Vết Nứt Con Tim

Chương 68



Nghe đến vài chữ Tần Dĩ Quan sẽ sang nước A, Sơn Chi như bắt được chiếc phao cứu sinh, cô khích động nói: "Cậu sang nước A sao? Cậu, cậu có thể cho mình đi cùng không?"

Sợ cậu nghi ngờ, cô lắp bắp vụng về, viện thêm lý do: "Thật ra, thật ra mình đăng ký tham gia tình nguyện ở toà soạn Kỷ Canh nhưng mà ngay lúc mình sắp lên chuyến bay sang nước A thì bà nội mất, cho nên mình không đi theo đoàn tình nguyện sang đó được. Mấy ngày nay mình có liên hệ bên toà soạn, nhưng họ nói, bay qua nước A bây giờ rất khó, bên đó chiến tranh đang cực kỳ gay gắt nên việc yêu cầu nước A đón người vô cùng rắc rối, chỉ có máy bay nước A sang đón được thôi, chứ không cho máy bay khác tự ý bay vào được."

"Mình cũng có nghe nói. Bởi vì khó khăn di chuyển nên mình đã xin chính phủ, họ nói chính phủ nước A cũng đồng ý cho máy bay hạ cánh, và điều kiện của chính phủ nước ta là phải mang những người dân lao động trở về quê hương thì mới cho mình đi, mình đồng ý rồi nên họ cấp phép cho mình sang đấy."

"Cậu có thể cho mình đi cùng không? Nếu mà khó quá mình có thể trốn trong vali cũng được, người mình nhỏ có thể nằm trong đó." Sơn Chi khẩn cầu, gấp gáp nói.

"Khi qua chỗ kiểm tra thì cũng sẽ phát hiện ra cậu thôi." Tần Dĩ Quan lưỡng lự: "Chuyện này... Sơn Chi à, bên đó vô cùng nguy hiểm, cậu vẫn muốn sang bên đó đi tình nguyện sao? Mình không muốn góp một tay khiến cậu vào đường chết, mình không đồng ý cho cậu đi cùng đâu."

Lời nói của cậu cứng rắn sắt thép, cương quyết không để Sơn Chi đi.

Sơn Chi mím môi, một vài giây nghĩ ngợi rồi gật đầu, cứng rắn khẳng định: "Mình nhất định phải sang được đó, nếu cậu không cho mình đi cùng thì mình sẽ tự tìm cách khác."  

Nhìn thấy động thái muốn rời đi của Sơn Chi, Tần Dĩ Quan hơi lo lắng, nhốn nháo kéo tay cô lại: "Cậu định làm gì khi không có hãng máy bay nào tiếp nhận lịch trình sang nước A?"

"Mình nói rồi, bằng mọi cách, kể cả mạng sống của mình, mình nhất định phải sang đó."

"Chỉ là đi làm một người tình nguyện viên thôi mà, đâu cần thiết khiến cậu buông bỏ mạng sống như vậy... Bà nội vừa mất, bà ấy rất mong nhìn thấy cậu sống hạnh phúc vui vẻ và khoẻ mạnh."

Nhưng mà Dĩ Quan à, ở đây không có người mình yêu, người bà mình thương mất rồi, chỉ có sang nước A mình mới tìm được hạnh phúc, và mình tin rằng bà cũng sẽ ủng hộ quyết định của mình.

Sơn Chi hít lấy một hơi run rẩy, gạt tay cậu ra, đồng thời nhìn cậu mà thẳng thắn nói:

"Mấy tháng trước, khi mình đặt bút điền vào giấy tham gia tình nguyện mình đã không hối hận, càng không sợ chết, và khi đặt chân đến vùng đất triệu người đau khổ kia thì mình tin quyết định của mình hoàn toàn đúng. Lương y như từ mẫu, Dĩ Quan, bất kể ai là bác sĩ đều không muốn bệnh nhân c.h.ế.t trước mặt mình, nếu mình sợ chết, mình không xứng là một bác sĩ, càng không xứng để được sống tốt khi mang danh phận cao quý đó."

Nhớ lại thời gian ở nước A, cô hoài niệm: "Những đứa trẻ ở đó rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn. Cậu biết không, ai cũng nói đứa trẻ con luôn hồn nhiên nhưng những đứa nhỏ ở đó ngoài hồn nhiên ra còn có tự ti, khi thấy bản thân mình không sạch sẽ, chúng đưa đồ hay nhận thứ gì đều sẽ lau tay thật sạch sẽ. Bộ dạng đó, mình không kiềm được, có những đứa trẻ đến cả kẹo ngọt còn không biết có mùi vị ra sao. Đáng thương lắm đúng không, cho nên, mình lấy những đứa trẻ đó làm niềm tin, động lực, mình mong rằng một ngày nào đó có thể nghe lại tiếng cười trẻ con."

