【U là trời, lại còn cho rằng nếu lão Hoàng đế cùng hắn chia đôi thiên hạ, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện mưu phản. Điển hình cho lòng tham không đáy!】
【Tuy Chu Thế Tổ mượn binh từ huynh đệ, hứa hẹn chia đôi thiên hạ, sau khi đánh hạ thiên hạ liền lập tức nuốt lời, chỉ phong làm Vương, hơn nữa còn xóa bỏ phiên vương, nhưng ít nhất hắn cũng vẽ bánh kem đủ đầy?】
【Lão Hoàng đế kém là kém ở chỗ quá keo kiệt? Dù sao bánh kem cũng là vẽ ra, cho nên giả tạo một chút cũng không sao? Dù sao cũng không làm ngươi c.h.ế.t đói, còn có thể cho ngươi mơ đẹp mười mấy năm?】
"Phụt——"
"Phụt——"
Không ít đại thần không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Mặt Tế Bắc Vương lập tức đỏ bừng.
Hắn không nghe được tâm tư của Hứa Yên Miểu, cho nên trong góc nhìn của hắn, chính là đạo sĩ vừa nói xong: "Ba mươi năm rồi mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý định này!", những đại thần này liền dùng tiếng cười để chế giễu hắn tự không lượng sức.
Cười cười cười! Cười cái gì mà cười! Không có Thái Sơn quận mà hắn mang đến, Cao Kiến Dật có cơ hội đặt nền móng, từ đó thống nhất thiên hạ sao!
Lão Hoàng đế cũng cười, không phải cười lạnh, cũng không phải cười nhạo, ông thật sự...
"Tế Bắc Vương a..." Lão Hoàng đế cười ha hả: "Trẫm thật sự rất ít khi vui vẻ như vậy!"
Cẩm Y vệ buông tay đang bịt miệng Tế Bắc Vương ra. Tế Bắc Vương sau một lúc im lặng, bắt đầu nổi điên: "Cao Kiến Dật! Ngươi cười cái gì!"
Lão Hoàng đế: "Ha ha ha ha ha! Chỉ ngươi—— đầu óc và năng lực chỉ huy quân sự của ngươi, vậy mà cũng dám mưu phản ha ha ha ha ha——"
Thật sự, bây giờ ông không còn chút tức giận nào về chuyện này nữa.
"Trẫm biết chuyện này xong, nghĩ ba ngày ba đêm cũng không hiểu, ngươi làm sao có dũng khí mưu phản ha ha ha ha ha——"
"Cao, Kiến, Dật! Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục! Ngươi còn cười!"
"Ha ha ha ha ha——"
Lão Hoàng đế thật sự không nhịn được, ông cũng thật sự không định nhịn vì Tế Bắc Vương.
Tế Bắc Vương tự cho rằng mình đang lạnh lùng nhìn chằm chằm lão Hoàng đế, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo: "Cao Kiến Dật, ngươi biết ba mươi năm nay..."
"Phụt!"
"Cao, Kiến, Dật!"
"Ừ, ngươi cứ tiếp tục. Trẫm chỉ là nghĩ đến có người âm mưu mưu phản ba mươi năm, chưa đến nửa ngày đã thất bại, thật sự không nhịn được."
Tế Bắc Vương: "..." Nghiến răng nghiến lợi, ngũ quan lập tức trở nên dữ tợn: "Cao Kiến Dật, ngươi là bạo quân, hôn quân! Ba mươi năm nay, ngươi biết có bao nhiêu quan viên bỏ tối theo sáng không!"
Nói đến đây, trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý.
Lão Hoàng đế nói giọng tùy ý: "Ngươi nói đến vị bình sự Đại Lý tự đã nhận bạc của ngươi, nhắm mắt làm ngơ cho ngươi hoành hành ở đất phong? Hay là vị án sát sứ thiêm sự Tứ Xuyên đã cùng ngươi trao đổi thiếp? Hay là..."
Tế Bắc Vương vẻ mặt không thể tin được: "Sao ngươi biết được?!"
-- Những tên này trước đây đều chưa bị Hứa Yên Miểu và Hoàng Dụng luận tội.
Lão Hoàng đế lấy ra một cuốn sổ, vuông vức, dày dặn, cũ đến ngả vàng. Cuốn sổ được ông gõ nhẹ nhàng lên tay vịn, giọng nói mang theo ý cười: "Tất cả đều ghi trong sổ sách, lật xem rất tiện."
Tế Bắc Vương trừng mắt: "Ngươi lấy đâu ra sổ sách?"
"Ồ, ở phủ con trai ngươi."
Sắc mặt Tế Bắc Vương trở nên khó coi, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không muốn nói ra ở nơi này, nghiến răng ken két.
Lão Hoàng đế liếc nhìn hắn, "tốt bụng" nói giúp hắn: "Ngu xuẩn phải không? Trẫm cũng thấy ngu xuẩn, người bình thường khi cảm thấy nguy hiểm sắp đến, đều sẽ giấu hoặc đốt sổ sách thật đi trước, con trai ngươi thì khác, nó không nỡ vứt bỏ những thứ này, muốn tìm người đưa sổ sách về Tế Bắc. Thế là bị người của trẫm chặn được."
Tế Bắc Vương không nói gì, nhưng lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, đoán chừng nếu Thế tử Tế Bắc vương ở trước mặt, hắn có thể tát cho y một cái bạt tai.
Lão Hoàng đế nhìn vẻ mặt của hắn, càng thêm hứng thú: "Ngươi có biết con trai ngươi dùng vàng ngươi cho làm gì ở kinh thành không?"
Tế Bắc Vương nghi ngờ, nhưng hắn không muốn bị Lão Hoàng đế chê cười: "Bản vương không muốn biết!"