Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 47



Trong văn phòng chớp mắt yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được, áp suất trong phòng rõ ràng đang hạ xuống rất thấp.

Dung Tự hít một hơi sâu, nỗ lực bình tĩnh.

Một bàn tay vẫn cứ nâng lên khuôn mặt cô, lạnh giọng:

"Ai đập?"

Nghê Ca không nói chuyện.

Lặng không tiếng động cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống đập trên tay anh.

"Chuyện này..." Lớp trưởng đoán không được người đàn ông trước mặt này là người nào của Nghê Ca, nhưng anh không giống như sinh viên, sinh viên không có loại khí tức dọa người như vậy.

Cậu ta không hiểu sao tim có chút đập nhanh:

"Không phải như anh nghĩ...."

Dung Tự nghe tiếng, hơi híp mắt lại, buông mặt Nghê Ca ra.

Sau đó một cái tay lôi kéo cô, mặt khác nửa người quay tới, mặt không biểu cảm:

"Cậu đập cô ấy?"

Lớp trưởng kiên trì, ý đồ muốn nhảy qua vấn đề này:

"Đó là bởi vì, bởi vì bọn tôi mới có xung đột, Nghê Ca cô ấy cũng, cho nên tôi...."

"Tôi hỏi lại lần nữa" Dung Tự từng chữ từng chữ, gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta, "Là, cậu, đập, cô, ấy?"

"....Đúng."

Lớp trưởng vừa dứt lời, một quyển sách từ phía đối diện đập tới.

Tiếng gió xé rách, động tác đối phương lại quá nhanh quá chuẩn, cậu ta căn bản không kịp trốn, thật sự trúng một đòn này.

Cúi đầu, máu mũi liền rơi xuống.

"Anh ---!" Dương Ni bị dọa đến quên khóc, nhanh chóng đi lên dìu câu ta, "Anh làm sao lại còn đánh người?"

Dung Tự tức quá hóa cười:

"Không phải các người động thủ trước sao?"

"Nghê Ca..." Lớp trưởng nửa khuôn mặt đều bị chấn động đến đau đớn, che mũi, giọng nói tố cáo, "Nghê Ca cũng vừa mới đánh trả! Tôi căn bản không đập đến cô ấy! Còn bị cô ấy đánh!"

"Cậu không đập cô ấy, miệng vết thương trên đầu kia hẳn là tự cô ấy làm đi?" Dung Tự căn bản không tin, trầm giọng gầm lên, "Đánh cậu? Cô ấy đánh?"

Nói xong, anh quay đầu nhìn một chút, giọng nói mềm xuống, "Em đánh cậu ta?"

Nghê Ca không nói chuyện.

Cô vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, một bộ dáng bị dọa cho sợ hãi, tai rũ xuống, vành mắt đỏ ửng, không nói lời nào rơi nước mắt.

Giống như là bị người ta bắt nạt thật lâu.

Trong lòng Dung Tự ngọn lửa vừa tàn liền nhảy lên cao mười hai thước.

Anh mặt sắt quay lại:

"Cãi nhau, đánh người còn vu oan cho cô gái nhỏ, cậu có phải là đàn ông hay không? Đại học ba năm đọc sách trong bụng đều đọc loại cặn bã sao? Cậu còn biết xấu hổ hay không?"

Lớp trưởng máu mũi còn đang chảy: "...??"

Mắng người xong, Dung Tự liền quay người lại, dùng ngón cái giúp cô lau đi nước mắt, thấp giọng an ủi:

"Tốt rồi. Nín khóc đi"

Nước mắt Nghê Ca chậm rãi dừng lại.

Giảng viên hướng dẫn hôm nay không có tiết dạy, tạm thời bị giáo viên môn học kia gọi đến để xử lý vấn đến, tâm tình vốn đang hỏng bét.

Mặt khác, về phương châm dạy học của cô ấy tựa hộ không nhạy. Cô ấy là người trường kỳ tuân thủ nguyên tắc độc lập tự chủ. Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, liền để không gian cho sinh viên, để những người trẻ tuổi tự mình giải quyết vấn đề.

Nhưng mà vừa vào cửa, liền gặp được một màn kịch như thế này.

