Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 412: Khởi đầu



Lưu Nhất Thanh tĩnh lặng ngồi an nhàn trong phòng đọc sách.  Bỗng dưng có rất nhiều người từ bên ngoài xông thẳng vào phòng của hắn.  Dẫn đầu chính là một thiên tướng của tiên tộc.

Lưu Nhất Thanh không hề tỏ ra một chút bất ngờ, mà hắn thoạt giống như đang chờ đợi hơn.

“Nửa đêm nửa hôm, các ngươi tự ý xông vào thư phòng của ta, làm gián đoạn thời gian bổn tiên quân đọc sách.  Đây là tội gì?” Đối mắt ấy vẫn không rời khỏi cuốn sách trên tay.

Cuốn sách mà hắn đọc có tựa đề là: Tu Tiên Kỳ Nhân Nghịch Thiên, là cuốn sách mà Tinh Vũ dày công viết ra, yêu cầu hắn đọc thử xem văn phong thế nào.  Lưu Nhất Thanh phải tấm tắc khen rằng, luận văn của Tinh Vũ không chút nào tệ, có điều hơi quá phô trương a.

Tiên tướng kia nhìn thấy Lưu Nhất Thanh vẫn bình thản tựa hồ như hỗn loạn trước mắt hắn chẳng là cái gì.  Tiên tướng tức giận, hướng mũi đao về phía Lưu Nhất Thanh mắng: “Vô sỉ tột cùng!  Ngươi tốt xấu gì cũng là người của tiên tộc bọn ta, vậy mà lại đem mật tin của bọn ta bán cho thái tử điện hạ.  Ngươi có phải là chán sống hay không?  Ngươi có ý đồ gì?”

Lưu Nhất Thanh điềm nhiên chống cằm, đến cái nhìn cũng lười đưa đến nhìn tiên tướng kia, nói: “Bí mật của các ngươi là cái gì?  Chẳng có chút gì thú vị cả, bổn tiên quân ta chẳng thèm đếm xỉa đến mấy chuyện tầm phào xung quanh.  Bình thường các ngươi đã không cho bổn tiên quân ra ngoài thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả giờ giới nghiêm của bổn tiên quân, các ngươi cũng muốn phá sao?”

Tiên tướng kia còn chẳng thèm để Lưu Nhất Thanh vào mắt, đã quát lớn: “Lục soát kỹ tất cả mọi ngóc ngách nơi này cho ta!”

Binh lính khắp nơi từ đâu tràn vào phòng, túa ra xung quanh tìm kiếm tên thích khách nửa đêm nửa hôm đã trốn ở trong phòng Lưu Nhất Thanh.  Ngoại trừ một ảnh vệ bị câm đã được bố trí từ trước và Lưu Nhất Thanh ở trong phòng ta, căn phòng trống không chẳng còn lại người nào.

Lục soát đã đời, căn phòng của Lưu Nhất Thanh đã lộn xộn đến khó coi.  Không tìm được người, kẻ kia liền hất hàm bảo đám binh lính rút lui, để lại cho hắn một mớ hỗn độn.

“Ôi chà!  Hóa ra đây là cách mà các ngươi đối xử với đại thiếu gia tôn kính nhất của Tiên tộc sao?”Hắn mỉm cười.

Tiên tướng nghiến răng, hừ lạnh và coi thường: “Ngươi chẳng qua chỉ là một thiếu gia bù nhìn, lại ở đây huênh hoang khoác lác?”

Hắn mỉm cười: “Cho dù bổn tiên quân là bù nhìn đi chăng nữa, thì sau lưng bổn tiên quân vẫn còn có Lạc Hy Thượng thần và Kim Hồ Cửu Vĩ đất Thanh Khâu.  Dám hỏi, các ngươi đắc tội ta rồi, về sau gánh nổi không?”

Tiên tướng kia cãi không lại lý lẽ này của Lưu Nhất Thanh, lại càng sợ hơn ánh mắt đầy sự đe dọa của hắn.  Hắn đã đồng ý quay lại tiên tộc, đồng ý an phận ở tại hậu viện này.  Điều này tuy có hơi bất hợp lý.  Bởi kẻ tàn độc như Lưu Nhất Thanh lại có thể bình phàm mà đợi ở tiên tộc này mãi như vậy hay sao?

Tiên tướng không phải là kẻ biết nói lý lẽ.  Cho nên chỉ bị Lưu Nhất Thanh nói vài câu đã cứng miệng rồi.  Gã ta tức giận bỏ ra ngoài thì đột nhiên, một làn nước mỏng như sợi chỉ từ đâu xuất hiện, rồi đột ngột cứng như sắt thép, siết chết một tên lính tiên tộc đi cuối hàng, khiến tứ chi hắn mỗi thứ một nơi, chết ngay tại chỗ.

Tiên tướng kia cảm thấy lạnh tóc gáy.  Lưu Nhất Thanh thu lại thủ pháp, hắn mỉm cười, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi: “Các ngươi làm phiền ta nửa đêm, không có bằng chứng lại hùng hổ muốn đến bắt người như vậy, lại chẳng bắt được ai.  Đã bất kính với ta thì cũng đành thôi đi.  Bây giờ làm loạn chỗ của ta xong lại muốn bỏ đi sao?”

Tiên tướng kia nhìn sát khí của Lưu Nhất Thanh mà lạnh tóc gáy.  Từng nhìn thấy Lưu Nhất Thanh một mình trên chiến trường, xông vào giữa đại quân của Tà Thần năm xưa như thế nào, từng nhìn thấy Lưu Nhất Thanh đánh chết một đại ác ma đáng sợ ra sao, từng nhìn thấy Lưu Nhất Thanh hai tay dính đầy máu tươi, gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, không chút nhân nhượng với kẻ thù của mình một chút nào.  Bọn chúng bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

“Ngươi dám sai khiến chúng ta?”

