Vãn Xuân Thanh

Chương 123



Diêu Xuân Nương và Diêu Khánh Hỷ hôm nay sẽ đi, Ngô Liễu Hương vào bếp làm một bàn đầy món ăn.

Vì có Tề Thanh, mấy người quây quần quanh một bàn ăn rất yên tĩnh, không nói nhiều.

Nhà của trượng phu Diêu Khánh Hỷ ở xa, ăn xong giúp dọn dẹp bếp, bọn họ mang theo đứa trẻ đi trước.

Hôm nay trời mưa cả ngày, khi Diêu Xuân Nương ra đi, Ngô Liễu Hương nắm tay nàng lo lắng dặn dò: “Đường trơn, con cẩn thận đi chậm rãi, đừng để ngã. Trên đường thấy xe bò thì cứ đi nhờ, đừng tiếc mấy đồng tiền kia.”

Diêu Xuân Nương lặng lẽ nghe xong, ngoan ngoãn đáp: “Mẫu thân, con biết rồi.”

Ngô Liễu Hương vỗ vỗ tay nàng: “Biết là tốt, biết là tốt.”

Bà nhìn Tề Thanh đang đứng ngoài cửa chờ đợi, thở dài, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân không học hành nhiều, không có văn hóa, nhưng nhìn người vẫn có chút chuẩn xác. Tề Thanh tuy có hơi cứng nhắc, nhưng hôm nay hắn đã chịu bảo vệ con, chắc hẳn cũng có tâm với con, sau này con cứ yên ổn sống với hắn. Sống trên đời là để sống tốt, sống tốt vẫn luôn hơn bất kỳ điều gì khác.”

Diêu Xuân Nương thấy mẫu thân mình lo lắng như vậy, gần như muốn kể hết chuyện giữa mình và Tề Thanh cho bà nghe. Nhưng nghĩ lại, nàng quyết định không nói, chỉ nói: “Con biết rồi, mẫu thân, người đừng lo cho con.”

Ngô Liễu Hương thương xót xoa xoa mặt nàng: “Tốt, tốt.”

Mẫu tử hai người lưu luyến từ biệt, nhưng Diêu Nhị Đông không đến, ông cầm d.a.o phát ở bếp chẻ củi, như thể không quan tâm Diêu Xuân Nương sắp đi, không nhìn về phía nàng.

Diêu Xuân Nương quay đầu nhìn bóng lưng Diêu Nhị Đông đang cúi xuống, muốn gọi ông một tiếng, nhưng miệng như bị nghẹn lại, không biết nên nói gì với ông.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải tính toán chuyện nhà của nàng, trong lòng nàng rốt cuộc cũng có chút khúc mắc.

Ngô Liễu Hương thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng không biết nói gì an ủi. Bà lấy gói đồ của Diêu Xuân Nương đưa cho nàng: “Đồ của con đã được sắp xếp xong, phụ thân của con bảo ta nhét một ít tiền vào gói đồ của con, con tự giữ lấy mà dùng.”

“Phụ thân bảo người đưa cho con?” Diêu Xuân Nương ngẩn người hỏi. Nhưng nàng không phải đang sống trong cảnh nợ nần chồng chất, sao có thể nhận tiền của phụ mẫu.

“Con không cần.” Diêu Xuân Nương nói, rồi định mở gói lấy tiền trả lại cho bọn họ.



Ngô Liễu Hương khẽ “chậc” một tiếng, xỏ dây vào tay nàng, đeo gói lên vai nàng, thái độ kiên quyết: “Cho con thì cứ nhận đi. Một mình con ở thôn Lê Thủy, không có chút tiền trong tay thì phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Tính khí của con cứng đầu như vậy, người khác mắng con một câu, con cũng có thể lên mái nhà người ta chọc một lỗ, con chịu uất ức được mà sống kiểu ăn nhờ ở đậu xem sắc mặt người ta hay sao?”

Diêu Xuân Nương lầm bầm: “Sẽ không có ai dám cho con sắc mặt.”

Tề Thanh hôm nay tỏ ra lạnh lùng, nhìn cũng có vẻ tính tình khó chịu, Ngô Liễu Hương không hề yên tâm, chỉ cho rằng Diêu Xuân Nương đang mạnh miệng.

Bà chỉ vào Tề Thanh ở cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Con phải thông minh một chút, tự giấu tiền đi, đừng để hắn biết.”

Diêu Xuân Nương quay lại nhìn Tề Thanh đang đứng ngoài mưa chờ nàng, rất muốn giải thích vài câu cho hắn, nhưng lại sợ lộ liễu, chỉ có thể nói: “Được, con sẽ giấu đi không nói cho hắn.”

