Vãn Thiền

Chương 24: ☽



Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Tuy nhiên, trong những câu chuyện của cha nhỏ, thường thì cao thủ phải làm khó làm dễ người ta một hồi, hoặc là thần y không hành hạ người ta thừa sống thiếu chết thì chưa chịu cứu người, nhưng sau khi vào trong khách điếm Yến Hạ thấy chủ nhân nơi này tính tình tốt đến bất ngờ.

Núi sâu hoang vắng, bên ngoài còn mưa lớn, trong khách điếm không có khách qua lại, gõ cửa một lúc thì bên trong có tiếng bước chân, ba người đứng chờ chốc lát thì cửa lớn hé mở, bên trong khách điếm truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ của một cô nương: "Là ai?"

Tuân Chu định lên tiếng đáp nhưng nghĩ ngợi rồi thôi, hắn ngoái đầu nhìn Tô Khuynh kế bên.

Tô Khuynh nói với vị cô nương ở cửa: "Ta tìm Phó Nhiên."

Tô Khuynh đối xử với bất kỳ ai đều rất khách khí, lần đó Yến Hạ ở lại chỗ hắn, hắn cũng rất lễ nghĩa nhưng không hiểu sao đối với chủ nhân khách điếm này hắn lại không như thế nữa.

Yến Hạ nghe vậy, bất giác thấy ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

"Sao vậy?" Tuân Chu khó hiểu hỏi.

Yến Hạ thu hồi ý cười, thấy Tô Khuynh cũng đang nhìn mình, nàng hơi ngại ngùng nói: "Ta chỉ cảm thấy Tô Khuynh công tử và vị chủ nhân khách điếm kia nhất định là bạn bè rất thân thiết, nếu không cũng sẽ không gần gũi như vậy."

Giống như cha mẹ nuôi của nàng, có những lúc vì quá thân thiết nên có thể ở cùng nhau mà không chút e dè.

Tuân Chu không kìm được bật cười, lắc đầu chỉ Tô Khuynh nói: "Bấy nhiêu năm rồi ta chưa thấy hắn có bạn bè gì..." Hắn ngoái đầu nhìn, thấy Tô Khuynh vẫn đang cười với mình thì lập tức im miệng, đằng hắng một tiếng rồi dời mắt sang chỗ khác.

Trong lúc ba người nói chuyện, trong khách điếm có động tĩnh, cả ba cùng quay đầu nhìn lại, cửa lớn khách điếm từ từ mở ra, một thiếu nữ thanh tú mặc váy màu tuyết trắng bước ra. Nàng ấy nhìn ba người bị ướt nhèm nhẹp, che miệng, ánh mắt sáng rực, mỉm cười nói: "Các vị mau vào trong tránh mưa đi."

Yến Hạ nói một tiếng cảm ơn rồi cùng hai người Tô Khuynh tiến vào trong khách điếm.

Cửa lớn khách điếm đóng lại, ngăn cách Yến Hạ và cơn mưa ngoài kia. Đi dưới mưa đã quen nay vào trong khách điếm ấm áp mới thấy cả người ướt lạnh. Yến Hạ kéo áo rồi quay đầu quan sát khách điếm.

Khách điếm ở chốn hoang dã này không bần hàn như trong tưởng tượng của Yến Hạ, ngược lại còn được bài trí rất tỉ mỉ tinh tế, tinh tế tới mức tráng lệ hơn những khách điếm thông thường. Không hiểu sao một khách điếm giữa núi rừng lại hoa lệ nhường này, Yến Hạ nhìn mặt bàn gỗ được lau chùi sạch bóng trong khách điếm, trên bốn vách tường treo đầy tranh vẽ, vừa nhìn là biết đồ quý.

Mặc dù khách điếm tọa lạc ở vùng xa xôi nhưng chủ nhân của nó thì thật có tiền.

Yến Hạ nghiêm túc đánh giá khách điếm, chợt nhớ lại những lời cha nhỏ nói với mình lúc nhỏ, trên đời này người kỳ lạ rất nhiều, con vĩnh viễn không bao giờ biết bọn họ có thì quái dị tới nào. Ví dụ như chủ nhân khách điếm này, cuộc sống an nhàn thì không chịu, cứ phải vung tiền xây một tòa khách điếm chẳng ma nào đặt chân tới.

Ma chủ nhân khách điếm này còn là bạn của Tô Khuynh.

Lúc này Tuân Chu đã đến bắt chuyện với thiếu nữ kia, qua cuộc chuyện trò của bọn họ nàng mới biết thiếu nữ ấy là nha hoàn của chủ khách điếm, cũng là người phụ việc trong khách điếm, ngoài ra còn có bảy thiếu nữ khác nữa.

"Đây..." Tuân Chu cũng không biết nên nói gì, dẫn theo tám thiếu nữ đẹp lung linh này tới thâm sơn cùng cốc phục vụ mình, vị chủ nhân khách điếm này cũng biết hưởng lạc quá chứ.

