Mạnh và Cẩn cũng đã bàn xong lên cũng định ra về, nào ngờ chuẩn bị đến cầu thang thì bị đám học sinh đó chặn lại. Tên Minh đó nói với Cẩn
-Ngươi tài học kém thì cũng thôi đi, tối thiểu ngươi cũng nghe xong mấy bài thơ của chúng ta để học tập chứ lại bỏ về giữa chừng chẳng phải coi thường thơ của chúng ta hay sao. Nếu không ngươi làm được bài thơ mọi người ở đây thấy hay thì ta cho ngươi về trước.
Mạnh thấy thế nhíu mày.
-Vị huynh đài này, chúng tôi đến để uống rượu ngắm cảnh đâu có phải để thi thơ với các vị. Xong việc chúng tôi về có ảnh hưởng gì đến các vị đâu ?
Tên Minh lý sự cùn.
-Các ngươi đến uống rượu ngắm cảnh thì có thể ở tầng hai, tầng ba là các tao nhân mặc khách tụ tập làm thơ các ngươi lên chỉ để uống rượu ngắm cảnh chẳng phải coi thường chúng ta sao.
Lúc này có một người thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi đứng lên tiến về phía Mạnh chắp tay nói.
-Xin lỗi có phải ngài là Oanh thiên lôi tướng quân không.
-Chính là tại hạ - Mạnh trả lời
-Tại hạ là Trương Hán Siêu trưởng tràng của trường Chiêu Quốc Vương năm ngoái có vinh dự được chứng kiến thần khí của ngài ở bãi sông. Hôm đó ngài từ chối quyền cao chức trọng làm Siêu tự thẹn không bằng. Vừa rồi ngài lại hy sinh ân huệ của mình cứu tướng quân Trần Khánh Dư đúng là người đức độ. Biết ngài là thư sinh học trò của Quỷ Cốc nên hôm nay xin được mài mực viết từ cho bài thơ của ngài. Mong ngài không từ chối.
Thấy Hán Siêu nhìn mình với anh mắt hâm mộ làm Mạnh cũng thấy khó từ chối, nhân vật này được giới văn học lịch sử xếp hạng nhất nhì không phải là ngoa. Câu “Thần Siêu, Thánh Quát “ đã nói lên tài văn thơ và chữ viết của hai nhân vật này trong suốt chiều dài lịch sử văn học Việt Nam. Giờ được Trương Hán Siêu hâm mộ tự nhiên Mạnh thấy mình được vinh hạnh cảm giác rất khó tả. Trương Hán Siêu dẫn đường mời hai người đến dãy bàn đầu, sau đó sai người mang nghiên mực đến đích thân mài mực chờ Mạnh làm thơ. Cũng may hồi cấp ba Mạnh cũng là người thích nhất môn văn nên cũng thuộc một số bài thơ về mùa thu theo thể thơ Đường. Anh nhắm mắt nhớ lại bài thơ Thu vịnh của Nguyễn Khuyến và chậm dãi ngâm
Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao,
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông như tầng khói phủ,
Song thưa để mặc bóng trăng vào.
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,
Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào.
Mọi người chầm chậm theo dõi bài thơ được viết ra trên giấy trắng, nét chữ như rồng bay phượng múa của Trương Hán Siêu. Sau khi chấm xong nét bút cuối cùng mọi người ồ lên, lâu rồi mới có bài thơ về mùa thu hay đến như vậy. Trương Hán Siêu nhìn bài thơ thật lâu thở dài một tiếng chắp tay thi lễ với Mạnh và nói.
- Tại hạ xin phép mang bài thơ này về để treo trong nhà, thỉnh thoảng được ngâm vịnh để học tập tài làm thơ của ngài. Tại hạ chắc rằng bài thơ này nhanh chóng nổi danh đi khắp thành.
Mạnh nghiêm nghị nói.
- Nước nhà lâm nguy, thất phu hữu trách. Chúng ta nên chuẩn bị cho việc giúp vua cứu nước, việc ngâm vịnh bây giờ chưa phải là lúc. Hẹn lúc khác gặp lại mọi người.
