Vết Nứt Con Tim

Chương 77



Trong đầu Tống Miên chỉ toàn hình bóng Sơn Chi, anh không biết rõ vị trí vừa báo nguy hiểm kia có phải là chỗ của cô hay không, nhưng nghe đến Fugu trong lòng liền nôn nóng không chờ đợi được.

Đoạn đường Fugu tập trung chủ yếu là chợ, nhưng chiến tranh xảy ra, hình ảnh tấp nập dần trở nên phai nhoà, thay vào đó là hình ảnh không một bóng người. Chỉ có đoạn đường vắng vẻ và tiếng lá xào xạc kêu từ những cây cổ thụ to bên đường. Hàng loạt tiếng gầm rú của xe motor, xen lẫn tiếng kêu thất thanh, âm thanh hỗn tạp xen lẫn vào nhau, tạo ra những tiếng vang kinh thiên động địa, như bão táp kéo đến.

Đôi mắt anh đầy tơ m.á.u khi nhìn xác c.h.ế.t la liệt như ngã mạ ở đầu con đường.

Hai bên đường phừng phực lửa cháy lớn, có t.h.i t.h.ể bị thiêu đen đến mức không nhìn ra hình dạng, một chiến sĩ đang ra sức dùng nước dập tắt lửa cho một người đàn ông, tiếng trẻ con khóc lớn không ngừng cào xé thính giác. Tống Miên kéo tay một chiến sĩ, nôn nóng hỏi: "Đã bắt được kẻ khả nghi chưa? Bọn chúng đã đánh vào đâu? Vì sao thất thủ?"

"Đã bắt được vài tên, bọn chúng quăng b.o.m xăng vào và đốt từ đầu hẻm số sáu, lửa quá lớn lan ra cả đoạn đường, hành động quá đột ngột chúng tôi không trở tay kịp. Một chiến sĩ trong Burnice đang dùng một lực lượng binh lính truy đuổi theo, hình như là đi vào nơi đóng quân, ở đó có đội y tế."

Nghe đến đây, trái tim anh đập nhanh mấy nhịp.

Nơi này dù đã giành lại được tự do nhưng lá gan bọn chúng vẫn lớn như thế, như một kẻ điên mà đánh vào Fugu, mặc cho quân chính phủ canh giữ, ngang nhiên quăng xăng đốt cháy cả con hẻm nhỏ khiến nó lan ra bên ngoài đường lớn.

Bernie vừa chạy tới, dừng xe bên cạnh Tống Miên, vừa mở miệng, người nọ đã lên tiếng trước.

"Triệu tập tổ 1 và tổ 5 đến đây ngay lập tức, bằng bất cứ giá nào cũng phải kiếm cho ra kẻ gây ra trận cháy này." Hai mắt anh phừng phừng, không phải phản chiếu ngọn lửa trước mặt, mà là lửa giận lửa thù hiện ra.

Một lần nữa Bernie quay ngược lại, chạy về nơi đóng quân tập họp. Lần này Tống Miên cho triệu tập tổ 1 và tổ 5 đủ hiểu tình trạng bây giờ là thuộc dạng nguy cấp. Chưa đầy 15 phút sau, lực lượng Burnice của tổ 1 và tổ 5 đã xuất hiện, chỉ là Tống Miên lại chẳng thấy đâu.

Bernie nhìn đồng chí đứng ở chỗ Tống Miên đã đứng từ trước, nhận ra đây là người đã nói chuyện với Tống Miên.

"Đồng chí kia đã nói với tôi, khi các đồng chí tập hợp xong. Tổ năm di chuyển đi rà soát mọi con hẻm, tổ một đi vào hẻm Kyak nơi đội y tế đang làm nhiệm vụ để nhận nhiệm vụ."

Tổ một có mặt Silas và Chad nên hai người cùng hơn hai mươi chiến sĩ làm theo lời của Tống Miên để lại.

Sơn Chi đang bận tay cùng hai cô bạn cắt thuốc, sắp xếp bỏ vào hộp cứu thương, tay còn cầm kéo bỗng dưng có tiếng ầm ầm vang lên, tiếng s.ú.n.g vang lẫn tiếng xe, rầm rầm y như có giặc ngoại xâm đánh vào. Cả ba người hoảng hốt, bỏ kéo vào hộp, vội vàng đậy lại vác lên vai, vừa chạy ra khỏi lều đã gặp một đoàn người hung hãn đang đánh nhau với binh lính chính phủ, trong đó có cả Richer.

Richer cùng một tên cao to đo sức đánh nhau, hai mắt gã trừng trừng hung tợn như quỷ khát m.á.u nhìn anh như muốn một quyền đánh chết. Bất quá, thân là con nhà lính, được rèn luyện từ quân đội, nên đấu với gã chỉ có hơn chứ không kém. Mắt thấy hai ba gã đang tiến gần các lều quân đội, trong lòng anh như lửa đốt, nhanh chóng hạ gục gã trước mặt, nhưng có lẽ lực lượng quân đội còn đang chật vật với đám này nên chỉ bận đánh nhau, không để ý một số nhỏ khủng bố đang tiến gần hơn. Richer hết cách, giải quyết một tên, nhanh chóng kéo tay hai ba đồng chí, hét lên: "Mau sang đó bảo vệ đội y tế, những kẻ này để tôi lo!"