Tất nhiên hắn không thể nói như vậy, hắn suy tư liếc nhìn Tô Khuynh một cái, trong lòng thầm suy đoán người bạn này của Tô Khuynh rốt cuộc có lai lịch gì.

Tô Khuynh nghe vậy cũng bật cười, lắc đầu nói: "Hắn vẫn cứ như vậy."

Tuân Chu còn có việc gấp, hắn lập tức lên tiếng hỏi: "Không biết vị chủ nhân này hiện đang ở đâu? Bọn ta có việc quan trọng hy vọng y có thể ra tay tương trợ."

Thiếu nữ mỉm cười, vịn lan can bước lên lầu trên, nói với mọi người: "Công tử còn đang tắm. Các vị hẳn là dầm mưa tới đây, chi bằng cũng đi tắm trước rồi gặp công tử sau?"

Tuân Chu nóng ruột, hỏi: "Sự tình mấu chốt, không thể kéo dài."

Thiếu nữ hơi cau mày, dường như chuyện này hơi làm khó nàng ấy: "Thật sự không được, thói quen của công tử bọn ta đều rõ, người ghét nhất bị người ta làm phiền khi tắm, với lại người rất chú ý tới khách đến, vẻ ngoài đối phương mà không gọn gàng người cũng không gặp đâu..."

Tuân Chu: "..." Hắn cúi đầu nhìn bộ y phục vải thô đã thấm đầy nước mưa của mình, cảm thấy câu này là nói cho hắn nghe.

Hắn im lặng quay đầu nhìn Tô Khuynh, Tô Khuynh buồn cười, thấp giọng nói: "Nếu Tuân đại hiệp không ngại ta có thể cho ngươi mượn một bộ xiêm y."

Mặc cái gì mà không được nhưng mặc quần áo của Tô Khuynh thì là chuyện Tuân Chu không bao giờ ngờ tới. Hắn lắc đầu lia lịa, tuy nhiên có gấp hơn nữa cũng chỉ đành cắn răng nói với thiếu nữ kia: "Vậy được, làm phiền cô nương dẫn bọn ta đi tắm rửa."

Thiếu nữ mỉm cười, nhanh nhẹn đi lên lầu, không lâu sau thì dẫn bọn họ về phòng.

Trong khách điếm quả thực còn nhiều thiếu nữ khác, dung mạo đều tuyệt trần, mặc trang phục y như thiếu nữ lúc nãy. Bọn họ dọn dẹp phòng khách sạch sẽ cho ba người, còn giúp đun nước ấm đổ đầy thùng tắm sau đó mới cung kính lui ra ngoài.

Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai hầu hạ Yến Hạ như vậy nên nàng khó tránh khỏi không quen. Nàng tắm với tốc độ nhanh nhất có thể rồi thay bộ váy thiếu nữ kia chuẩn bị sẵn cho mình, xong xuôi mới bắt đầu chải tóc.

Thiếu nữ lúc nãy chuẩn bị cho nàng một bộ váy màu xanh, hoa văn nhàn nhạt thêu trên tay áo và cổ áo, chiếc váy làm bằng lụa mỏng to rộng khẽ đong đưa theo từng động tác của nàng, nhẹ nhàng như cánh bướm.

Yến Hạ lớn lên ở Nam Hà trấn, cuộc sống khổ cực, sống cùng mấy người cha nuôi, chỉ có một mẹ nuôi duy nhất nhưng trước nay bà ấy không trang điểm, tất nhiên cũng chẳng ai dạy nàng. Lần nàng ăn mặc chỉnh chu nhất chắc là lần mặc bộ váy màu vàng nhạt nhị nương sửa lại từ chiếc váy trước đó của bà ấy. Nhưng Yến Hạ vẫn phải tự mình ngồi dưới ánh đèn khâu vá chiếc váy đó hồi lâu mới xem như vừa mắt.

Như chiếc váy này, Yến Hạ thật sự chưa hề đụng tới, nàng mặc váy trên người mà cả thấy cả người không được tự nhiên, nàng cẩn thận từng li từng tí như sợ dù một động tác nhỏ nhất cũng làm hư chiếc váy.

Nàng cẩn thận dịch từng bước tới bàn trang điểm, nhìn bản thân mình trong gương, nàng vẫn là tiểu cô nương gầy gò, nhỏ nhắn của lúc trước. Hơi nước bốc ra khi vừa tắm xong phủ một lớp mờ ảo lên tấm gương, chỉ có đôi mắt nàng, trong sáng thanh khiết.

Dường như nàng của hiện tại hơi khác biệt so với nàng ngày trước.

Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, không ngờ lúc này nàng vẫn còn cơ hội buông bỏ tất cả, ngồi ngắm mình trong gương.