Anh đi xuống lầu, dưới lầu còn vọng lên tiếng anh.
Đã làm trai sống trong trời đất.
Phải có danh gì với núi sông.
Mấy sĩ tử nhìn nhau, hổ thẹn họ cảm thấy rằng tài người ta còn hơn mình mà còn lo giúp vua cứu nước, trong khi mình chỉ biết xướng họa. Từ sau hôm đó nhưng bài thơ của Mạnh lan rất nhanh ra khắp kinh thành.
Lúc hai người bước xuống tầng một, đột nhiên có tiếng nói cất lên từ phía sau.
-Xin hai vị công tử dừng bước..
Hai người quay lại thấy một cô gái đang bước vội xuống, Mạnh nhận ra là cô gái ra đề cuộc thi thơ. Cô gái đến nơi thì cúi chào nói.
-Tiểu thư mời Mạnh công tử gặp mặt để hàn huyên tâm sự. Mời công tử đi theo nô tỳ.
Cẩn thấy thế biết ý nháy mắt.
-Đệ may mắn nhé, ta về trước đây mấy hôm nữa tìm được nơi ưng ý ta sẽ liên lạc với đệ. Chúc đệ có một đêm vui vẻ.
Lúc này Mạnh đã có phần say rượu hơn nữa có cảm giác lâng lâng khi được thể hiện trước mặt văn nhân Thăng Long nên cũng không từ chối, muốn đi gặp người đẹp cho biết.
-Xin cô nương dẫn đường.
Hai người đi vòng vèo ra phía sau, có một khu vườn nhiều hoa thơm có một khu mấy phòng thiết kế khá trang nhã. Khi đến nơi cô gái mở cửa phòng mời anh vào và nói.
-Xin mời công tử, tiểu thư chờ bên trong.
Mạnh bước vào thấy căn phòng lung linh ánh nến, ở giữa căn phòng có một cô gái đang ngồi cạnh một cái bàn có bầy một nậm rượu và một số đồ điểm tâm. Phía sau có buông rèm có thể là buồng ngủ. Mạnh tiến tới, cô gái đứng lên cúi chào.
-Mời công từ an tọa. Tiểu nữ đánh một bài mời công tử thưởng thức
Cô gái rót rượu sau đó đứng dậy lấy một cây đàn tỳ bà, sau đó ngồi xuống bắt đầu đánh. Tiếng đàn cất lên Mạnh vừa nhấp nháp ly rượu vừa thưởng thức tiếng đàn vừa quan sát căn phòng. Trên bức tường đối diện có treo một số loại nhạc cụ chắc để bài trí, Mạnh thấy có cây đàn nhị khá đẹp treo ở đó. Tiếng đàn cất nên ai oán não nề như nhớ đến người thân trong cảnh ly biệt đột nhiên Mạnh cảm thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ nơi xa. Trong tâm trạng xuất thần vì men say và rung động với bài hát sự đồng cảm với người chơi nhạc anh bước tới cây đàn nhị, sau đó về chỗ cũ ngồi xuống chỉnh dây và cùng hòa tấu. Trong âm nhạc sự đồng cảm không hiếm xảy ra hai tâm đồng cùng đồng điệu làm cho tiếng hai tiếng đàn hòa vào nhau, Mạnh chơi đàn như xuất thần mặc dù bài này anh mới nghe ông lão chơi một lần hồi ở làng.
Một lúc sau tiếng đàn im bặt, cả hai người lặng trong sự hồi tưởng một lúc lâu sau cô gái cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
-Xin lỗi công tử, tiểu nữ vô tình làm ngài buồn. Không ngờ công tử không chỉ giỏi làm thơ mà đàn cũng rất hay.
Mạnh vội lau giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt từ lúc nào.
-Không sao, tiếng đàn của tiểu thư làm ta nhớ người thân. Vừa rồi ta thấy nàng có tiếng đàn rất buồn như nhớ người thân ở nơi xa.
Nàng có thể tâm sự với ta được không ?
Như được cởi tấm lòng, cô gái buồn kể lại chuyện gia cảnh của mình. Cách đây năm năm bố cô vốn là ngự y trong triều nhưng tính ngay thẳng chỉ tập trung vào y thuật không chịu nịnh bợ quan trên nên bị nganh ghét. Có một lần có một vị phi tần của Trần Nhân Tông sinh nở nhưng rất khó khăn, các ngự y biết ca này khó thì đùn đẩy nhau, bố nàng không nỡ nhìn sản phụ c·hết nên nhận việc cứu chữa, nhưng ca sinh nở này khó vị phi tần đó bị băng huyết nên m·ất m·ạng cả mẹ lẫn con. Có người xúc xiểm Hoàng thượng nổi giận tịch thu gia sản cho ông đi đầy tận Châu Văn Bàn. Còn mẹ cô, em trai và cô phải nương tựa nhà người họ hàng. Mẹ cô lo lắng buồn rầu nên phát bệnh, lúc này người họ hàng trở mặt không chịu cho ở nhờ mà đuổi ra ngoài.
Mẹ ốm không nhà không cửa cô đành liều thân bán mình lấy một trăm lượng bạc để có tiền thuốc thang cho mẹ và mua nhà và ruộng ở quê cho cả nhà sinh sống. Là con quan ngự y nên cô cũng được học chữ và nghề y của cha dạy, t·ú b·à thấy cô xinh đẹp nên mời thầy dạy cho cô đàn, múa hát. Vốn thông minh lại thêm nhan sắc nên chẳng bao lâu cô trở thành hoa khôi của thanh lâu. Một lần t·ú b·à bị đột quỵ được cô châm cứu nên qua được cơn nguy kịch nên t·ú b·à rất quý cô. Tú bà hẹn nếu cô gặp được ý chung nhân thì sẽ cho chuộc với giá ba trăm lượng bạc.
Gần đây do sức ép của một số quan lại và công tử con quan muốn lấy cô làm th·iếp nhưng cô không ưng, vì toàn những người háo sắc, có bốn năm người vợ hoặc có tiếng ham mê tửu sắc nên cô nghĩ cách tổ chức các cuộc thi thơ để lấy cớ trì hoãn và mong muốn tìm được người như ý. Biết thân phận gia cảnh nên cô không dám mơ làm vợ mà chấp nhận làm th·iếp miễn là tìm được người phù hợp. Thấy cô gái có hoàn cảnh đáng thương Mạnh hỏi.
-Có tin tức gì của bố cô không ?
Cô gái kể cách đây hai năm mẹ và em trai cũng lặn lội đi thăm một lần. Do biết nghề y nên các quan ở trên đó cho làm lương y chăm sóc cho quân lính ở một đồn heo hút rừng sâu nước độc. Tuổi ông đã ngoài bốn mươi nên mẹ cô lo khó sống lâu được. Mạnh thấy thế trấn an.
-Ta có người quen trên đó để mai ta gửi thư nhờ họ xin chuyển cha cô về trung tâm Châu Văn Bàn, họ bố trí cho cha cô công việc nhẹ nhàng chắc sẽ không đến nỗi. Nếu sau này ta có cơ hội sẽ xin với Hoàng thượng ân xá cho cha nàng.
Cô gái vội quỳ xuống.
-Ơn công tử với cha tôi không biết lấy gì đền đáp.
Mạnh buột mồm.
-Thì lấy thân báo đáp là được.
Cô gái bẽn lẽn nhìn lên, một khuôn mặt trái xoan mũi dọc dừa, đôi mắt bồ câu đang ngước nhìn anh đầy si mê. Mạnh không kìm được cảm xúc từ trước đến nay chưa có cô bạn gái nào nhất là cô gái xinh đẹp như thế này anh tiến lại gần, cô gái nhắm mắt lại đôi môi đang mong chờ. Anh tiến đến hôn vào đôi môi đó một cách say đắm cô gái ban đầu bẽn lẽn nhưng rồi cũng đáp trả nhiệt tình. Cả hai quấn lấy nhau một đêm đầy hương diễm …