thanh lại gần mình rồi thì thầm to nhỏ gì đó.
Đợi đến khi người lớn trò chuyện xong thì Mỹ Nguyệt mới giơ tay biểu đạt ý muốn nói.
“Ông nội, ông đi thăm công ty đó có thể để con với Huyền Thanh đi cùng không ạ?”
Lâm Quốc Nghĩa thấy có chút bất ngờ, cười hỏi.
“Ô? Sao mấy đứa lại muốn đi với ông già này? Bình thường đều đẩy cho thắng Thịnh mà?”. Lâm Quốc Nghĩa vừa nói vừa hướng mắt về Lâm Thịnh.
Quả thật, nếu là bình thường, Lâm Thịnh luôn là người được lựa chọn để đi cùng Lâm Quốc Nghĩa, vì hai đứa nhỏ biết, ông đi chỉ dạy như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, vừa lâu vừa mệt, nên hai đứa không muốn đâm đầu vào. Lâm Quốc Nghĩa biết vậy nên không mắng mỏ hay giận dỗi gì hai đứa cháu gái của mình, còn thường mang rất nhiều quà tặng của công ty khác về cho hai đứa.
Mà lần này, hai đứa lại chỉ định muốn đi cùng nên Lâm Quốc Nghĩ đã khá ngạc nhiên. Mỹ Nguyệt bị ông hỏi thì thấy hơi ngại, nhìn nhau cười. Huyền Thanh lại chạy lại ngồi cạnh ông, nắm lấy tay ông giải thích.
“Ông nội, là thế này, con với Mỹ Nguyệt cuối kỳ này có một bài tiểu luận về phát triển doanh nghiệp, bọn con chuẩn bị được những điều cần tìm hiểu rồi nhưng mà vẫn chưa mục tiêu để tham khảo. Nãy nghe ông nói về công ty du lịch đấy, bọn con thấy khá phù hợp nên bọn con muốn đi cùng đó ạ.”
Lâm Quốc Nghĩa vừa nghe Huyền Thanh giải thích vừa gật gù.
“Ừm, cũng nhanh trí lắm đó, được rồi, qua ăn sáng đi rồi cũng đi với ông”
Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh nhìn nhau cười, nhào đến ôm Lâm Quốc Nghĩa.