Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 154: . Trở lại Thăng Long



Chương 154. Trở lại Thăng Long

Mạnh và thân binh cưỡi ngựa đi gấp rút, đến thành Thăng Long thì cũng sắp đến giờ đóng cửa thành, may là vào kịp. Anh vội đi đến hoàng cung để bái yết Đức Vua. Lúc này Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng duyệt tấu chương nghe thái giám bẩm báo Đức Vưa cho vào. Vào đến nơi Mạnh hành lễ vua khoát tay nói.

-Ngươi còn trẻ đã lập nhiều công cho đất nước lên từ này gặp ta sẽ không phải quỳ.

Thái giám tổng quản phụ trách nội thị đang đứng cạnh vua giật mình, những người gặp vua không phải hành lễ từ trước đến nay chỉ có vài người có tiếng nói ở Triều Đình và thuộc nội tộc họ Trần, Mạnh quả là người được hoàng thượng sủng ái. Ông ta nhắc khéo

-Tướng quân được hoàng thượng ban cho ân sủng như vậy thật hiếm có.

Mạnh được nhắc nhở lên thi lễ.

-Thần cám ơn hoàng thượng đã ban thưởng.

Hoàng thượng sai người mang ghế cho Mạnh ngồi và ban ngự trà cho anh. Mạnh dâng lên lễ vật là café và rượu Brandy. Nghe anh giới thiệu về café Trần Nhân Tông tỏ ra thích thú. Gần đây phê duyệt tấu chương nhiều cộng thêm áp lực các gia tộc làm ông căng thẳng. Nghe Mạnh nói café làm tỉnh táo được các quý tộc Nguyên yêu thích nên muốn dùng thử. Tuy nhiên Mạnh can nếu dùng ngay có thể mất ngủ mà nên dùng buổi sáng cho đầu óc tỉnh táo.

Vua nhìn anh ôn tồn nói.

-Mấy tháng qua ngươi lặn lội ra nước ngoài giúp nước nên người cũng gầy đi nhiều. Quan chánh sứ về trước đã báo lại nên ta chờ ngươi về để ban thưởng công lao của đoàn đi sứ lần này. Không những ngươi mang về thời gian để chúng ta chuẩn bị q·uân đ·ội mà còn mang về rất nhiều lương thực vật lực đủ cho chúng ta khôi phục quốc lực và chuẩn bị cho c·hiến t·ranh lần tới.

Mạnh khiêm tốn nói

-Đó là công lao của cả đoàn và quan Chánh Sứ, thần chỉ góp công một phần nhỏ mà thôi.



Thấy Mạnh trẻ tuổi, lập công lớn mà tỏ ra khiêm tốn Đức Vua tỏ ra hài lòng. Ngài hỏi han rất kỹ việc thành lập và công việc kinh doanh của Quan Thương ở nước ngoài. Vua bày tỏ thật lòng

-Trầm nằm mơ cũng không nghĩ tới việc chúng ta mở thị trường ở nước Nguyên vài tháng mà có thể kiếm tới cả triệu lượng bạc. Bằng quốc khố của chúng ta trong ba năm, ngoài ra ngươi còn lập được hệ thống tình báo khắp nước Nguyên, kết nối kinh doanh với nhiều nước lân bang nên việc giao thương chúng ta cũng tăng tiến. Ta cũng mới nhận tấu chương của Khánh Dư về đề nghị của ngươi mở khu thương cảng mới ở vùng Hải Ninh nên hôm nay muốn hỏi rõ hơn.

Mạnh đã chuẩn bị trước nên bảo thái giám ra ngoài mang giúp mình chiếc rương vào. Sau khi bỏ rương ra anh lần lượt lắp các bộ phận lên chiếc sa bàn. Một lúc sau một khu thương cảng được anh bày ra nhìn rất sống động. Đức Vua nhìn thấy sa bàn thì rất tán thưởng vì mô hình làm người ta dễ hiểu hơn rất nhiều. Mạnh giới thiệu kỹ càng các khu vực nơi xếp hàng, nơi để giải trí để thu tiền của các thương gia. Sau khi giới thiệu xong chi tiết các khu vực lý do bố trí anh nhấn mạnh.

