Nhằm chuẩn bị cho trận chiến với quân Vũ Ninh vương, Chương đã xin thêm một số người của Thiên Gia Bảo Hựu. Thật ra thì Chương muốn lấy ai cũng được cả, phần vì uy tín của Chương trong quân, phần vì Tả Đô đốc Phạm Tu có lệnh hỗ trợ quân Thiên Đức toàn lực.
Đợt tuyển người vào đội pháo binh gì đó, Yết Kiêu chẳng hiểu vì sao không được chọn trong khi không thua gì Bạch Hổ. Phàn nàn với Bỉnh Di thì Bỉnh Di bảo sang hỏi Chương. Yết Kiêu đã giúp bọn Chương huấn luyện quân sĩ bơi lội, Chương từng hứa sẽ giúp Yết Kiêu vang danh gì đó, lại còn đặt cả biệt hiệu. Vậy mà Chương thản nhiên từ chối Yết Kiêu vào đội pháo binh.
-Cậu có thấy cá bơi được trên cạn không?
Lúc ấy Yết Kiêu không hiểu Chương hỏi vậy là có ý gì nhưng trong bụng không phục. Ngay cả Cự Lượng cũng khuyên Yết Kiêu hãy về. Thấy bọn Bạch Hổ hì hụi trên núi, Yết Kiêu không khỏi nóng ruột thầm rủa Chương là kẻ bạc tình, ăn cháo đá bát.
Gần nửa tháng trước Chương về xin người và chỉ đích danh Yết Kiêu. Nghe Bỉnh Di nói Chương đề nghị cần Yết Kiêu và người do Yết Kiêu chọn lựa. Yết Kiêu dẫn theo năm mươi người sang quân doanh gặp Chương, trong lòng vẫn còn bực bội.
-Sao hả? - Chương rót nước trà mời Yết Kiêu. - Cảm giác không được chọn thật khó chịu. Cậu giận ta cũng phải.
-Ta nào dám giận. - Yết Kiêu nói mát mẻ.
-Vẻ mặt của cậu thì ngược lại đấy, uống nước đi. Ta bảo không chọn cậu vào đội pháo binh là có chủ ý cả. Dạo trước ta từng nói sẽ giúp cậu trở thành một danh tướng.
-Vâng, được thế thì mừng quá.
-Sắp tới đây Vũ Ninh vương cho quân đánh, quân doanh Thiên Đức không kiên cố như làng Vạn nên ta mới để dành cậu. Lời này là thật chứ không phải khách sáo, nếu cậu quyết tâm thì ta mới dám nhờ bởi vì tính mạng hơn nghìn anh em đều trong tay cậu cả.
-Anh Chương, chúng ta không phải xa lạ, anh đâu cần phải nói những lời trang trọng đề cao ta.
-Thiên Đức quân có lệ, nếu đã vào trong quân dù là tạm thời cũng phải nghe theo lệnh người trên không được hỏi. Cậu hẳn cũng biết.
-Anh Chương cứ nói.
-Cậu sẽ tuân lệnh chứ?
-Ta xưa nay không nói hai lời.
Và vì thế mà Yết Kiêu cùng năm mươi anh em ăn bờ ngủ bụi trong đầm lầy đã ba ngày ba đêm. Ngoài cung, nỏ thì còn có năm chiếc thuyền giấu trong lùm cây cùng hàng chục bè tre.
Tiếng trống ngũ liên dồn dập khiến bọn Yết Kiêu vội chuẩn bị sẵn sàng. Chương vừa nhắn rõ phải chờ cho quân Vũ Ninh vương sang hết mới dùng hoả công phá đường lui.
Ngồi chờ đợi mà Yết Kiêu nhấp nhổm không yên, phải đến khi những toán quân cuối cùng của Dương Ngôn vượt sông thì Yết Kiêu mới cảm thấy bớt hồi hộp. Bây giờ Yết Kiêu đã rõ thâm ý của Chương. Chương muốn kéo cho quân Dương Ngôn vào sâu đến núi, chặn đường rút để hốt gọn cả ổ. Để chắc ăn trong trận đầu ra quân và không phụ sự tín nhiệm của Chương, Yết Kiêu chờ thêm gần hai khắc mới bắt đầu hành động.
Những bè tre được ghép từ dăm bảy thân tre, lần lượt được cho xuống nước. Những cành củi khô, rơm rạ được chất lên và những nồi đất nhỏ chứa dầu lạc. Người của Yết Kiêu đẩy bè ra giữa dòng mới châm lửa, bè cứ thế mà xuôi dòng. Có đến hơn ba mươi bè như vậy được bọn Yết Kiêu thả trôi, một số người còn bơi đẩy bè một đoạn rồi mới vào bờ.