Bọn họ gật đầu, cùng nhau đánh những kẻ còn lại, mở đường đi đến gần lều.

*Đoàng*

*Đoàng*

Hai phát s.ú.n.g phát ra, khiến hai trong ba chiến sĩ ngã xuống. Richer nhìn thấy, đó là những người anh vừa nhờ vã.

Richer hai mắt bừng sáng, hận thù khiến anh phải nghiến răng hầm hực lửa giận.

Một kẻ nhào tới, muốn nhân sơ hở của anh mà ra tay đánh, nhưng Richer như một người khác lạ, trở nên hùng hồn không kiểm soát được lý trí, quay sang rút d.a.o găm đ.â.m vào cổ gã. Máu tươi búng ra, hoạ lên mặt Richer một đường khát máu, m.á.u tươi nồng nặc mùi tanh lại không làm lý trí Richer thanh tỉnh mà trở nên cuồng nộ. Những kẻ đó, cứ như nhìn thấy bánh ngon chứ không nhìn thấy lưỡi d.a.o sắc lẹm, phóng tới muốn đánh tay đôi với Richer, nhưng sự tuyệt tình của anh đáp trả lại bọn chúng chính là một lưỡi d.a.o in hằn lên cổ, tim và bụng.

"Lau sạch cổ, đón chờ lưỡi d.a.o của tao đi lũ khốn nạn!" Richer hét lớn.



Cố Y Y chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Richer, bây giờ chứng kiến được quả thật sợ hãi.

"Richer! Phía sau!" Bất giác Cố Y Y hét lớn, Richer ngay lập tức phản ứng, rút s.ú.n.g b.ắ.n một viên thật quả quyết thật nhanh nhẹn.

Trái tim Cố Y Y vẫn còn đập nhanh kịch liệt, nếu một giây kia Richer không quay lại, có phải là....

Nghĩ đến đây, cả người liền rùng mình sợ hãi.

Bởi vì phản ứng theo tự nhiên, cho nên Cố Y Y tiến lên vài bước, hành động này khiến cô nàng gần với đám g.i.ế.c người kia hơn. Một gã đưa tay, muốn bắt lấy, Sơn Chi cả kinh nhanh chóng chạy lên kéo tay Cố Y Y.

Cố Y Y an toàn nhưng trái ngược lại chính Sơn Chi bị cánh tay gã giam cầm.

Gã dùng khủy tay kẹp chặt cổ cô, như muốn chặn hết đường hít thở, giãy giụa kịch liệt muốn trốn thoát nhưng sức lực nữ nhi làm sao đọ lại đám hung thần tàn sát này.

Nòng s.ú.n.g lạnh tanh dí vào đầu cô, giọng nói ác quỷ của gã vang lên kèm theo điệu cười man rợ: "Yên nào, tao tiễn mày một bước. Ngủ ngon nhé, em gái xinh đẹp."

Cả người Sơn Chi run rẩy, hai mắt đảo tròn toàn giọt lệ, cánh môi cô không kiềm được mà máp máy run lên.

Cố Y Y được Vị Tư đỡ lấy, muốn tiến lên vài bước nhưng bị một vài chiến sĩ kéo tay giữ lại. Hàng loạt nòng s.ú.n.g của những tên hung hãn không ngừng hướng về phía bọn họ, nếu hai cô nàng này tiến lên, sẽ ngay lập tức mà bị b.ắ.n chết.

Richer còn đang chiến đấu, nhìn thấy một nữ bác sĩ bị uy h.i.ế.p liền ngừng tay, không dám động thủ. Hai mắt anh chàng không ngừng bừng lên lửa giận, hận không thể phanh thay chúng ra.

Khi Leonard dẫn đầu nhóm của mình đến nơi thì chứng kiến cảnh này. Gã kia cường đắc ý nhìn một chiến sĩ mặc quân trang đặc trưng của Burnice và nói: "Mày dám tiến thêm một bước, tao sẽ g.i.ế.c con khốn này ngay lập tức, không tin thì cứ thử xem."

Yết hầu Leonard khẽ nhấp nhô, tiếng chửi xuyên qua lớp mặt nạ đầy căm phẫn. Giơ tay phải lên, lệnh cho các đồng chí theo sau đừng manh động.

Từ khi Burnice tới, bọn chúng chỉ tập trung vào bọn họ, không để ý một chiến sĩ đang từ từ hành động. Mà Sơn Chi cũng nhận được tín hiệu, cô chớp mắt, không dám động.

Richer khẽ vòng tay ra sau lưng, bắt lấy cáng súng, lợi dụng thời cơ gã đang đưa ra nhiều yêu cầu quái quỷ mà hành động.