Sắc mặt giảng viên xanh mét:

"Các cô, cậu ai giải thích cho tôi một chút, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

Dương Ni muốn cướp lời nói:

"Thưa cô, là như thế này....."

"Dương Ni im miệng" Giảng viên trầm giọng, "Nhạc Đồng đến nói."

Tuy rằng cô ấy có rất nhiều sinh viên, nhưng bộ dáng sinh viên nào ra sao, trong lòng cô ấy đều nắm chắc hơn so với bất cứ ai.

Nhạc Đồng gật đầu: "Chuyện là như vậy."

Sau đó đem chuyện lớp trưởng sao chép số liệu, sao chép bài luận văn, giáo viên bộ môn cho bọn họ tự mình thảo luận giải quyết vấn đề --- quá trình mọi chuyện, từ đầu đến cuối, một chữ cũng không để bị lọt ra.

Sắc mặt giảng viên càng khó coi hơn.

Dung Tự cũng vậy.

Hai người đứng ở bên cạnh Nghê Ca, tựa như hai vị Phật lớn, một mặt cùng một mặt đều là đen sì.

"Các người liền vì một chút chuyện này, kém một chút là đánh nhau?" Giảng viên cực kỳ phiền lòng, đối với Dương Ni cùng lớp trưởng cười lạnh, "Bây giờ các người đều đang ở trường học mà còn làm trời làm đất, trời sập cũng có giáo viên ôm lấy. Nhưng mà sau khi ra ngoài thì sao đây? Các người có nghĩ tới hay không, sao chép luận văn, sẽ có hậu quả gì không?"

Lớp trưởng nhịn không được:

"Thưa cô. Chuyện này cũng không có nghiêm trọng như vậy đi. Hiện tại bọn em mới chỉ là sinh viên đại học chính quy mà thôi...."

Trong vòng luẩn quẩn của cậu ta, bạn đại học cùng lứa tuổi, ai mà không như vậy.

Bình thường còn qua mặt trong lớp, qua mặt trong hội sinh viên, ở trước mặt giáo viên cũng còn dám qua mặt đến quen.

Cuối kỳ chỉ cần tùy tiện tìm hai phần bài tập chép một chút, lại dựa vào bình thường điểm quá trình và giáo viên mà kéo điểm số lên, vô luận như thế nào, đều sẽ có thành tích không tệ.

"Cậu đến bây giờ còn cảm thấy chuyện không nghiêm trọng!" Giảng viên giận dữ, "Các người nhất định phải đợi đến khi bị trục xuất thôi học, chậm trễ tốt nghiệp, mới cảm thấy sảng khoái có phải hay không?"

Thấy cô ấy rất kích động, giáo viên bộ môn đi lại gần khuyên:

"Cô bình tĩnh một chút...."

"Loại người như vậy, đọc sách cái rắm! Sớm nên cút đi! Nếu cậu ta là năm nhất, tôi khẳng định để cậu ta lần nữa trở về thi lại đại học!" Giảng viên không kịp thở, "Người này bài luận liền cho 0 điểm! Nghe thấy không, cho 0 điểm!"

Giáo viên bộ môn: "......"

Dung Tự lôi kéo Nghê Ca đứng ở một bên, vốn là đang rất tức giận, lại gặp giảng viên sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, chậm rãi khoanh tay đứng xem kịch.

Nhìn một lát, Dung Tự cất lời bình luận:

"Em nhìn bộ dáng mắng chửi người của cô ấy xem, có giống phiên bản nữ của thầy Tôn hay không?"

Nghê Ca nín khóc mỉm cười:

"Em cũng nghĩ giống thầy Tôn."

"Chờ đến nghỉ đông, chúng ta trở về thăm thầy ấy đi."

Cô gái cừu ngoan ngoãn gật đầu, xoa bóp tay anh như đáp lại.

Bên kia còn chưa ầm ĩ xong, Dung Tự thấp giọng:

"Chúng ta đi trước đi."

Nghê Ca gật đầu.

Bộ dáng cô bây giờ, làm anh nhớ tới cô hồi học cấp ba lần đó, rời nhà trốn đi.

Mặc kệ anh nói cái gì, cô đều: Được. Em nghe theo lời anh.

