Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 101



Vừa dậy đã náo loạn một trận, mãi cho đến lúc ăn sáng, Cảnh Gia Dịch cũng chưa tha thứ cho Cảnh Tư Hàn.

Hễ Cảnh Tư Hàn gắp món nào vào chén cháo cho bé, nhóc con xụ mặt không lên tiếng dồn tất cả vào một góc trong chén, tỏ ý chống cự không muốn ăn.

Cảnh Tư Hàn đương nhiên chú ý tới động tác nhỏ này của con trai, cũng không giáp mặt vạch trần bé, chỉ là không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén cháo cho bé, chỉ chốc lát sau chén cháo của Cảnh Gia Dịch đã biến thành một ngọn núi đồ ăn nhỏ.

Rốt cuộc tìm không thấy chỗ dồn thức ăn, cậu bạn nhỏ tức giận, tay nhỏ đập mạnh vào bàn ăn "đùng" một tiếng, quăng đôi đũa lên bàn ăn dành riêng cho trẻ em của mình, tức giận xoay đầu sang một bên, nói: "Con không ăn"

Cảnh Tư Hàn châu mày, giọng nói tức khắc trầm xuống: "Cảnh Gia Dịch"

Bị gọi tên đầy đủ, Cảnh Gia Dịch liếc ba ba một cái, phát hiện nét mặt của ba ba xác thật nghiêm túc, nhìn rất tức giận, chu chu cái miệng nhỏ không tình nguyện mở miệng, xem như giải thích: "Con ăn no, không ăn nữa"

"Con mới ăn bao nhiêu mà nói ăn no? Hiện tại còn học được cách nói dối? Nhanh lên, tự cầm đũa lên ăn tiếp đi." Cảnh Tư Hàn gằng giọng cảnh cáo.

Nếu là trước kia, Cảnh Gia Dịch khẳng định sẽ không dám làm mình làm mẩy như vậy với Cảnh Tư Hàn, nhưng là trong khoảng thời gian này, hai cha con dành nhiều thời gian ở chung với nhau, thái độ của Cảnh Tư Hàn cũng khác xa so với trước kia, nên hiện tại bé cũng đã dám biểu lộ cảm xúc chân thật của bản thân ở trước mặt ba ba.

Bắt đầu từ tối hôm qua, Cảnh Gia Dịch tận mắt chứng kiến cảnh ba ba cướp nụ hôn của mommy dành cho bé, giờ phút này lại nghe ba ba dùng giọng nói hung dữ như vậy đối với mình, sở hữu ủy khuất tức khắc cùng nhau bùng nổ, châu mày giống như đút Cảnh Tư Hàn, tức giận hét lên: "Con không muốn ăn mấy thứ ba ba gắp, một chút cũng không muốn ăn, ba ba hư, ba ba xấu xa"

Cảnh Tư Hàn bị bé gào lên đột nhiên làm giật mình trong chốc lát, ngay sau đó cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Đây có phải vẫn là thằng nhóc con lúc trước hai mắt sáng rọi nắm ống quần của anh, ngưỡng đầu nhỏ thẹn thùng muốn anh hôn tạm biệt? Lúc này mới vừa tròn ba tuổi cũng đã biết tranh giành tình cảm với anh, còn dám quăng đũa trước mặt anh, lại lớn hơn một chút còn làm tới chuyện gì nữa? Khó trách đều nói con trai là tình địch của cha, thật là một chút cũng không sai.

"Mấy thứ đó trong miệng con đều là ba ba tự làm, cháo cũng là ba ba nấu, con không muốn ăn thì đừng ăn." Cảnh Tư Hàn dùng đôi đũa gõ lên to cháo lớn đặt giữa bàn ăn.

Cảnh Gia Dịch không nghĩ tới ba ba lại nhẫn tâm đến như vậy, bỗng chốc tức giận phồng má thành một con cá nóc nhỏ "Không ăn thì không ăn, hứ" Xong rồi, đá đá chân nói muốn từ ghế dựa đi xuống.