-Theo thiển ý của thần khu vực này nếu đầu tư mỗi tháng chúng ta có thể thu lời cả vạn lạng bạc. Tuy nhiên đầu tư ban đầu chắc phải tầm ba mươi vạn lượng

Trần Nhân Tông suy nghĩ một lát rồi nói.

-Như ngươi nói cũng có lý, tuy nhiên hiện tại triều đình đang cần nhiều tiền để tu bổ các thành, đúc binh khí, tích trữ lương thực nên bỏ ra số tiền đó chỉ sợ bên bộ hộ cũng không đồng ý. Các quan bên đó sẽ sợ bỏ số tiền lớn mà chưa chắc thu được như ngươi dự tính sẽ mang lại rủi ro cho triều đình.

Mạnh và Khánh Dư đã bàn bạc trước nên anh nói.

-Thần và Khánh Dư tướng quân có gom góp chút tiền, mong là được đóng góp một nửa cổ phần, còn lại là của triều đình không biết Đức Vua nghĩ sao.

Trần Nhân Tông nói đùa

-Số tiền một nửa cũng không nhỏ, hai khanh mấy năm qua cũng kiếm được không ít bạc nhỉ.



Mạnh nói

-Nhờ ơn thánh thượng chúng thần cũng có một chút của cải tích cóp được, nguyện phân ưu cùng Đức Vua.

Trần Nhân Tông

-Việc này ngày mai nên triều ta sẽ bàn luận kỹ hơn.

Lúc này Thái giám tổng quản vào báo đến giờ ăn cơm. Trần Nhân Tông ân cần nói

-Tối nay ngươi ở đây dùng bữa với ta, xem cơm triều đình Đại Việt có ngon hơn cơm triều Nguyên không.

Hai người đi đến ngự thiện phòng ăn cơm, tới nơi Mạnh thấy có một người dáng quan thuộc đang ngồi đợi ở đó. Thấy Đức Vua đến cô gái reo lên

-Hôm nay Hoàng Thượng mời ta đến ăn cơm, chắc có món gì đặc biệt.

Mạnh giật mình nhận ra đó là An Tư Công chúa, nhìn thấy anh cô ta cười.

-Lâu không thấy ngươi, chắc đợt này đi Trung Nguyên về có mang nhiều đồ lạ lắm nhỉ. Quà của ta đâu.

Mạnh cúi đầu hành lễ, anh sai người ra ngoài bảo thuộc hạ lấy thêm một phần café để mang vào. Mạnh cầm hộp gỗ đựng café trịnh trọng nói

-Khởi bẩm công chúa, thần có ít quà mang từ Trung Nguyên, hy vọng công chúa có thể thưởng thức.



An Tư công chúa tò mò mở hộp quà ra thấy bên trong có mấy hũ đóng bằng sứ, mở ra có một mùi thơm nhẹ nên tò mò. Thấy Mạnh giải thích công dụng và cách pha An Tư tò mò sai người pha thử. Mạnh cũng không can vì muốn trị cô công chúa bướng bỉnh này nên để cho cô ta uống thử, vì cô ta bảo thức đêm một hôm cũng không sao. Sau khi café được pha xong mùi thơm tỏa ra làm mấy người xung quanh thấy thích thú. Sau khi pha thêm đường An tư tò mò nhấp một ngụm, thấy vị đắng ở đầu lưỡi sao đó hậu vị ngọt tạo lên cảm giác khó tả. Thấy vị café khá hay cô ta liền dốc một hơi uống cạn một bát con café mới pha làm cho Mạnh không kịp cản lại. An Tư tươi cười sau đó đi ra bàn tiệc ngồi xuống, chưa đầy năm phút sau cô ta thấy đầu quay cuồng và cảm giác choáng váng khó chịu suýt ngã ngửa ra sau.