Dù nhìn vô cùng đáng thương, nhưng loại cảm giác bị ỷ lại này, Dung Tự phá lệ hưởng thụ.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, lại bắt đầu đau lòng, nhịn không được giơ tay lên, vỗ vỗ đầu cô:

"Trước đi bệnh viện."

Hai người định rời đi, giảng viên cũng không muốn ở đây lâu.

Dương Ni thấy ba người đều muốn đi, nóng nảy:

"Mấy người cứ đi như thế? Anh ấy cũng bị thương!"

Lớp trưởng máu mũi còn đang chảy.

Dung Tự kỳ quái: "Mắc mớ gì đến bọn tôi."

Đây là lầu hai trong trường học, xe anh dừng ở cửa.

Dương Ni muốn xông tới lý luận, Dung Tự giữ chặt Nghê Ca, để cô đi xuống lầu trước:

"Em lên xe trước đi."

Cô gái cừu đáp lại một tiếng, kéo kéo dây đeo ba lô trên lưng, đi về phía trước.

Dung Tự thuận tay chụp tới, đem ba lô của cô tiếp nhận đến:

"Để anh cầm."

Khi đang nói chuyện, những người khác cũng đi tới cửa.

Lớp trưởng lập tức đuổi theo giảng viên hướng dẫn, Dương Ni ngược lại ngăn Dung Tự:

"Anh không được đi. Anh đánh người. Anh phải cho tôi một lời giải thích."

Dung Tự dựng thẳng lông mày:

"Nếu như tôi là cô, trước hết tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề "0 điểm". Tôi nghe nói, trong trường học các cô, nếu rớt tín chỉ thì không thể thi lại mà chỉ có thể học lại. Vậy thì bạn trai cô sẽ được ở lại học thêm một năm đấy."

Dương Ni sắc mặt trắng bệch.

Cô ta đang muốn mở miệng, gặp lớp trưởng vẻ mặt suy sụp trở lại:

"Không đùa."

Dương Ni hơi giật mình, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Cô ta trong lúc nhất thời ** không rảnh, trước hết chỉ có thể quan tâm đến bạn trai:

"Anh nói với giảng viên thế nào?"

"Cô ấy giống như thật sự tức giận." Lớp trưởng bực bội vuốt vuốt mái tóc, "Hoàn toàn không nghe anh giải thích, một mực nói với anh, khẳng định là không điểm, không cần phải cầu xin."

"Vậy....rớt, rớt tín chỉ làm sao bây giờ?"

Lớp trưởng thân mình hơi ngừng, trong mắt đột nhiên dấy lên cơn tức giận không nhịn được:

"Em còn hỏi anh? Em còn có ý tốt mà hỏi anh? Nêú không phải là em đem số liệu của bạn cùng phòng lấy ra đưa cho anh, làm sao hôm nay lại nháo đến tình trạng này?"

Dương Ni kinh ngạc:

"Anh còn trách em? Chẳng lẽ không phải là anh đi năn nỉ em sao?"

Thấy hai người này thế nhưng lại cãi vã nhau như vậy, Dung Tự khóe miệng khé nhúc nhích, quay người muốn đi.

Dương Ni ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng vẫn quay qua nói:

"Anh đừng đi."

Tay của cô ta thuận thế đặt ở trên cánh tay anh.

Ánh mắt Dung Tự trầm xuống:

"Buông tay."

Dương Ni theo bản năng buông tay, cũng tại thời điểm ngay lúc này, mới có cơ hội quan sát anh.

Dung Tự mặc quần áo rất phổ biến, áo sơ mi màu đen, quần dài cùng màu, cổ tay áo được xắn lên trên, để lộ ra cơ bắp cánh tay rắn chắc. Toàn thân từ trên xuống dưới, trừ bỏ trên cổ tay có đeo đồng hồ, không có một thứ trang sức gì khác.

Người đàn ông vai rộng chân dài, tư thế lười biếng, cả người khí chất lại phá lệ lạnh lùng, dưới chiếc áo sơ mi có thể thấy rõ hình dạng cơ bắp, cũng mang đến cho cô ta một cảm giác bị áp bức không hiểu rõ.

Thế là Dương Ni thuận lý thành chương, nhớ lại giá cả đồng hồ đeo trên tay anh.

