Vãn Xuân Thanh

Chương 116



Tề Thanh đã nghĩ ra hai cách để cứu Diêu Xuân Nương.

Bởi vì người nhà nàng như hổ đói rình rập tài sản của nàng, Tề Thanh có thể lấy tiền của mình đưa cho Diêu Nhị Đông, dễ dàng giải quyết vấn đề "mua con".

Nhưng lòng người không bao giờ đủ, phương pháp này không chỉ không giải quyết triệt để mà còn có thể gây ra nhiều rủi ro. Nếu những kẻ này chiếm được lợi lớn, không biết ngày nào bọn họ sẽ tìm cớ khác để đòi tiền Tề Thanh.

Tóm lại, đó không phải là một cách hay.

Cách thứ hai là tạo ra một loạt nợ cũ mà người khác không thể điều tra rõ, biến Diêu Xuân Nương từ một món hời thành một cái hố nợ tự mình không thể bảo toàn.

Chỉ cần làm cho thật và khiến người ta tin, thì người thân nợ nần này chắc chắn sẽ bị mọi người tránh xa, không ai còn dám có ý định với nàng nữa.

Hơn nữa, những người vốn định kiếm tiền từ Diêu Xuân Nương, nếu còn chút sĩ diện, chắc chắn sẽ không loan tin về nợ nần của Diêu Xuân Nương.

Để tránh người khác hỏi bọn họ biết thông tin từ đâu, chắc chắn bọn họ không thể nói rằng bọn họ vì tham lam nhà đất của Diêu Xuân Nương mà nghe được.

Tề Thanh đã ở nhà suy nghĩ suốt một đêm, cảm thấy đây là cách tốt nhất để cứu Diêu Xuân Nương.

Tề Thanh vào nhà chỉ để lấy giấy nợ làm màu, hôm nay hắn đã định đi thôn Liễu Hà tìm Diêu Xuân Nương, nên đã sớm mang theo những giấy nợ giả.

Hắn lấy ra vài tờ giấy đã làm giả từ đêm qua, vò vò cho nhăn nheo, đứng trong nhà một lúc rồi đi ra ngoài.

Diêu Đại Hải muốn xem chứng cứ, thực ra chỉ muốn cược rằng Tề Thanh không có giấy nợ, nào ngờ Tề Thanh thật sự mang ra một chồng giấy.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải không biết chữ nhiều, ngoài những khoản nợ trên giấy và một hai tờ có tên Diêu Xuân Nương, thì những chữ nhỏ li ti khác đều không hiểu gì.

Tuy nhiên, chữ viết nguệch ngoạc của Diêu Xuân Nương thì Diêu Nhị Đông vẫn nhận ra, chữ ký quả thật là của nàng. Chỉ có điều Diêu Nhị Đông không biết rằng, chữ của Diêu Xuân Nương trên giấy là do Tề Thanh học theo chữ trong thư.

Chữ của Diêu Xuân Nương xấu đến kỳ lạ, Tề Thanh đã phải học rất lâu để viết ra hình dạng đó.



Tề Thanh bình tĩnh đứng trước mặt Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, kiên nhẫn chờ đợi bọn họ xem giấy, hai người xem được một nửa đã cảm thấy chuyện này hầu như không có giả.

Diêu Đại Hải thấy kế hoạch của mình thất bại, hừ một tiếng, đưa giấy cho Diêu Nhị Đông, mặt mày tái mét đứng khoanh tay.

Biểu cảm của Diêu Nhị Đông cũng không khá hơn, ông trả lại chồng giấy cho Tề Thanh, hỏi: “Những khoản nợ này chưa được trả một đồng nào sao?”

Ông như đang quan tâm đến Diêu Xuân Nương, Tề Thanh gấp từng tờ giấy lại bỏ vào túi, nâng tay chỉnh lại vành mũ, nhạt nhẽo nói: “Ông có muốn giúp, giúp Diêu Xuân Nương trả, trả nợ không?”

Diêu Nhị Đông lại im lặng. Ông làm sao có thể trả được.

Tề Thanh lại nhìn về phía Diêu Đại Hải.

Diêu Đại Hải đến để đòi tiền, trên đường đi cùng Diêu Nhị Đông như huynh đệ, nhưng khi Tề Thanh đòi tiền, ông ta lại vội vàng phủi bỏ quan hệ.

Ông ta đối diện với Tề Thanh, quay sang Diêu Nhị Đông hất cằm, không kiên nhẫn nói: “Đây mới là cha của Diêu Xuân Nương, ta chỉ là đại thúc của nàng ta, có liên quan gì đến ta chứ, ngươi muốn tiền thì tìm hắn, đừng tìm ta!”