Khi đang nói, Tề Thanh như nghe thấy, quay đầu nhìn đôi mẫu tr đang thì thầm, hắn hỏi Diêu Xuân Nương: “Đi, đi chưa?”

Diêu Xuân Nương nắm chặt dây đeo trên vai, gật đầu: “Sắp rồi.”

Ngô Liễu Hương buông tay nàng: “Đi đi, chậm một chút đấy.”

Diêu Xuân Nương quay người, nhìn Diêu Nhị Đông đang chẻ củi trong bếp, lớn tiếng gọi: “Phụ thân!”

Diêu Nhị Đông nghe thấy Diêu Xuân Nương gọi ông, lập tức đáp một tiếng, cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn nàng. Diêu Xuân Nương khẽ nhíu mày: “Con đi rồi, người không tiễn ta một chút sao?”

Câu này của nàng như đang làm nũng, Diêu Nhị Đông đặt d.a.o xuống, chống gối vào bếp, nhanh chóng đứng dậy, lau sạch tay trên áo, đi về phía nàng.

Ông như cũng không biết nói gì, chỉ nói: “Được, đi đi, ta nhìn con đi.”

Lúc này Diêu Xuân Nương mới ra khỏi cửa.

Tề Thanh đội nón lá, Diêu Xuân Nương cầm ô ở cửa, theo sau Tề Thanh đi ra ngoài.



Mưa phùn rả rích, nước mưa rơi xuống ô, Diêu Xuân Nương đến cửa sân, chậm rãi quay đầu lại, thấy Diêu Nhị Đông và Ngô Liễu Hương đã ra khỏi nhà, đứng dưới mái hiên nhìn nàng.

Ngô Liễu Hương thấy nàng quay đầu lại, vội vàng đi thêm hai bước, nửa người đứng dưới mưa, lớn tiếng hỏi nàng: “Xuân nhi, sao vậy, có phải quên cái gì hay không?”

Diêu Nhị Đông cũng bước lên một bước, hai bóng người gầy gò đứng giữa màn mưa, quan tâm nhìn nàng: “Sao vậy, Xuân nhi?”

Mưa tạt nghiêng nhanh chóng làm ướt mặt họ, Diêu Xuân Nương thấy mắt mình nóng lên, đột nhiên chạy hai bước trở lại.

Nàng bỏ ô xuống, quỳ gối trước mặt Ngô Liễu Hương và Diêu Nhị Đông, khấu đầu ba cái, giọng nghẹn ngào: “Phụ thân, mẫu thân, con đi rồi, hai người nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”

Ngô Liễu Hương nhìn Diêu Xuân Nương quỳ gối dưới mưa, bỗng dưng ướt đẫm khóe mắt, đưa tay đỡ nàng, giọng run rẩy: “Ôi tròi, con làm gì vậy, con cố ý làm mẫu thân khó chịu phải không?”

Nhưng chưa kịp đỡ nàng dậy, lại thấy Tề Thanh bước nhanh đến, cũng quỳ bên cạnh Diêu Xuân Nương.

Cái quỳ này khiến Ngô Liễu Hương và Diêu Nhị Đông rất ngạc nhiên, dường như không ai nghĩ rằng Tề Thanh cũng sẽ quỳ trước bọn họ.

Tề Thanh bỏ nón ra, dập đầu xuống đất, cũng khấu đầu ba cái giống như Diêu Xuân Nương, nghiêm túc nói: “Hai vị yên, yên tâm, ta nhất định không, không để Diêu Xuân Nương phải, phải sống khổ cực.”

Tề Thanh chỉ nói có câu đó, nhưng câu nói cùng cái quỳ này, đã đủ để giữ vững viên đá đang lung lay trong lòng Diêu Nhị Đông và Ngô Liễu Hương.

Diêu Nhị Đông chớp mắt ngăn nước mắt, đưa tay đỡ hắn: “Tốt, tốt, có ngươi nói vậy thì ta và mẫu thân Xuân nhi cũng yên tâm rồi, mặt đất lạnh, mau đứng dậy đi.”

Hai người lo lắng cả ngày, giờ đã giãn ra, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ.

Ngô Liễu Hương quay lưng lau nước mắt, Diêu Nhị Đông nhặt ô và nón đưa cho hai người, rồi cúi người nhẹ nhàng vỗ vỗ nước trên đầu gối Diêu Xuân Nương.

Diêu Xuân Nương cúi đầu nhìn vào lưng gầy gò của ông, nước mắt không ngừng rơi xuống, Diêu Nhị Đông đứng thẳng dậy, vẫy tay: “Đi đi, không còn sớm nữa, lát nữa trời sẽ tối đấy.”

Diêu Xuân Nương nghe lời dặn dò từ phía sau, cầm ô lau nước mắt, cùng Tề Thanh tiếp tục lên đường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.