"Dương Ni" Lớp trưởng không hề hay biết, ở sau lưng gọi cô ta, "Em không cần trốn tránh trọng tâm đề tài chúng ta vừa nói."

"Cho nên? Em hẳn là nên ngược lại đi xin lỗi anh sao?" Dương Ni đột nhiên ý thức được một vấn đề, cô ta cùng Nghê Ca so tài nhiều năm như vậy, từ khuôn mặt đến thành tích, từ khí chất đến năng lực xã giao, nhưng mọi người có lẽ từ đầu tới cuối, căn bản là không đem cô ta để vào mắt.

Cô ta cuối cùng ở trên người Dung Tự, đơn giản mà ngay thẳng, cảm nhận được loại chênh lệch vi diệu này.

Cô ta đột nhiên cảm thấy tức giận:

"Anh cần em đối với anh nói "Thât xin lỗi" sao?"

"Đúng thế. Là anh cầu em, nhưng em cùng Nghê Ca làm bạn cùng phòng ba năm, chẳng lẽ không biết cô ấy tự làm?" Lớp trưởng quyết tâm muốn cùng cô ta ầm ĩ một trận này, "Biết cô ấy tự làm, em còn cầm bài tập của cô ấy cho anh sao? Chuyện này nếu đặt ở trên người người khác, nói không chừng nói vài lời có ích liền có thể thoát khỏi. Nhưng mà bạn cùng phòng tốt kia của em, phải muốn đem mọi chuyện làm lớn!"

"Cái này rõ ràng là chính anh có vấn đề được không? Đầu cơ trục lợi không học tập còn chưa tính, chuyện tới trước mắt, làm sao lại không biết xấu hổ mà trách em?"

.......

Dung Tự cười lạnh, cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi khu nhà học, mở cửa lên xe.

Nghê Ca yên tĩnh ngồi ở trên ghế lái phụ. Thấy anh trở lại, không tự giác ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Dung Tự nhìn đến nơi trên đầu cô, thấy đôi tai cừu nhỏ xuất hiện trên đầu cô, vui vẻ mà giật giật.

Anh cười khẽ: "Đi bệnh viện?"

"Không cần đi...." Nghê Ca có chút co quắp, "Em không có bị thương"

"Tốt" Anh cũng không dây dưa, "Cơm tối muốn ăn cái gì?"

"Cái này...." Vấn đề này quá khó khăn.

Cừu nhỏ ngốc lâm vào suy nghĩ.

"Có thể chọn lẩu, thịt nướng, làm nồi" Hơi ngừng, anh có chút ý tứ hàm xúc không rõ nói, "Dê nướng nguyên con"

"Ăn làm nồi đi." Nghê Ca thuần túy cảm thấy cái này ăn nhanh nhất, "Những món khác đều ăn lâu."

Dung Tự hỏi nhiều một câu: "Không ăn dê?"

Nghê Ca lắc đầu: "Không muốn ăn"

"......"

Được rồi.

Dung Tự yết hầu lăn lộn.

Vậy trước không ăn.

Một lát, anh lái xe đến trung tâm thành phố.

Quãng thời gian này, trong tiệm người không còn nhiều. Nghê Ca cúi đầu xem thực đơn, Dung Tự lặng không tiếng động nhìn chằm chằm cô.

Nhìn một lát, anh vẫy tay gọi người phục vụ:

"Làm phiền lấy cho tôi một cái khăn nóng, còn có thêm cồn iod cùng tăm bông."

Nhân viên phục vụ lên tiếng trả lời được, xoay người rời đi.

Rất nhanh liền đem đồ vật mang tới.

Dung Tự văn mở cồn iod ra, hướng cô ra hiệu:

"Đưa mặt qua đây."

Nghê Ca sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu:

"Em thật sự không bị thương."

Anh nguy hiểm híp mắt lại: "Anh nhìn thấy."

"......"

Nghê Ca chỉ có thể ngồi vào bên người anh, đem mặt sát lại gần.

Dung Tự một bàn tay nâng lấy đầu của cô, một tay khác vô cùng cẩn thận, dùng tăm bông thấm cồn iod, lau đến cái vết thương nhỏ gần như không nhìn thấy kia.