Tiếng cười hồn nhiên của đám nhóc trước khi bị b.o.m dội xuống, cảnh tượng lúc đó đã tự khắc in sâu trong tâm trí Sơn Chi như một bia khắc, chỉ cần nói ra, thước phim bất chợt ùa về, tim nhói tay run.

Trái tim cơ hồ thắt lại khiến hô hấp trở nên gấp gáp.

Chốc sau, Sơn Chi đã bình tĩnh trở lại, cô cười cứng nhắc: "Bất kể khó khăn đến đâu, mình cũng phải sang nước A bằng được. Nếu không còn chuyện gì khác thì mình đi đây."

Cô đứng dậy cất bước rời đi.

Phía sau lưng bỗng vang lên tiếng kêu bất lực của Tần Dĩ Quan.

"Sơn Chi."

Ba giờ sáng, tại sảnh chờ của sân bay.

Xung quanh vắng không một bóng người, chỉ có một dáng hình nho nhỏ với hành trang đơn sơ đang co ro ngồi trên ghế, vòng tay ôm lấy cơ thể gần như đông cứng của mình, cô mặc chiếc áo Tống Miên tặng mình, dù vậy, ở cái thời tiết này vẫn rất lạnh.

Sơn Chi hà hơi vào tay, rồi ma sát thật mạnh.

Lạnh đến nổi phải dậm chân mấy chục cái, rùng người.

Tần Dĩ Quan nói bốn giờ sáng máy bay sẽ khởi hành, là do cô nôn nóng ngủ không được nên hai giờ đã bắt xe đi ra sân bay, ngồi đợi đến ba giờ ba mươi phút thì thấy Tần Dĩ Quan đi cùng trợ lý của chú Tần bước đến.

"Chờ lâu không?" Tần Dĩ Quan ân cần hỏi.



"Không đâu, mình cũng mới đến được mười phút thôi."

Cậu nhìn balo trên lưng cô, ngờ vực nói: "Cậu chỉ mang bao nhiêu đây thôi hả?"

Sơn Chi cười cười, kéo balo nhích lên: "Bao nhiêu đây là đủ rồi, mình sang đó cũng chỉ ở nơi đóng quân thôi, mang nhiều thì chỉ thêm nặng."

Bốn giờ máy bay khởi hành, cất cánh bay lên không trung.

Trên máy bay vắng vẻ, chỉ có vài người cùng những nữ tiếp viên hàng không.

Không khí ẩm đạm, xung quanh không chỉ mùi thuốc s.ú.n.g mà còn có mùi c.h.ế.t chóc. Những t.h.i t.h.ể phân hủy, quang cảnh ngập tràn sự tối tăm ghê rợn.

*Đoàng*

"A a a!"

"Chạy, mau chạy đi!"  

"Chạy nhanh."

"...Con tôi, con tôi đâu rồi, con ơi!"  

"Burnice, các anh đâu rồi, mau đến đây..."

"...Bọn chúng đến rồi, ác quỷ đến rồi!"

*Đoàng*

*Ầm ầm ầm*

A a a.

Tiếng b.o.m tiếng đạn thay phiên nhau đánh tới, như sấm sét đùng đùng giáng xuống nhân gian.

Khung cảnh hoảng loạn ở một vùng nghèo mang tên Adorlee khiến người dân không thể bình tĩnh được, người lạc mất con, người chạy thục mạng để thoát khỏi cảnh c.h.ế.t chóc vây giết, người thì phó thác cho số phận. Có lẽ, họ đã mệt mỏi với cuộc đua chạy trốn khỏi những kẻ sát nhân như thế này rồi.

Tống Miên sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Jasmin, ngay lập tức lên đường sang Adorlee, đã là ngày thứ hai anh ở nơi này, các chiến hữu của anh cũng hội tụ về Adorlee đóng quân. Burnice ngày càng được nhiều chiến sĩ gia nhập hơn, con số đã vượt năm trăm, đây là một điều cực kỳ may mắn và hy vọng đối với nước A.

Ngay khi nhận được thông báo có vùng bị nổ bom, ngay lập tức Burnice gấp rút lên đường. Cách chỗ đóng quân 15km, tụi này thật to gan.

Khi Tống Miên và các chiến hữu đến nơi, bà con vẫn còn đang hoảng loạn, ai nấy đều tự lo cho mình, chạy đến nỗi không xác định phương hướng, té ngã đè lên nhau. Một bé gái mặt mày đầy nước mắt, sợ hãi chạy loạn theo mọi người, bất giác đ.â.m trúng chân Tống Miên, ngã một cái thật đau, gương đôi mắt tủi thân nhìn anh như muốn oà khóc lớn.

Tống Miên khụy chân, ôm bé gái đứng dậy, phủi cát bụi dính trên người bé, mặc dù bộ quần áo của bé đã rất dơ bẩn.

"Don't worry." Anh ôn tồn nói.

Bé gái gật đầu.