Yến Hạ đơn giản chải lại tóc rồi đứng dậy đi đến cửa phòng, khoảnh khắc nàng mở cửa định bước ra ngoài thì gặp ngay Tô Khuynh đang đứng ngoài cửa, hình như định gõ cửa.

Yến Hạ thoáng đỏ mặt, nghĩ tới bộ y phục mình đang mặc, nàng xấu hổ cúi thấp đầu, dùng âm thanh nhỏ xíu gọi: "Tô Khuynh công tử."

Tô Khuynh không đáp lại ngay, Yến Hạ cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của hắn. Nàng thấp thỏm chờ đợi, chờ đến bao lâu nàng cũng không rõ, đến khi chịu khó nổi giày vò này nữa, nàng mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên. Ai dè vừa ngẩng đầu đã chạm ngay vào ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng của Tô Khuynh.

Ánh mắt chìm đắm vào trong đó, dũng khí mới tích góp được một chút thoáng chốc bay biến sạch sẽ. Nàng lùi lại hai bước, túm góc áo, lí nhí nói: "Rất... rất kỳ lạ đúng không?"

"Không đâu." Tô Khuynh lên tiếng, vẫn là ngữ điệu bình thản và dịu dàng như trước, "Rất thích hợp với cô nương, cũng rất đẹp."

Sắc đỏ trên gò má nàng lan đến tận mang tai, nàng ấp a ấp úng đáp một tiếng, chuẩn bị tiếp lời hắn nhưng lời cứ nghẹn ở cổ không nói ra được. May thay ngay lúc ấy, Tuân Chu ở phòng bên cạnh đi ra, y phục của hắn đã ướt nhẹp rồi, bộ đang mặc trên người tất nhiên là khách điếm chuẩn bị cho. Hắn trông có vẻ không mấy thoải mái kéo kéo vạt áo, miệng lẩm bẩm: "Ái chà túi rượu của ta đâu rồi? Nó là mạng của ta đó, đừng nói các ngươi đem vứt rồi nha?"

Một thiếu nữ bước ra, buồn cười nói: "Không có vứt, không có vứt, các nàng đang rót đầy rượu đến cho huynh đấy."

Nghe vậy Tuân Chu yên tâm hơn nhiều, hắn bật cười nói: "Vậy thì đa tạ rồi."

Bấy giờ có thêm hai thiếu nữ nữa bước tới, thấy phản ứng của Tuân Chu thì nhìn nhau cười. Một thiếu nữ mang túi rượu đến cho hắn, thấy Tuân Chu ngửa đầu uống một ngụm mới thở phào, nói với Tuân Chu, Yến Hạ và Tô Khuynh: "Các vị nếu thấy mệt có thể đi nghỉ một lúc, chúng ta đã chuẩn bị trà và điểm tâm rồi."

Sự chu đáo này không hề khiến ba người vui vẻ hơn, Tô Khuynh không nói gì, Yến Hạ hơi khó hiểu nhưng không hỏi, chỉ có Tuân Chu không kìm được, hỏi: "Không phải nói tắm xong rồi là gặp được chủ nhân ở đây sao? Sao còn nghỉ ngơi nữa?"

Thiếu nữ thấy Tuân Chu không hiểu thì lập tức cười giải thích: "Công tử vừa tắm gọi xong, bây giờ còn đang sửa soạn."

"... Sửa soạn?" Tuân Chu ngẩn người, "Công tử? Không phải tiểu thư đấy chứ?"

Mấy thiếu nữ thấy phản ứng thú vị của Tuân Chu thì che miệng cười.

Yến Hạ sống cùng cha lớn từ nhỏ tới lớn nên cũng không ngạc nhiên cho lắm, nàng hỏi: "Khi nào chúng ta mới được gặp công tử?"

Mấy thiếu nữ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng thiếu nữ đầu tiên Yến Hạ các nàng gặp lên tiếng đáp: "Sửa soạn trước khi gặp khách là thói quen của công tử, còn việc sửa soạn bao lâu phải xem thân phận của khách nhân, nếu là khách bình thường thì một canh giờ là xong, nếu là khách quý... phải tận hai ba canh giờ."

Tuân Chu kinh ngạc đến chẳng còn bực bội nữa, hỏi: "Vậy ta là khách gì?"

"Khách bình thường." Thiếu nữ nói với Tuân Chu như thế, sau đó quay đầu nói với Tô Khuynh và Yến Hạ, "Nhưng hai vị đây là khách quan trọng nhất."

Tuân Chu: "..."

- Hết chương 24 -

Lảm nhảm:

Tuân Chu kiểu: phân biệt đối xử à???

Nếu bà Hạnh không drop giữa chừng thì giờ Phó Nhiên là nam 9 Thu Sát rồi. Phần đầu bộ đó còn được gặp lại Hắc Y cơ. Ta nói nói tiếc ơi là tiếc...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.