*Pằng*

Viên đạn như bay ghim vào bắp tay trái, còn chưa để gã ta có cơ hội la hét, khi thoát ra khỏi sự kiềm hãm, Sơn Chi dùng cùi chỏ đụng vào bụng hắn, nhanh như chớp bắt lấy khẩu s.ú.n.g ngắn dưới đất, quay người.

*Đoàng*

Lỗ thủng ở giữa ngực, m.á.u búng ra b.ắ.n vào tay cô, trên cánh tay gương cao khẩu s.ú.n.g vẫn còn run rẩy, hai mắt cô lưng tròng, cắn răng b.ắ.n thêm một phát ngay bụng.

Thân thể cường tráng ngay lập tức suy kiệt ngã xuống, m.á.u từ miệng hộc ra. Thời khắc này, cô quả thật không chịu nổi nữa, sợ hãi mà làm rơi cả khẩu s.ú.n.g ngắn.

Ngay khi phát s.ú.n.g đầu phát ra, quân đội và bọn khủng bố cũng bắt đầu đối đầu kịch liệt đánh trả. Nhìn thấy người g.i.ế.c đại ca của mình, một kẻ nhào tới, định dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t cô, nhưng Leonard không cho hắn cơ hội đó, chạy như bay tới, bảo vệ Sơn Chi trong lòng ngực.

Mà chính Leonard lại là người lĩnh trọn viên đạn đó. Cô lúc này mới bừng tỉnh, nhìn cánh tay Leonard chảy máu, giọng cũng run rồi.



"Máu... Máu..." Cô kinh hãi thốt lên.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Leonard nhìn vẻ mặt đầy tự trách của Sơn Chi, xua tay khẽ nói: "Tôi coi Song như cậu em trai, cứu cô cũng vì coi cô là em dâu, cho nên đừng áy náy với tôi."

Dứt lời, anh chàng đứng dậy, mặc cho vết thương chảy m.á.u tiếp tục chiến đấu.

"Cô mau dẫn các nữ bác sĩ khác rời khỏi đây ngay lập tức!" Leonard nói.

Cô từ mặc đất lòm còm đứng dậy, phát hiện hai chân của mình run rẩy.

Chiến trường quá hỗn loạn, ba cô nàng gian nan đi từ một con đường khác ra khỏi hẻm số sáu. Giặc hoành hành ngày càng khủng bố, mọi con đường đều để lại dấu vết, Tống Miên đi đến đâu đều phải cần s.ú.n.g để tiêu diệt đám hung hãn này, anh không biết phải tìm Sơn Chi ở đâu.

Vừa đi ra khỏi hẻm số sáu, đầu hẻm bắt gặp một nhóm người cao to trùm mặt, còn mang súng, bộ đồ mà chúng mặc đã chứng minh phần nào bọn chúng chính là kẻ tàn sát.

Vị Tư vừa ngó đầu ra xem xét đã vội vàng rụt cổ lại, quay sang nhỏ giọng nói: "Đi đường khác, bọn chúng chặn đầu rồi."

Cố Y Y vừa sợ hãi vừa nôn nóng muốn rơi nước mắt: "Làm sao bây giờ, địa hình ở đây mình không rõ."

"Tự tìm đường thôi." Sơn Chi kéo tay hai cô bạn đi một đường khác.

Băng qua mấy đường vòng quanh co loạn cả não, Cố Y Y xua tay, chống gối, không ngừng thở gấp: "Mình mệt quá, không chạy nổi nữa rồi."

Sơn Chi ngó nghiêng, dò xem xung quanh có con đường nào không, tầm mắt cô bỗng nhiên nhìn một đống bao cát cách đó không xa, thuận theo giác quan mách bảo liền chạy về hướng đó, có một lỗ nhỏ he hé, cô đưa mắt nhìn vào, hơi hứng khởi nói với hai cô bạn: "Phía dưới có đường."

Ba người đồng thanh hiệp lực nâng những bao cát cản đường ra. Cố Y Y hơi thắc mắc: "Cái này có thật là ổn không?"

Có thật an toàn không?

Sơn Chi vừa kéo vừa đáp: "Không biết, nhưng chúng ta cứ xuống dưới trước đã."

Lát sau.

"Sơn Chi, chỗ này... Làm sao mà xuống?" Cố Y Y ngây ngốc nhìn con dốc xuống như một đường thẳng ở phía dưới.

Cô không biết nơi này là nơi nào, chỉ biết nơi nào có đường liền phải đi.

"Liều thôi." Vị Tư nói.

"Hay là mình đợi người quân đội đến cứu có được không?" Cố Y Y rất sợ độ cao.

Sơn Chi bắt đầu từ từ đi xuống, cô nói: "Y Y, ở nơi này chúng ta phải học cách tự mình cứu mình. Nếu chỉ biết chờ đợi, một là chúng ta chết, hai là chỉ làm vướng tay vướng chân những người lính kia mà thôi."

"Mình xuống đó trước, cậu xem có phải rất dễ không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.