"Ha! Bây giờ con muốn cái gì?" Cảnh Tư Hàn buông đôi đũa, chuẩn bị đứng dậy muốn dạy dỗ bé một phen.

"Hai cha con muốn làm cái gì hả?" Vẫn luôn ngồi ở bên cạnh im lặng húp cháo, chú ý động thái của hai cha con, Lạc Kim Vũ đúng lúc mở miệng, tức khắc hấp dẫn lực chú ý một lớn một nhỏ.

Cảnh Tư Hàn chưa kịp hoàn toàn đứng lên, lại lần nữa ngồi xuống.

Cảnh Gia Dịch ủy khuất hu hu, nhìn cô gọi một tiếng: "Mommy".

Lạc Kim Vũ nhìn lướt qua, hỏi: "Nếu không muốn ăn sáng chung với tôi, vậy hai người đến đây làm cái gì, không ở lại Cảnh gia, chạy tới nơi này của tôi làm gì? Hả?"

Hai cha con vừa nghe, liếc nhìn lẫn nhau, đồng thời yên lặng cầm đôi đũa lên.

Cơm nước xong xuôi, Lạc Kim Vũ bắt đầu dạy dỗ lại con trai.

"Trước kia mommy từng dạy con quăng đũa trên bàn ăn sao?"

Cảnh Gia Dịch nhỏ giọng đáp: "Không có."

"Vậy trước kia mommy từng dạy con nói chuyện không lễ phép với ba ba hoặc là những người lớn khác sao?"

Cảnh Gia Dịch cụp xuống đầu nhỏ, giọng càng nhỏ: "Không có."

"Vậy vừa rồi tại sao con lại làm như vậy?" Lạc Kim Vũ ôm gương mặt nhỏ của bé, dịu dàng hỏi.

Cảnh Gia Dịch dừng một chút, ngay sau đó cái miệng nhỏ bẹp bẹp, ủy khuất nói: "Tại vì gần đây ba ba luôn đoạt mommy với con, video call buổi tối cũng muốn cướp, thật vất vả mommy mới về nhà một chuyến, ba ba cũng muốn đoạt. Nhưng ba ba rõ ràng cũng có mommy của mình nha, tại sao lại đi đoạt mommy của Dương Dương"

Lạc Kim Vũ nghe xong, nhịn không được "Phì" cười ra tiếng.

Mà ở một bên chậm rì rì dọn dẹp chén đũa, lại im lặng lắng nghe bà xã dạy dỗ con trai, Cảnh Tư Hàn nghe con trai nói xong, mặt đều đen.

Thằng nhóc kia, ai đoạt mommy với con? Chẳng lẽ không phải con đoạt mất bà xã của ba hay sao?

Cuối cùng hai cha con vẫn bắt tay giảng hòa dưới sự dạy dỗ của Lạc Kim Vũ, tuy rằng đều không phải đôi bên tình nguyện.

Buổi tối, Lạc Kim Vũ nhân lúc Cảnh Gia Dịch ngủ, ngầm giễu cợt ai kia: "Cảnh Tư Hàn, trước kia sao em lại không biết anh là cái dạng người như vậy nha? Dương Dương mới ba tuổi, anh cũng ba tuổi hả? Bao lớn rồi mà còn đi cãi nhau với một đứa trẻ? Anh không biết xấu hổ sao?"

Cảnh Tư Hàn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, duỗi tay ôm Lạc Kim Vũ vào trong ngực, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn oán giận nói: "Thằng bé đã ba tuổi rồi, con của người ta hai ba tuổi đã có phòng ngủ riêng, chỉ có mỗi thằng bé là cả ngày chỉ biết dán dính em, một hai phải em ôm mới chịu ngủ, vậy ngươi rốt cuộc em là bà xã của anh hay của thằng nhóc đó?"