"Bình tĩnh, đừng sợ hãi, chạy về phía trước là có các chú bộ đội, các chú ấy sẽ dẫn em đi băng bó vết thương."

Bé lại gật đầu một cái, trước khi đi, hạ người cúi đầu lễ phép rồi mới đi.



Anh quan sát tình cảnh hỗn loạn, nơi này không mấy phát triển, nhà dân còn là nhà lá, dưới đất toàn là đất ẩm chứ không phải được tráng bằng xi măng như đô thị. Nhà dân xập xệ sát gần nhau vô cùng nhiều, ở đây hầu như canh tác là chính ruộng đồng bao la, mà hoàn cảnh này thì rất có lợi đối với đám khủng bố kia.

Nghiêng đầu, anh nói vào tai Silas:

"Mau đi tìm kẻ khả nghi."

"Rõ."

Bỗng dưng...

*Ầm*

Cát đất bay tứ tung, khắp trời mù mịt. Tống Miên đưa tay bịt miệng, cố gắng xác định rõ vị trí của kẻ khả nghi, nhưng từ góc độ này nhìn không mấy khả quan, anh nhìn sang trái, có cây cổ thụ to, không chần chừ chạy đến đó.

Dùng chân kẹp chặt bám vào, vòng tay ra sau lưng cầm lấy súng.

Clinton chạy đến, hơi kinh ngạc thốt lên: "Song, cậu đang làm gì trên đó! Có biết nguy hiểm lắm không, chỉ cần lọt vào tầm ngắm, bọn chúng sẽ g.i.ế.c cậu ngay!"

Clinton gấp đến nỗi nhảy dựng lên: "Đi xuống dùm con đi ông thần ơi!"

Đáp lại sự sốt sắng của Clinton là một âm thanh cài đạn, Tống Miên chỉnh tư thế của mình, anh nằm lên nhánh cây to, rướn cổ cố gắng quan sát phía bên kia.

"Nhà của dân thấp quá không quan sát được."

Clinton bái phục với sự liều lĩnh của anh, chỉ biết đứng phía dưới cầm s.ú.n.g phụ giúp anh dò xét xung quanh.

"Hướng hai giờ, có kẻ đang cầm súng. Song, giúp tôi, phía trước hắn có nhiều người dân quá, tôi không thể ra tay." Clinton thông qua ống ngòm báo cáo.

Tống Miên nghe xong, ngay lập tức điều chỉnh ống ngòm, hắn thật thông minh khi lẫn vào đám đông, làm hoa mắt các binh lính Burnice cũng coi như khiến các anh gặp trở ngại. Đừng tưởng giả làm dân thường thì sẽ không biết, những người bên bọn tổ chức cực đoan, chiến sĩ Burnice tiếp xúc nhiều đến nỗi nghe hơi thở cũng biết là chúng.

"Trên tay hắn có bom!"

Địa hình này hơi khó, anh cân nhắc đứng lên, cơ thể chao đảo rất khó đứng vững.

Chỉ bằng cách tựa lưng nghiêng qua trái, phải bám trụ chắc vào, toàn bộ sức lực đều dồn vào lưng và chân phải đang co bám lấy thân cây. Đặt báng s.ú.n.g tỳ lên vai, anh hơi cau mày vì đau, mỗi khi đạn ra khỏi nòng, vai anh đều nhói đau, lúc đó anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, về sau cũng quen thuộc với cảm giác đó.

Từ góc độ này, nếu phát s.ú.n.g đi chuẩn viên đạn sẽ xuyên qua đầu hắn.

Sau khi xác định được tầm ngắm, ngón tay bắt đầu từ từ co lại, và cuối cùng... ĐỘNG!

*Đoàng*

Một phát s.ú.n.g xuyên qua đại não, gã tức tưởi trợn mắt c.h.ế.t ngay tại chỗ, người dân sợ hãi ngay lập tức tránh xa hắn như đàn ong vỡ tổ.

Ngay khi đạn lao đi, cơ thể của Tống Miên cũng nghiêng ngả, theo quán tính muốn bắt lấy thứ gì đó để trụ lại nhưng bả vai anh đau quá không níu được, cơ thể ngả ra sau, rơi từ đỉnh cao xuống.

Clinton hú hồn bạt vía, vứt cả súng, nâng tay đón lấy Tống Miên từ trên cao rớt xuống. Nếu để Tống Miên rơi từ đó xuống, với độ cao này, anh không c.h.ế.t thì cũng sẽ nằm mấy tháng trời.

Tiếp được Tống Miên, Clinton thở phào, nhìn anh cười bất lực: "Tưởng đâu người đầu tiên tôi bế là vợ tương lai của mình không ngờ lại là một tên đực rựa nhà cậu."

Tống Miên cười khẩy một cái, đứng thẳng dậy: "Cậu nên hãnh diện khi được bế một người lớn lên đẹp trai tuấn tú như tôi đi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.