Củi rơm bắt lửa cộng với gió sớm hiu hiu thổi trên mặt sông nên chỉ một chốc thì những bè ấy đều cháy đượm.
Quân của Dương Ngôn ở hai bên bờ mau chóng phát hiện ra kế sách của đối phương vội vàng dùng sào tre dàn quân trên cầu phao chuẩn bị dập lửa hoặc sẽ đẩy bè trôi qua khoảng hở giữa các thuyền.
Yết Kiêu đã dự liệu trước chuyện này liền cùng kẻ dưới hạ thuyền, mỗi thuyền mười người, xuôi dòng. Trên thuyền có ván gỗ trát bùn nhưng thuyền giữa dòng, quân sĩ hai bên bờ dùng tiễn bắn không đến trong khi bọn Yết Kiêu nhắm bắn những kẻ đang ở trên cầu phao. Năm thuyền chậm rãi xuôi theo hình so le, nhắm đến thang tre và hai thuyền ở giữa sông.
Lửa cháy bén sang thuyền dùng làm phao, song để nhanh hơn, Yết Kiêu lệnh cho mỗi thuyền bớt ra hai người lặn đến chỗ thuyền phao cắt dây chão rồi lật thuyền đẩy đi.
Quân sĩ hai bên bờ đứng trên cầu phao hai bên trút mưa tên vào năm con thuyền nhỏ nhưng bọn Yết Kiêu lật úp thuyền, lặn một hơi, dùng dao cắt những mối chằng buộc. Những con thuyền nhỏ dùng làm phao bỗng chốc trôi lững lờ theo dòng nước. Một số quân sĩ ngã xuống nước đều bị diệt, vài kẻ khác liều chết nhảy xuống quyết sinh tử nhưng bọn Yết Kiêu bơi lội trội hơn nên những kẻ ấy đều không thấy nổi lên.
Cầu phao đầu tiên bị đứt đoạn giữa khoảng năm trượng, bè tre mắc lại ở vài con thuyền cháy lan. Dây chão bị cắt nên những con thuyền nhỏ này dính luôn vào bè tre cùng bốc cháy. Hai cầu phao còn lại cũng đều bị cắt mất nhịp giữa.
Bọn Yết Kiêu úp ngược nhiều thuyền khiến đối phương không biết đâu mà lần, tên trở nên vô dụng, chỉ còn cách dùng giáo nhọn đâm thủng đáy thuyền gỗ song cách này chẳng ăn thua. Năm mươi người như năm mươi con rái cá ngụp lặn dưới làn nước đục ngầu.
Hai khắc trôi qua, ba cầu phao hoàn toàn bị đứt ở đoạn giữa sông. Cầu phao đầu tiên xem như không thể dùng được nữa. Những con thuyền nhỏ, cái thì trôi theo dòng, vài cái đang cháy, nhiều cái khác bị lật úp.
Bọn Yết Kiêu nhắm nhiệm vụ hoàn thành nên bơi xuống hạ lưu khoảng năm mươi trượng, lật thuyền lên bám vào dưỡng sức, nhìn thành quả. Đường rút bây giờ đã bị phá, chỉ còn cách nhảy xuống sông bơi khoảng năm trượng bấu víu vào thuyền phao được.
Yết Kiêu nói với mọi người:
-Chúng ta cứ bơi giữa dòng, nếu chúng nó rút thì lặn xuống tiễn vài đứa về chầu Hà bá. Anh em nào mệt thì vào lòng thuyền nằm.
Lát sau, quân sĩ hai bên bờ lấy những thuyền nhỏ ở cầu phao thứ nhất định nối vào phần bị đứt của hai cầu phao còn lại nhưng Yết Kiêu không để đối phương thực hiện được. Thuyền lại lật úp bơi ngược dòng, quân sĩ của Dương Ngôn ngồi trên thuyền dùng giáo thi nhau chọc xuống nước nhưng thuyền tròng trành ngã cả xuống sông vội vã bơi tìm nơi bấu víu, một số kẻ chậm chân không thấy nổi lên nữa.
Trận này, Yết Kiêu mất tám người, bị thương nhẹ mười một người, thành quả là huỷ toàn bộ một cầu phao, hai cầu còn lại không thể dùng được nữa bởi hết chỗ chằng néo, trôi dạt vào hai bờ sông. Đường lui của Dương Ngôn chỉ còn cách bơi qua sông hoặc quân trên bờ Bắc đưa thuyền nhỏ qua chuyển từng lượt về cũng ba, bốn chục thuyền ở bờ Nam.
Thái Hương từ chỗ ẩn nấp thấy hết cảnh này từ đầu chí cuối vội băng đồng tìm Phạm Cự Lượng báo tin.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều