Thời tiết lúc này cũng sang thu, thấy nhóm của Nhân Huệ Vương có năm người rất chịu khó học hỏi, mấy người tầm tuổi Mạnh cũng đồng trang lứa nên dễ kết bạn. Mạnh đề nghị mấy người chiều học xong thì ở lại ăn cơm luôn rồi tranh thủ học thêm buổi tối lúc đầu họ cũng ngần ngại nhưng sau cũng ở lại ăn luôn cho tiện. Dạo này Mạnh ăn cơm một mình cũng thấy buồn trong khi cũng rủng rỉnh tiền bạc nên anh cũng không lo lắng đế chuyện tiền bạc.
Qua nhiều lần chuyện trò anh cũng biết qua hoàn cảnh gia đình của Cẩn, là con một gia đình phú thương ở kinh thành nhưng muốn anh theo con đường khoa bảng nhưng do sức học có hạn nên mấy lần thì cũng chỉ được tú tài. Sau có quan hệ họ hàng xa với Nhân Huệ Vương lên xin cho con về dưới trướng để kiếm chút công danh. Dần dần Nhân Huệ Vương thấy năng lực của Cẩn nên cho anh làm việc quản lý kinh doanh một số mối quan hệ để thử năng lực. Lúc này Mạnh và Cẩn thân nhau như huynh đệ Cẩn nhiều tuổi hơn là anh.
Nhân Huệ Vương muốn cử Cẩn đi đợt này là để kiểm tra khả năng tiếp thụ cái mới và chắc cũng muốn Cẩn tạo quan hệ tốt với Mạnh vì hai người cũng cùng trang lứa. Là gia đình kinh doanh ở kinh thành nên Cẩn quen biết và thông thuộc nhiều về các mối quan hệ hàng hóa ở kinh thành. Việc vận chuyển buôn bán ở Thăng Long chủ yếu dựa đường thủy. Hàng hóa từ miền núi xuống hoặc từ vùng biển nên đều tập kết ở bến sông Hồng rồi bốc vào thành nên sông Hồng thuyền bè rất nhộn nhịp. Các hội quán của người Hoa nắm các mối quan hệ buôn bán lớn. Người Việt chủ yếu bán lâm thổ sản địa phương, hàng cao cấp vào tay người Hoa hết. Có những dãy phố chủ yếu người Hoa ở, nhất là sau khi nhà Tống mất nhiều người Hoa tràn sang Đại Việt Sử sách đời Trần còn ghi, năm 1247, có 30 thuyền buôn nhà Tống tránh quân Nguyên Mông xin tị nạn ở Thăng Long. Họ đã mở phố chợ bày bán vóc và thuốc Bắc. Đức vua cho lập một làng toàn người Hoa ở phía Tây Kinh thành có phường Nhai Tuân là nơi vua Trần dành làm nơi ở cho đoàn người nhà Tống lưu vong sang nước ta do bị quân Nguyên xâm chiếm.
Hiện tại nền kinh tế Đại Việt trừ những ngành do triều đình quản lý thì phần lớn rơi vào tay người Hoa họ gần như độc quyền những mặt hàng cao cấp như rượu ngon, thuốc bắc, vải vóc tơ lụa, chè, giấy, đồ sứ … Nhân Huệ Vương là một trong những người không muốn người Hoa chi phối nền kinh tế nên muốn thay đổi hiện trạng kinh tế hiện tại nên tập hợp rất nhiều nhà buôn người Đại Việt để thành lập hội thương nghiệp. Tiếc là người Đại Việt với tư tưởng manh mún nên vẫn chưa hoạt động được như ý.
Thấm thoát cũng đã nửa tháng người của Cẩn đã thành thạo việc nên chuẩn bị trở về báo cáo cũng đến rằm tháng bảy nên mọi người cũng muốn về gia đình. Mạnh liền tổ chức bữa tiệc chia tay, lúc này buổi tối trời se lạnh nên anh quyết định làm món lẩu. Mạnh ra chợ mua được hai con cá quả to, một con anh để nướng thui rơm một con thì nấu kiểu lẩu thuyền chài. Lần trước lên phố huyện anh cũng đã nhờ thợ rèn làm riêng cho anh một bếp lấu do ở một mình nên anh chưa có dịp dùng. Thấy anh làm nên mọi người cũng giúp anh một tay, lúc Cẩn đang lúi húi rửa ra thì rơi ra một tấm thẻ bài bằng gỗ Mạnh nhặt lên thấy thẻ bài khắc họ tên và nơi ở sau đó đưa cho Cẩn và hỏi. Cẩn giải thích đây mộc bài mỗi người dân phải có nó giống căn cước công dân thời của Mạnh, lúc vào thành hay bị hỏi nhất là người lạ hoặc khả nghi. Đợt này sắp c·hiến t·ranh nên quan quân xét hỏi nhiều khi vào kinh thành. Mạnh mới nhớ ra lúc mình đến đây chưa nghĩ đến phải làm thẻ bài, vì ở vùng quê ít người để ý hơn nữa anh cũng không có trong hồ sơ huyện nào nên cũng khó để làm. Anh nghĩ mình phải khẩn trương nghĩ cách làm một cái để còn đi lên kinh thành.
Sau khi sửa soạn xong, Mạnh dùng nước vo gạo để khử mùi tanh của cá. Sau đó dùng que dài xiên dọc từ miệng cá đến đuôi cá rồi cắm xuống đất, lấy lượng rơm vừa đủ phủ lên trên, phủ rơm sao cho kín cá lóc rồi châm lửa đốt. Khi lửa cháy hết phần rơm, liên tục châm thêm rơm và đốt trong 10 phút cho đến khi tro tàn. Sau khi cá chín, gạt bỏ những phần rơm cháy, anh lấy cá ra, dùng dao gạt bỏ bớt những phần cháy đen bên ngoài cá. Mùi cá nướng tỏa ra thơm phức làm nhiều người chảy nước miếng. Sau khi mọi người ngồi quây quần quanh bàn anh để nồi lẩu ở giữa trong nồi đun sôi một lượng nước vừa đủ, cho mẻ, sả, vài quả cà chua, khế chua ớt vào ninh tới nhừ. Anh bày những miếng cá đã lọc thịt cắt khúc tùng miếng nhỏ như quân cờ lên chiếc đĩa và bày lên trên ít lá thìa là.
Cẩn rất ngạc nhiên là con nhà khá giả ăn cũng ăn ở nhiều tửu lâu ở kinh thành nhưng chưa bao giờ thấy những món này đặc biệt là nồi lẩu có than hoa ở giữa nên lúc nào cũng sôi sùng sục.. Mạnh rót rượu ngâm táo mèo ra chén mời mọi người cùng cạn chén. Sau khi uống ly rượu đầu Cẩn thốt lên.
-Chưa bao giờ tôi được uống rượu ngon như thế này. Vị thơm và ngọt nhẹ nơi cuống họng rất ngon thảo nào tướng quân đợt đi dự lễ về cứ khen rượu ngon mãi.
Cẩn cẩn thận chấm miếng cá nướng vào đĩa muối chanh ớt rồi đưa lên miệng anh thấy mùi thơm của miếng cá cùng vị chua của chanh, mặn và hơi cay tạo nên một mỹ vị chưa từng thưởng thức. Cẩn và mọi người đều gật gù họ không nghĩ có thể chế biến món ăn ngon lại đơn giản đến như vậy. Sau khi dùng hết cá nướng mọi người dùng sang món lẩu. Mạnh lấy muôi nhúng cá vào nồi nước đang sôi sau đó múc miếng cá kèm chút nước lấu vào bát cho mọi người rồi hướng dẫn mọi người cho thêm ít rau sống và rau thơm vào bát. Cẩn ăn xong xít xoa món này mà bán ở kinh thành chắc là rất đông khách. Nói xong Cẩn nói nếu anh có hứng lên kinh thành hai bên cùng hợp tác đầu tư làm mở cửa hàng chỉ cần vài món như này là đảm bảo đông khách. Có rượu ngon và thức ăn ngon mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện rất vui vẻ chẳng bao lâu hết hai hũ rượu nên mọi người đều say.
Mạnh lấy đàn nhị mới mua rồi bắt đầu hát bài hát mang âm hưởng dân gian đương đại . Bài Bánh trôi được phối lại theo phong cách nhạc điện thử
“ Thân em vừa trắng lại vừa tròn,
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son “
Cẩn thích thú lắng nghe, anh nói.
-Ca khúc này rất lạ nhưng nghe giai đoạn rất vui tai. Ta không thích mấy kiểu bày hồng hồng tuyết tuyết mấy văn nhân hay thích nghe. Bài này đệ sáng tác à, hôm nào lên kinh thành ta sẽ dẫn đệ vào mấy chỗ lầu xanh tha hồ ngắm các em vừa trắng lại vừa tròn.
Mạnh cười, anh nhớ ở nơi anh sống sau mỗi cuộc liên hoan nếu rủng rình thì rủ nhau đi hát karaoke, ở nơi này chỉ có âm nhạc dân gian để giải trí anh càng khao khát đến ngày trở về.
Ngày hôm sau mọi người khăn gói về kinh thành, hai chiếc xe ngựa chất đầy theo đồ nghề, nguyên vật liệu. Cẩn lưu luyến chia tay với Mạnh hẹn khi nào Mạnh lên kinh thành thì liên lạc với anh, anh sẽ dẫn anh đi thăm thú phố phường như lời hứa và muốn hợp tác với anh mở tửu lâu ở kinh thành. Lưu luyến nhìn theo đoàn xe Mạnh cũng đang chờ tin tức của ông Tùng, anh mong mau chóng lên kinh thành thời gian cũng đã thấm thoát gần nửa năm. Anh cũng muốn được lên tìm hiểu kinh thành Thăng Long trước khi trở về để hoàn thành nhiệm vụ cũng như xem kinh đô một thời được coi là tráng lệ nhất trong lịch sử trung đại của Việt Nam mà sau này nó chỉ còn trong phế tích và các mô hình phục dựng phỏng đoán trong máy tính.