Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 103: Bí mật quốc gia.



Trong phòng bếp của nhà hàng tổ chức tiệc sinh nhật, Mỹ Nguyệt bận rộn chuẩn bị ấm chén pha trà hoa cúc cho ông nội, tay không ngừng hoạt động, tầm mắt và tâm trí lại hướng về phía căn phòng mà Diệp Chính Thần theo ông nội tiến vào từ nãy.

Khuôn cửa đóng kín, giống như biệt lập khu vực đó để không ai có thể nghe ngóng được thông tin nào từ bên trong. Mỹ Nguyệt lo lắng, trong lòng không ngừng đặt ra câu hỏi và hàng ngàn tình huống hiện lên trong đầu.

Nếu ông nội không hài lòng, tức giận về chuyện cô giấu ông hẹn hò với Diệp Chính Thần thì sao? Nếu ông nội muốn cô và anh chia tay nhau thì sao?....

Kịch bản máu chó trong đầu Mỹ Nguyệt ngày càng nhiều, bao nhiêu tình tiết mà cô đọc được trong tiểu thuyết đều vận dụng vào trong tình huống này.

Tiếng nước đun sôi trong bình réo lên, khiến Mỹ Nguyệt giật mình tỉnh táo trở về hiện thực, cô cẩn thận đổ nước vào trong ấm chè đã có sẵn mấy muỗng nhỏ hoa cúc khô, nhẹ nhàng đậy nắp ấm lại, rồi lại tiếp tục đợi ngâm nước và hoa trong ấm.

Ngược với tâm thế lo lắng sốt ruột của Mỹ Nguyệt bên ngoài, Diệp Chính Thần và ông cụ Nghĩa trong phòng lại rất bình tĩnh. Ông cụ và Diệp Chính Thần ngồi đối nhau trên bộ ghế sofa trong phòng, ông chậm rãi rót một cốc nước cho anh, không để cho anh làm gì, rồi lại rót một cốc cho mình.

Ông cụ từ từ nhấp một ngụm nước, từ tốn hỏi.

"Cháu về nước lúc nào vậy?"

Diệp Chính Thần bình tĩnh, không chút run rẩy trả lời ông cụ.

"Dạ, cháu về từ cuối năm trước ạ. Cháu về nhận và điều hành công ty trong nước luôn ạ."

Ông cụ nghe câu trả lời rành mạch rõ ràng thì ừ nhẹ một tiếng rồi nhìn anh từ trên xuống dưới, đánh giá điều gì đó rồi lại nói.

"Ông cũng coi như là nhìn thấy cháu trưởng thành, tính tình cháu thế nào ông già này đương nhiên biết..."

Ông cụ dừng một lát, đưa đôi mắt sắc sảo của mình nhìn thẳng vào anh rồi mới nói tiếp.

"Nhưng không có nghĩa là ông già này sẽ lập tức công nhận cháu là bạn đời của cháu gái mình. Còn xa lắm."

Nói xong, ông cụ nhấp ngụm nước, thong thả ngả người ra sau tựa vào lưng ghế, đợi Diệp Chính Thần trả lời.

Anh nghe ông cụ nói thì hiểu rằng ông muốn thử thách mình, cũng muốn biết anh đối với cháu gái ông có thật sự nghiêm túc hay không. Anh nhìn ông, kiên định trả lời.

"Dạ, thưa ông, cháu có thể đợi Nguyệt 5 năm để khiến em ấy đồng ý bên cạnh cháu, thì cũng có thể khiến ông chấp nhận cháu, yên tâm giao em ấy cho cháu. Cho dù là bao lâu, cháu nhất định có thể làm được, vì cháu thật sự vô cùng trân trọng em ấy."

Ông cụ nghe câu trả lời của Diệp Chính Thần thì không có phản ứng gì, khoé miệng ông đang đặt cạnh mép cốc nước lại hơi nhếch nhẹ lên.

Ông đặt cốc nước xuống bàn, lại tiếp tục thử thách của mình.

"Hừm... Ông già này hiện tại quả thật chưa thể chấp nhận cháu. Khoảng thời gian cháu bỏ đi, đứa trẻ đó đã vô cùng vất vả. Ông không muốn con bé này lại trải qua cảm giác đó một lần nữa..."

Ông cụ vừa nói vừa thở dài, ánh mắt trùng xuống. Diệp Chính Thần nghe được lời ông nói thì có chút giật mình.

Vô cùng vất vả? Anh thắc mắc hỏi lại ông cụ.

"Ông nói em ấy đã vô cùng vất vả là sao ạ?"



Ông cụ lúc này khoé miệng lại nhếch cao hơn, nhìn vẻ mặt lo lắng không hề biết gì của anh mà nói.

"Hửm? Nó không nói với cháu sao? Vậy thì cháu cũng không cần biết..."

Diệp Chính Thần nhận ra ông cố tình nói như vậy để chứng minh cho anh thấy rằng cô vẫn có chuyện không nói với anh, cũng không phải hoàn toàn tin tưởng anh.

Ông cụ Nghĩa quả thật là lão làng trong việc nói chuyện, ông luôn dễ dàng đưa người khác vào trong thế cục mà mình đã định sẵn, rồi từ từ khiến đối phương nghi ngờ bản thân, và đánh mất phương hướng, cuối cùng ông là người điều khiển toàn bộ cuộc nói chuyện.

Diệp Chính Thần nghẹn lời, ánh mắt hiện lên tia hoảng loạn, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt trở lại vẻ kiên định, ngẩng lên nói với ông cụ đang ung dung thư thái chờ đợi câu trả lời của mình.