Tề Thanh nhìn hai người, thấy sắc mặt bọn họ khó coi, biết kế này đã thành công phần nào, trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Nhưng hắn không để lộ ra ngoài, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như người đòi nợ.

Diêu Đại Hải đi một đoạn đường dài dưới mưa mà uổng công, ông ta tức giận nói với Diêu Nhị Đông: “Đứng đó làm gì? Nợ đã vậy rồi mà còn mong đợi nữ nhi ngươi có vàng trong căn nhà cũ à, đi thôi, về thôi, trời mưa ướt hết người rồi.”

Diêu Nhị Đông cũng hết hy vọng, ông nhìn vào ngôi nhà của Diêu Xuân Nương, thở dài lắc đầu, quay sang Tề Thanh nói: “Thợ mộc Tề, bọn ta đi trước đây.”

Nói xong, ông cũng khoanh tay còng lưng, theo sau Diêu Đại Hải đang nổi giận đùng đùng, trông thật thảm hại không còn chút tinh thần nào như lúc đến.

Tề Thanh nhìn bầu trời u ám, không nói một lời theo sau hai người.

Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn. Diêu Nhị Đông thắc mắc: “Thợ mộc Tề, ngươi định làm gì?”



Tề Thanh chỉnh lại mũ, lộ ra đôi mắt lạnh lùng dưới đấu lạp, giọng điệu bình tĩnh không có chút d.a.o động: “Đi tìm Diêu, Diêu Xuân Nương, để đòi tiền, tiền của ta.”

Ý nói là hắn định đi cùng bọn họ đến thôn Liễu Hà.

Diêu Nhị Đông nhíu mày, ôn tồn thương lượng: “Ngươi đi cũng không có ích gì, ngươi cũng biết, con bé mới về Trương gia chưa được một năm, một người quả phụ không có bản lĩnh, trong tay con bé lấy đâu ra tiền, không bằng ngươi thư thả cho con bé thêm thời gian nữa.”

Tề Thanh giọng điệu kiên quyết: “Không được, hôm nay phải, phải trả.”

Diêu Đại Hải định đứng lại chờ Diêu Nhị Đông, nhưng thấy thái độ Tề Thanh như thể hôm nay nhất định phải đòi tiền của Diêu gia, sợ bị liên lụy, ôn ta liền im lặng tự mình đi tiếp.

Diêu Nhị Đông nhìn bóng lưng Diêu Đại Hải rời đi, nhíu mày chặt hơn. Ông nói với Tề Thanh: “Nhưng số tiền này thật sự không thể trả được, ngươi nhìn cũng không giống như đang thiếu thốn, chỉ cần cho Xuân nhi thêm một thời gian nữa…”

Ông còn chưa dứt lời, Tề Thanh bỗng cười lên.

Hắn vốn có vẻ ngoài ngay thẳng, vừa nhìn là biết thành thật, lúc này cười lại mang hơi hướng lưu manh ác liệt.

Tề Thanh nói: “Không trả cũng, cũng được.”

Diêu Nhị Đông nghe thấy câu này, tim đập mạnh, cảm thấy chuyện không đơn giản.

Quả nhiên, ngay sau đó ông lại nghe Tề Thanh chậm rãi nói: “Ta đã hơn, hơn hai mươi mấy tuổi, trên có già dưới, dưới có trẻ, bên gối còn thiếu, thiếu một nữ, nữ nhân xinh đẹp. Nếu Diêu Xuân, Xuân Nương đồng ý sống yên, yên ổn bên ta, thì nợ, nợ nần của nàng, nàng ta liền được, được xóa bỏ, coi như ta đưa sính, sính lễ. Ta có thể thư, thư thả cho nàng, nàng ta thêm, thêm ba năm mười năm cũng, cũng không sao.”

Số tiền này Diêu gia chắc chắn không thể có, dù có bán nhà cũng không đủ.

Tề Thanh rõ ràng không cho đường lui, nhưng lại giả vờ hỏi: “Thế, thế nào?”

Diêu Nhị Đông nghe thấy Tề Thanh tính toán, trong lòng đột nhiên hiểu ra lý do tại sao lúc đến thôn Lê Thủy, Tề Thanh lại nhiệt tình như vậy, hóa ra hắn đã có ý định từ trước.

Diêu Nhị Đông trầm mặt suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ gật đầu: “...Được.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.