Lạc Kim Vũ nghe xong quả thực dở khóc dở cười, đang muốn phản bác lại, thì người nào đó đã cúi đầu hôn như bão tố, làm cô nuốt trở xuống toàn bộ lời muốn nói.

Lạc Kim Vũ bị anh hôn đến choáng váng, lấy lại tinh thần thì mới phát hiện bản thân đã bị anh ôm đến phòng ngủ chính.

Cảnh Tư Hàn một bàn tay ôm cô, một cái tay khác trở tay mở cửa, đóng cửa rồi thuận tiện khóa lại, lúc này mới an tâm ôm cô vợ nhỏ lăn giường.

Bởi vì ở nhà, nên hai người mặc quần áo khá mỏng, thực mau đã lột đi lớp quần áo ngoài, còn chừa lại quần áo lót, hai thân hình dán chặt vào nhau, làn da ma sát, không khí trong phòng khô nóng trái ngược với nhiệt độ lạnh đóng băng bên ngoài.

Lạc Kim Vũ toàn thân chìm vào trong chăn nệm mềm mại, đôi mắt ngập trong hơi nước, Cảnh Tư Hàn nhìn mà hô hấp căng thẳng, anh giơ tay che lại đôi mắt Lạc Kim Vũ, một cái tay khác gắt gao ôm chặt eo nhỏ của cô, nụ hôn trượt dài từ thái dương, chiếc mũi, vành tai xuống tới xương quai xanh xinh đẹp của cô, Cảnh Tư Hàn hôn từ chút từ chút một, giống như cô là một món báu vật, phải thưởng thức chậm rãi mới biết được nó quý giá đến chừng nào.

"Tối hôm qua, lúc em nhìn anh như vậy, anh đã muốn làm như thế này rồi."

Giọng nói trầm khàn gợi tình vang lên ở bên tai Lạc Kim Vũ.

Lạc Kim Vũ khẽ cười một tiếng: "Cầm thú, tối hôm qua em còn sốt mà anh cũng không tha"

Cảnh Tư Hàn cũng cười: "Em không biết, lúc em mơ mơ màng màng đặc biệt vô cùng quyến rũ, bị bệnh, ngủ say, mặc anh muốn làm gì thì làm, em không biết anh phải có bao nhiêu kìm chế mới không ăn em hay không?" Cảnh Tư Hàn nói lời ngon ngọt kể khổ, miệng cũng chậm rì rì hôn lên toàn thân cô, tay lại du tẩu mò mẫm khắp nơi châm ngòi thổi gió, tự do di chuyển.

Lạc Kim Vũ bị bàn tay anh làm cho d0ng tình, cô tùy ý Cảnh Tư Hàn che lại đôi mắt, nâng lên hai tay ôm chầm lấy cổ anh, môi đỏ khẽ nhúc nhích: "Chân của anh.... hiện tại được chưa?"

"Đầu tuần sau sẽ cắt chỉ." Cảnh Tư Hàn cởi nốt chiếc qu4n lót vướng víu của mình, thuận thế đè ép xuống, một tay xoa bóp ngực của cô, một tay vuot ve vào vùng đất tam giác huyền bí kia, đột nhiên nói một câu th0 tục: "Đừng nói nữa, đêm nay em sẽ biết anh có được hay không, anh muốn ăn cái miệng phía dưới này của em."

Lạc Kim Vũ chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô không ngờ Cảnh Tư Hàn có thể nói những câu như vậy. Cô cảm thấy toàn thân nóng lên, có gì đó đang chảy ra, cảm giác lâng lâng như đang lênh đênh trên biển, bên trong đùi bị một vật thô to nóng bỏng cứng rắn va chạm vào, như có như không khiêu khích cô, mặc dù đôi mắt bị che lại, cũng nhịn không được đỏ mặt, lại thấp giọng mắng một câu: "Cầm thú."