"Dạ, thưa ông, cháu biết chuyện Nguyệt còn nhiều điều chưa nói cho cháu biết, nhưng cháu sẽ dùng hành động của mình để bảo vệ và chăm sóc em ấy, luôn luôn là vậy, dù em ấy không nói cho cháu biết cũng không sao, vì cháu thích Nguyệt."

Ông cụ nghe xong thì trong lòng vui vẻ đấy nhưng không nói ra mà chỉ cười nhẹ, gật gật đầu rồi nói.

"Được rồi. Những lời này cháu nên nói với Nguyệt, ông sẽ chỉ nhìn vào những hành động mà cháu làm cho con bé. Và có một điều cháu phải nhớ kỹ..."

Ông lại dừng lại giữa chừng. Lúc này ánh mắt ông không còn nét bình tĩnh từ tốn nữa mà thay vào đó là sự nghiêm khắc đến mức lạnh sống lưng.

"Tuyệt đối không được làm tổn thương Nguyệt. Nếu cháu làm con bé khóc dù chỉ một lần, ông già này sẽ không tha cho cháu đâu."

Diệp Chính Thần nghe lời dặn dò cũng như là răn đe của ông thì càng nghiêm túc hơn, nhìn ông kiên định trả lời.

"Vâng thưa ông."

Trong lúc đó, Mỹ Nguyệt ở bên ngoài vừa đợi ấm chè vừa lo lắng, ngóng nhìn về phía phòng ông nội và Diệp Chính Thần ở bên trong. Mẹ An từ phòng tổ chức sinh nhật đi qua, tiến lại an ủi Mỹ Nguyệt

"Nguyệt à, đừng lo lắng. Đó là ông nội chứ đâu phải bố con đâu. Yên tâm đi."

Mỹ Nguyệt vẫn là lo lắng, hỏi lại mẹ An.

"Mẹ, ông sẽ không bắt con và anh ấy chia tay chứ?"

Mẹ An phì cười.

"Ông nội con là người không nói lý lẽ thế hả?"

Mỹ Nguyệt cũng bật cười theo mẹ, nghĩ cũng đúng, ông sẽ không bỏ qua cảm xúc và quyết định của ma tự ý bắt người cô thích rời xa cô.

Mẹ An xoa đầu Mỹ Nguyệt, đánh trống lảng qua chuyện khác.

"Không sao đâu con. Ấm chè được chưa nhỉ?"

Lúc này Mỹ Nguyệt mới nhớ ra mình còn đang ngâm ấm chè, vội mở nắp ấm ra, lấy thìa nguấy đều hoa cúc và nước bên trong. Hương thơm ngào ngạt mùi hoa cúc tỏa ra khắp căn phòng.



Mỹ Nguyệt pha một ấm to, cô đổ ra hai cốc nhỏ để bê vào cho ông nội và Diệp Chính Thần, còn lại để mẹ An mang vào cho các bác và bố mẹ ngồi uống và trò chuyện.

Làm xong đâu đấy, Mỹ Nguyệt bưng đến phòng ông nội và Diệp Chính Thần ngồi nói chuyện, cô còn chưa kịp gõ cửa thì từ bên trong cửa đã mở ra.

Là Diệp Chính Thần mở cửa, nhìn thấy Mỹ Nguyệt đứng ngay trước cửa, cả hai cùng bất ngờ trong giây lát, rồi bật cười.

Mỹ Nguyệt bưng khay nước vào. Hình như không khí giữa hai người trong này nãy giờ cũng không đến nỗi tệ, không có căng thẳng và gay gắt như cô tưởng.

Cô mỉm cười mang khay nước đến bên bàn cạnh ông.

"Ông nội, trà hoa cúc của ông đây ạ."

Ông cụ Nghĩa cười nói.

"Haha được rồi, được rồi. Cảm ơn cháu."

Ông cụ vừa cười vừa nâng cốc trà lên nhấp môi, nhâm nhi cốc trà cháu gái yêu quý pha cho.

Mỹ Nguyệt lại mỉm cười đưa cốc cho Diệp Chính Thần, nhìn vẻ mặt thư thái của anh thế kia thì những lo lắng của cô nãy giờ đều là ngu ngốc rồi.

Một sự thật nữa để chứng minh điều này đó là ông nội cô và bạn trai cô đang rất hòa thuận nói chuyện về công ty, rồi các công việc làm ăn? Này là chuyện đang xảy ra vậy? Hai người không tranh luận gì về mối quan hệ giữa cô và anh sao?

Cô nghi ngờ nhân sinh nhưng cũng chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện... Là cô lo lắng thừa thãi rồi...

Hai người đàn ông một già một trẻ nói chuyện đến khi không còn gì để nói nữa cũng là hơn nửa tiếng sau. Ông mới mở lời kết thúc cuộc trò chuyện.

"Thôi, mấy đứa ra ngoài chơi tiếp đi, ông già này phải về nhà đi ngủ rồi."

Mỹ Nguyệt mỉm cười, tiễn ông ra xe để về nhà cùng Diệp Chính Thần xong mới trở lại phòng tổ chức sinh nhật

Cô nhanh chóng tò mò hỏi anh.

"Anh và ông nội đã nói gì vậy?"

Diệp Chính Thần xoa đầu nhỏ hóng chuyện của cô rồi nói.

"Không có gì. Chỉ là bảo anh nhất định phải trân trọng em."

Chỉ vậy? Chỉ thế mà hai người nói nửa tiếng đồng hồ? Lại còn nói riêng?

Lừa người. Chắc chắn là lừa người.

Mỹ Nguyệt gặng hỏi mãi nhưng vẫn là không thể có được kết quả chính xác, chỉ bị anh trả lời cho qua câu chuyện.

Cô cảm giác như đây là bí mật quốc gia, mà cô không được cấp quyền truy cập, không nhận được bất kỳ thông tin nào..
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.