Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 115: Gian thương.



Trong một góc của phố đi bộ, Mỹ Nguyệt tay chống hông, ánh mắt thẩm vấn còn có thêm phần hào hứng như nhặt được bảo bối. Cô nhìn Huyền Thanh đang đứng lảng tránh của mình, hỏi thẳng vào vấn đề.

"Đi họp câu lạc bộ? Ở phố đi bộ?"

Huyền Thanh giật thót, chột dạ.

"Nếu tao nói tao vô tình đi qua đây mày tin không?"

Mỹ Nguyệt nhếch miệng, trêu chọc.

"Ô, đi qua hả? Đi qua tận thành phố bên cạnh? Đi qua tới tận 2 tiếng rưỡi đi xe? Mày đi qua cũng nhiều đó ha?"

Huyền Thanh bất lực. Để ai bắt gặp không được cứ nhất thiết phải là cái con bé này trời. Số tôi đúng là khổ quá mà.

Huyền Thanh đỡ đầu, hỏi.

"Mày lại có ý định gì với tao đúng không?"

Cô quá hiểu Mỹ Nguyệt rồi. Nó sẽ lướt qua như không có chuyện gì nếu không có ý đồ gì khác, nhưng nó mà đến đây lại còn cố tình bắt gặp thế này, chắc chắn có bẫy.

Mỹ Nguyệt mỉm cười hì hì nói.

"Ý định gì đâu mà. Tao chỉ là định qua chào hỏi hai người, tiện thể quay lại cho ông với bố mẹ xem cùng, tiện thể kể về chuyện mày..."

Còn chưa nói hết Huyền Thanh đã chặn miệng Mỹ Nguyệt lại nói.

"Dừng. Nói đi. Bao nhiêu?"

Mỹ Nguyệt cười tươi, giơ ngón tay lên trước mặt Huyền Thanh.

"Ba tháng ăn."

Lâm Mỹ Nguyệt, mày thật sự dám mở miệng nha. Đòi một phát ba tháng ăn, là Huyền Thanh tao nhịn đói để bao mày ăn uống đúng không?

Huyền Thanh nhẫn nhịn, ra giá.

"Hai tháng."

Mỹ Nguyệt lại cười tươi hơn, đổi tư thế của ngón tay thành hình ok.

"Thành giao."

Quả nhiên là gian thương...



Cuộc giao dịch của hai cô gái hoàn tất. Trương Hoàng Nguyên được Diệp Chính Thần thả tự do, vội chạy tới xem

Huyền Thanh, thấy cô một mặt như không còn gì hối tiếc.

Mỹ Nguyệt thì hớn hở chạy lại chỗ Diệp Chính Thần, kể anh nghe về cuộc đàm phán thành công mỹ mãn của mình, vẻ mặt vừa tự hào vừa dễ thương. Anh xoa đầu cô mỉm cười theo cô

"Giỏi lắm em."

Cả hai lại bắt đầu ân ân ái ái. Một người đắc ý một người hưởng ứng. Đây là cái tổ hợp trời đánh gì?

Huyền Thanh nhìn mà muốn hộc máu. Cô vừa bị tên gian thương kia vắt kiệt, vừa bị đút một mồm cơm chó, đúng là không thể tồn tại ở cái chốn này được nữa.

Mỹ Nguyệt quay qua lại trêu chọc Huyền Thanh.

"Có muốn đi chơi cùng nữa không?"

Huyền Thanh phát giận, hừ một tiếng, phùng má trợn mắt nói.

"Biến đi cho tao giùm."

Mỹ Nguyệt hiếm khi có cơ hội triệt để thành công tóm được đuôi của con bé này, đương nhiên phải tận dụng hết mức. Đạt được mục đích, Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần rời đi, tiếp tục đi dạo khu phố đi bộ, nhìn ngắm phong cảnh và thử chơi trò chơi, rồi dắt nhau đi ăn.

Ăn uống xong, cả hai lại tiếp tục đi bộ trong phố đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện. Mỹ Nguyệt bỗng phát hiện ở trung tâm thương mại có rạp chiếu phim, cô rủ anh vào xem. Thế là cả hai mua nước, mua bỏng ngô vào rạp xem phim.