Cảnh Tư Hàn cắn vành tai của cô, cười không ngừng, nói: "Còn có càng cầm thú nữa đâu"

Anh vừa nói môi vừa di chuyển đến trước ngực cô, cách một lớp áo ngực ngậm lấy điểm nhô lên nho nhỏ kia, cắn mut như trẻ con, Lạc Kim Vũ bị anh làm đau, hô lên một tiếng, Cảnh Tư Hàn nghe thấy tiếng ngâm nga của cô như uống phải thuốc k1ch dục, đôi tay bóp chặt mông cô, từ phía sau vuốt dần lên phía trước, ngón tay cách lớp vải qu4n lót vuot ve qua lại.

"Ưm, a, Tư..... Hàn.... A, đừng."

Cảnh Tư Hàn ngẩng đầu nhìn cô, gỡ xuống bàn tay che mắt cô xuống, nắm eo cô nhắc lên, "Ưm ~"

anh chuẩn xác ngậm nút cái miệng nhỏ đang ngâm nga kia, đầu lưỡi vói vào bên trong càng quấy, vùi đầu mãnh liệt hôn.

"Ừm ~ không được ~" Lạc Kim Vũ mơ hồ nói "Dương Dương....."

"Thằng bé đã ngủ say"

Cảnh Tư Hàn không muốn nghe thêm nữa, mẹ nó, đêm qua anh đã nhẫn nhịn tắm nước lạnh cả đêm, nhìn thử xem, có ai khổ như anh không, có vợ mà không làm được gì, chỉ ôm ngủ trong sáng không thể trong sáng hơn? Nếu không làm anh nghĩ có lẽ anh sẽ không cử thiệt.

Ngón tay anh du tẩu lưu luyến trên bụng nhỏ mềm mại, chậm rãi bò lên trên, làn da mịn màng, làm anh càng sờ càng nghiện, không muốn buông, Cảnh Tư Hàn cảm thấy anh đang vuot ve một miếng bánh mật, lạnh lạnh mềm mềm, đang du tẩu thì thình lình bị một mảnh "gói đóng giấy " chặn đường đi.

Anh nhớ hình như áo ngực đều phải mở từ phía sau, Cảnh Tư Hàn kiềm chế dục v0ng của bản thân, bàn tay to mò vuốt tới sau lưng Lạc Kim Vũ, vừa tiếp tục chơi đùa với miệng lưỡi của cô, vừa s0 soạng nửa ngày, cuối cùng tìm được móc khóa.

Giật hơn nửa ngày cũng không ra, tức giận mắng: "Cái thứ quỷ này mở hoài không ra"

Tức muốn hộc máu.

"Ha hahaha."

Lạc Kim Vũ lại một lần nữa bị anh chọc cười, cũng không thèm giúp anh, thích thú nhìn tổng giám đốc Cảnh kế tiếp sẽ làm như thế nào.

"Hừ, không mở được thì lột."

Cảnh Tư Hàn dùng tay đẩy cởi áo ngực như áo thun, vô tình làm đau Lạc Kim Vũ, cô mắng một tiếng: "Không biết mở cũng không có miệng để hỏi sao?"

Anh bị cô nói đỏ mặt, tức giận nắm chặt hai cái bánh bao mềm như bông trong tay, cô đau hít hà một tiếng: "Em vừa nói cái gì"

Cảnh Tư Hàn cúi đầu, bắt đầu thay phiên cắn mut hai cái bánh bao mềm mại trong tay kia, hai viên tròn tròn đo đỏ bại lộ trong không khí, dưới anh đèn mờ nhạt có vẻ phá lệ ngon miệng, giống như là kẹo ngọt, bởi vì nhòn nhọn, nên như là hạt đậu đỏ, càng mut càng ngọt nị.