Cồn iod lành lạnh, Nghê Ca không có cảm giác gì.

Nhưng cô cảm thấy rất thần kỳ:

"Vết thương nhỏ như vậy, anh cũng có thể nhìn thấy?"

Dung Tự hừ: "Phi công thị lực rất tốt."

"......"

Nghê Ca không biết nên nói cái gì, động tác của anh rât nhẹ, làm cô tự dưng sinh ra một cỗ áy náy.

"....Em lừa gạt anh"

Thật lâu sau, cô rầu rĩ nói.

"Lớp trưởng không đập đến em, chỉ là một cái gim giấy bay đến bên cạnh em, ở trên trán chạm vào một chút." Nghê Ca nói, "Vết thương nhỏ như vậy, anh đến chậm thêm hai phút, đại khái nó có thể liền khép lại. Hơn nữa....Cậu ta nói là thật, là em đánh cậu ấy."

Tay Dung Tự dừng lại.

Đột nhiên có chút buồn cười, thấp giọng nói:

"Anh biết."

Nghê Ca sửng sốt: "Hả?"

Dung Tự nhìn không được cười thở dài.

Khi còn nhỏ anh luôn thích bắt nạt cô, cảm thấy cô gái nhỏ khóc chít chít, dáng vẻ đáng yêu muốn đòi mạng.

Nhưng mà nhiều năm như vậy không gặp, cảm tình thời đại thiếu niên chẳng những không bị thời gian làm cho hao mòn đi, ngược lại ấp ủ thành một loại cảm xúc khác.

Hiện tại chỉ cần cô nhíu mày, anh cũng cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Vì thế anh nói:

"Nhưng khuỷu tay của anh lại không có cách nào ngoặt ra bên ngoài được."

"Huống chi, có thể bảo vệ chính mình, cũng rất tốt." Hơi ngừng, anh lại nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói, "Nhưng em không cần thiết mọi chuyện đều tự mình giải quyết, giận dữ với người khác xong chờ anh đến kết thúc mọi việc, cũng rất tốt."

Nghê Ca kinh ngạc.

"Anh, lúc trước tốt nghiệp, nói với em, phải làm một người lớn...."

"Đúng thế, phải làm người lớn." Dung Tự bỏ tăm bông thấm cồn iod xuống, giúp cô đem mái tóc gạt xuống dưới, "Nhưng người lớn không phải như thế, ý của anh không phải là, em tùy thời tùy chỗ, một mình chiến đấu."

Nghê Ca kỳ thật không hiểu lắm: "Vậy...."

Dung Tự không lập tức nói tiếp.

Anh cầm lấy chiếc khăn lông thấm nước, lần nữa nâng khuôn mặt Nghê Ca lên, giúp cô lau mặt.

Thật lâu thật lâu.

Mới thấp giọng nói:

"Dù sao khi ở nhà, em vẫn là tiểu công chúa của anh!"

***

Nghê Ca đêm nay không tính trở về ký túc xá ngủ.

Chuyện bài tập còn chưa có hoàn toàn giải quyết, cô hiện tại tạm thời không muốn đối mặt với Dương Ni cùng Nhạc Đồng.

"Cũng được." Dung Tự không có ý kiến, "Anh cùng em ở bên ngoài một đêm."

Anh ở Bắc Kinh không có phòng riêng, trong lúc tổ chức hội nghị cùng những người khác ở chung một chỗ, khẳng định không có cách nào mang Nghê Ca về chỗ ở.

Cho nên anh ở tại trung tâm thành phố chọn một khách sạn cao cấp.

Trước khi vào cửa, Nghê Ca giữ chặt anh:

"Em biết anh lo lắng cho an toàn của em. Nhưng ban đêm anh không trở về chỗ ở, không có vấn đề gì sao?"

"Một, hai lần sẽ không bị phát hiện" Dung Tự ho khan, "Tác phong của anh rất đoan chính."

"......"

Khi nói chuyện, chị gái lễ tân vẻ mặt xin lỗi quay qua nói:

"Xin lỗi hai vị, khách sạn chúng tôi hiện tại không có phòng phổ thông."

"Vậy còn có cái gì?"

Chị gái lễ tân mỉm cười: "Phòng đôi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.