Một bộ phim truyền hình nước ngoài, khá trừu tượng và khó hiểu. Mỹ Nguyệt xem được một nửa thì buồn ngủ, tựa vào vai anh ngủ ngon lành đến khi bộ phim kết thúc. Diệp Chính Thần để cô tựa vào vai mình mà ngủ, không động đậy chút nào để cô không bị tỉnh giấc, kết quả vai anh bị cô tựa đến tê luôn.

Xem xong phim cũng đã gần tối rồi, đi cả ngày cũng mệt, cả hai quyết định đi về. Đi trên đường phố đi bộ ra ngoài, cả hai vô tình gặp hai bạn gái đang mua đồ trang sức ở bên đường, ông chủ bán hàng nhìn có vẻ không được thật thà cho lắm.

Mỹ Nguyệt đi chậm lại nghe mấy người nói chuyện, anh cũng theo bước chân cô mà đi chậm lại. Cô lắng nghe bọn họ nói chuyện về chiếc dây chuyền mà ông chủ bán hàng đang ra giá trên trời kia, còn hai cô gái thì có vẻ bán tín bán nghi, do dự không quyết.

Với kinh nghiệm đi mua đồ hàng hiệu cùng mẹ An, Mỹ Nguyệt nhìn lướt qua là biết chiếc dây chuyền kia chắc chắn không được cái giá mà ông chủ kia nói. Gian thương, hôm nay ông chú này gặp phải cô coi như ông ta xui xẻo.

Cô tiến lại gần cô gái đang cầm chiếc vòng, giả vờ xem hàng của ông chủ, miệng lại nhỏ giọng nhắc nhở cô gái.

"Hàng ở đây là hàng giả đó. Cấn thận bị lừa."

Nói xong, Mỹ Nguyệt quay người bỏ đi, để cho hai cô gái đó tự quyết định, cô chỉ có thể giúp được đến vậy thôi.

Diệp Chính Thần không nói gì, yên lặng để cô tự làm theo ý mình.

Đi được không bao xa, từ đằng sau, hai cô gái nhỏ đó chạy tới Mỹ Nguyệt, ngại ngùng chào hỏi.

"Em chào chị ạ. Cảm ơn chị đã nhắc nhở bọn em ạ."



Mỹ Nguyệt không ngờ hai cô bé này lại chạy theo mình, cô mỉm cười đáp lại.

"Không có gì."

Cô gái còn ngập ngừng hỏi.

"Cho em hỏi... chị là... là chị Lâm Mỹ Nguyệt ạ?"

Mỹ Nguyệt bất ngờ thắc mắc hỏi ngược lại.

"Em biết chị?"

Cả hai cô gái nhỏ vui sướng, đôi mắt rạng rỡ nhìn Mỹ Nguyệt, giải thích.

"Dạ, chị ơi, em là fan của chị ạ, em có nghe chị đàn piano rồi ạ. Thật sự rất hay ạ!"

Fan? Cô mà cũng có fan há trời?

Mỹ Nguyệt mỉm cười, che đi sự thắc mắc trong lòng.

"Thì ra là vậy, cảm ơn hai em nhé."

Hai cô gái vui mừng, nói mấy câu rồi tạm biệt rời đi. Mỹ Nguyệt cũng chào tạm biệt rồi lại nắm tay Diệp Chính Thần đi về. Vừa đi cô vừa cảm thán.

"Không ngờ em mà cũng có fan."

Anh mỉm cười.

"Sắp thành người nổi tiếng rồi nhỉ."

Mỹ Nguyệt quay qua vênh mũi tự hào.

"Yên tâm. Em nổi tiếng rồi, nếu anh có phá sản, em sẽ nuôi anh."

Diệp Chính Thần bật cười, không tài nào đoán được trong cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc còn chứa bao nhiêu điều mới mẻ nữa. Anh nắm tay cô đung đưa theo bước đi.

"Anh cũng không phải gian thương. Em không có cơ hội đâu."

Mỹ Nguyệt "........."

Em hoài nghi anh đang nói xéo em.

Anh sẽ nuôi em cả đời, cho nên em cứ làm điều mình thích là được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.