Lúc này Mạnh đứng ở phía sau đỡ cho An Tư không ngã ngửa đồng thời hô người mang nước đến cho An Tư uống. Thái giám tổng quản thấy Mạnh có thái độ khá thân mật với công chúa định nhắc nhở nhưng Đức Vua đưa mắt ra hiệu nên không nói gì nữa. Một lát sau thì An Tư tỉnh táo trở lại tuy nhiên trong người vẫn cảm thấy nôn nao. Mọi người ngồi vào dùng ngự thiện, Đức Vua hỏi Mạnh về cuộc thi sứ thần, đến khi anh kể việc thiết kế bộ bài được Hoàng Đế Hốt Tất Liệt thích thú thì An Tư công chúa mè nheo đòi anh làm cho một bộ bài để chơi. Mạnh nghĩ thầm

-Biết thế để cô này say thêm chút nữa cho mình đỡ mệt.

Anh đành hứa vài ngày tới sẽ dâng lên, sau bữa cơm Mạnh xin phép cáo lui về thăm nhà vì đã lâu chưa về gặp vợ. Đức Vua ân chuẩn, thấy An Tư nhìn theo bóng Mạnh Trần Nhân Tông hỏi.

-Cô cô thấy anh chàng này thế nào.

An tư vô tư nói

-Hắn ta hơi ngốc nhưng cũng là một kẻ khá thú vị.

Hoàng thượng khẽ gật đầu, lòng thầm nghĩ có thể thực hiện kế hoạch của mình được rồi. Mạnh về nhà lúc này cũng đã muộn tầm cuối giờ Tuất, do có thân binh báo trước nên cả nhà thắp đèn đuốc sáng choang để đón anh. Mạnh về gần đến nhà thấy cổng nhà mình thay đổi, có tấm biển rất lớn treo dòng chữ Thăng Long đệ Nhất y sư trên một cổng cao, dòng chữ viết theo kiểu chữ thảo khá đẹp. Anh giật mình tưởng mình đi nhầm nhà.

Lúc này Quỳnh Dao thấy anh lên đã chạy ra, hai vợ chồng nắm tay nhau mừng mừng tủi tủi. Anh hôn lên má vợ làm cô mắc cỡ vì còn nhiều gia nhân xung quanh. Mạnh chỉ tấm biển hỏi.

-Sao em lại treo tấm biển lớn như vậy, làm anh tưởng đi nhầm nhà.

Quỳnh Dao kể, thì ra khi anh đi sứ, nên đã chữa cho một vị quý phi hoàng thượng yêu mến lâu chưa có thai. Nhờ thuốc của anh Quý phi đã có thai rồng nên hoàng Thượng ban cho cô tấm biển này treo ở cửa hiệu. Sau lần đó tiếng tăm của cô càng nổi người đến chữa bệnh nườm nượp. Cô kể thuốc của anh có một số loại không công hiệu nhanh như các bài thuốc bắc nhưng dễ uống không đắng và phải sắc thuốc cầu kỳ nên được nhiều quý cô và con của các gia đình quyền quý thích.

Nhờ đó thuốc bán ngày càng nhiều, số thuốc anh để lại sắp hết cô phải kê thêm một số bài thuốc Bắc cho khách. Tuy nhiên khách hàng không thích cứ đòi loại thuốc của anh họ chấp nhận trả giá cao. Thậm chí có người bỏ tiền mua lại thuốc của người khác với giá cao hơn nên đã có nạn đầu cơ thuốc của anh. Mạnh rất kinh ngạc lúc anh đi cẩn thận anh để lại số thuốc đầy một căn phòng nhỏ đinh ninh một năm cô mới bán hết vậy mà nửa năm đã gần hết hàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.