Cúi đầu ngậm lấy một viên đậu đỏ, anh dùng tay muốn nâng bánh bao lên để dễ dàng cắn mut, lại không ngờ cái bánh bao này quá mức mềm mại, mềm đến anh cũng không thể nắm vững, chỉ có thể dùng bàn tay to khoanh lại nó, tùy ý mềm như bông nhảy nhảy trong lòng bàn tay.

Lạc Kim Vũ dường như nghe anh cười khẽ một tiếng, sau đó, cảm giác tay của đối phương trực tiếp sờ đến phần bên trong đùi, dễ như trở bàn tay cởi xuống vật phẩm che đậy cuối cùng trên người cô.

Ngón tay anh có chút thô ráp, mà nơi đó của cô, lại là nơi mềm yếu nhất, cái cảm giác đụng chạm trực tiếp kia, giống như là điện giật, làm Lạc Kim Vũ trợn tròn mắt, ánh mắt ngập nước, nhịn không được kêu lên "A, ưm, không, đừng"

Cô theo bản năng khép lại đùi, nhưng là lại quên mất tư thế hiện tại của hai người.

Cũng chỉ là kẹp lấy eo của anh mà thôi.

Cảnh Tư Hàn sợ làm cô sợ, chỉ là ở bên trong vuot ve một chút, đã rút tay ra.

Bên trong ướt át nóng bỏng, Cảnh Tư Hàn nhếch môi cười cười, đem ngón tay đưa đến trước mắt cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo một chút ý cười: "Kẻ lừa đảo, đều ướt còn nói không cần."

Trên ngón tay khô ráo, mang theo một ít ướt át, dịch nhầy trong suốt.

Lạc Kim Vũ nghĩ đến thứ đó xuất phát từ nơi đó của cô, xấu hổ đến phát khóc, ngay cả trong giọng nói cũng chứa đầy khóc nức nở: "Là anh làm ra"

"Ừm, là do anh làm ra." Cảnh Tư Hàn cúi đầu hôn cô, bắt lấy tay cô kéo xuống phần dưới của anh: "Lễ thượng vãng lai, cá vàng nhỏ cũng giúp anh đi."

Anh giọng điệu dịu dàng đầy dụ dỗ, động tác tuy rằng không thô bạo, nhưng là lực đạo lại rất lớn, làm cô không thể cự tuyệt. Cô đi theo động tác của anh, chạm vào nơi đó, độ nóng làm cô giật mình, cô vôi giật tay lại, nhưng bị anh kiềm chế, đành phải nắm lấy nó, đi chuyển lên xuống vuot ve thỏa mãn anh.

Môi cùng tay anh cũng không yên, nó du tẩu khắp người cô, ngón tay kia từng chút từng chút thâm nhập vào chỗ mềm mại kia của cô, di chuyển ra vào, cô chịu không nổi nhiều lần muốn hét lên lại bị anh nuốt vào trong miệng.

Khúc dạo đầu đã xong, thực mau tên đã trên dây, hai người thở hồng hộc, lập tức phải tiến vào chủ đề, phần đầu của ấm nóng thô to kia đã đi vào n0i mềm m4i nhất của cô, Cảnh Tư Hàn đang cảm nhận sự ấm áp mềm mại bao quanh thì.....

Đột nhiên, cửa phòng bị người từ ngoài gõ vang, Cảnh Gia Dịch mang theo giọng khóc nức nở truyền vào phòng.

"Mommy! Con sợ!"

Lạc Kim Vũ giật mình, lật đật đẩy người đàn ông chuẩn bị cày cấy trên người mình ra, vội vàng đứng dậy mặc áo choàng ngủ.

Cảnh Tư Hàn buồn nản mà nhìn tiểu Hàn Hàn đang đứng sừng sững gật đầu chào anh, hữu khí vô lực nhấc lên chăn tùy tiện che lại một chút, một bàn tay nắm thành đấm đập mạnh vào trên giường, thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp! Thật là đời trước thiếu nợ thằng quỷ nhỏ này, ahhh"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hết chương 101

Hết chính truyện
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.