Hắn cười: “Bổn thiếu gia đường đường là đại thiếu gia lưu lạc bên ngoài của Huân gia, được đích thân chủ  nhân của lão kiệu tám người khiêng từ bên ngoài rước về, đại tiếc ra mắt mừng lễ chín ngày chín đêm.  Ngươi nói xem, bổn thiếu gia là bù nhìn, hay là nhị thiếu gia của các vị mới là bù nhìn?”

Dùng lời nói để công kích là một trong những đức tính “tốt đẹp” mà Lưu Nhất Thanh được học từ chính sư mẫu của mình.

Tiên tướng kia bị lời lẽ này của Lưu Nhất Thanh chọc cho tức chết, nhưng gã ta không dám hó hé một lời nào.

Khóe môi Lưu Nhất Thanh khẽ nhếch lên, nói rằng: “Nếu các ngươi đã coi thường bổn tiên quân đến mức này.  Vậy thì bổn tiên quân đành đến chỗ thái tử điện hạ đánh cờ vậy.”

Hắn vừa đứng dậy định bước đi thì đột nhiên từ bên ngoài, đích mẫu hắn đã tới.  Bà ta vừa xuất hiện đã nở nụ cười đon đả, dỗ dành mà nắm lấy tay hắn: “Con à, việc gì phải nóng vội như vậy?  Thái tử điện hạ dù sao cũng bận trăm công nghìn việc, vì sao con phải chạy đến chỗ người ta làm phiền chứ?”

Lưu Nhất Thanh nhìn bà ta, mỉm cười hỏi: “Vậy thì theo mẫu thân, ta phải làm thế nào?”

Huân phu nhân đon đả: “Vậy thì con đến cung của ta lưu lại một lúc, đợi đến khi nào chỗ này được dọn dẹp xong hẵng quay lại.”

Lưu Nhất Thanh mỉm cười, hắn nói: “Không vội, dù sao đêm nay cũng thật gió mát trăng thanh, con muốn ra sân thưởng trà.”

Hắn rụt tay về, rồi quay lại nhìn ám vệ đằng sau, chỉ hắn và nói: “Ngươi, đi cùng bổn công tử đi.”

Ám vệ không nói lời nào, liền gật đầu đồng ý và im lặng đi theo, nghe lệnh hệt như một con rối vô hồn.

Ánh mắt của Huân Thanh Phong có vạn lần muốn hỏi vị biểu ca tài trí vẹn toàn này của hắn rằng, sao Lưu Nhất Thanh có thể nghĩ ra cách này?  Nhưng trên thực tế, cả hai lại chẳng nói được với nhau câu nào.

Chỉ biết khi hắn đi cùng Lưu Nhất Thanh ra khỏi cửa, trong đầu hắn mới vang lên một câu nói như thế này: “Chuyện này đợi khi nào đệ gặp thái tử điện hạ thì sẽ được huynh ấy nói rõ ràng.  Ở đây dù là ta hay đệ, không tiện.”

Và cả hai đi ra vườn, bỏ mặc đằng sau là một mớ hỗn loạn.

….

“Muội đã lấy được chưa?” An Nhiên đáp từ trên trời xuống đất, gương mặt xinh đẹp hãy còn dính một chút nhọ nồi.

Quân Cửu mỉm cười lắc cái cuốn trục và chiếc hộp bằng sắt có khóa minh châu trong tay, nói: “Đồ đều ở đây.”

An Nhiên cầm lấy hai món đồ quan trọng ấy, cười: “Đa tạ thập nhất giúp đỡ nhé.  Sau này ta và đại ca sẽ đáp lễ sau.”

Quân Cửu cười hào sảng, nàng nói: “Chúng ta là người nhà.  Đại ca, lục tỷ đã nhờ vả, thân là tiểu muội, ta cũng nên góp một phần công trạng của mình vào chứ.”

An Nhiên mỉm cười, xoa đầu nàng ấy: “Không uổng công năm đó sư phụ đem hết khinh công cả đời người ra dạy muội.  Cộng thêm ám ảnh căn thiên phú, đúng là chỗ tốt để thó đồ.”

“Tỷ này!” Quân Cửu gào lên: “Muội đường đường là một tiên quân, đồng thời hiện tại chính là một trong bảy vị điện hạ tranh ngôi vị thiên vương đấy nhé!  Đâu phải là nhóc choai choai như cái thời đi theo sư phụ đi thó đồ địa chủ đâu?!”

An Nhiên nói: “Biết rồi, biết rồi.  Mau về nhà đi.  Kẻo vị Minh Vương kia không thấy muội đâu lại cho rằng muội lén đến chỗ sư phụ ăn dầm nằm dề đó.”

Quân Cửu dẫu mỏ: “Xùy, biết vậy năm xưa không nghe lời tổ sư mẫu xúi dại, cố gắng hoàn thành hết tất cả những thử thách sinh tử.  Nếu không bây giờ ta sẽ giống như Bát ca, Cửu Ca, Thập ca rồi.  Ăn dầm nằm dề ở chỗ sư phụ chẳng phải còn sướng hơn đến cái nơi ma không ra ma, quỷ không phải quỷ kia chịu dày vò sao?”

Nhưng rồi đứa nhỏ ấy cũng ngoắt mông mà đi mất, hướng nàng bay đi chính là Vạn Tộc Thành.

An Nhiên nhìn vật chứng trong tay, cười lạnh lẽo: “Hại trưởng tỷ của ta.  Tiên tộc, các ngươi chờ ngày mà diệt vong đi.”

Thân ảnh nàng hóa thành hư vô, biến vào không trung, mang theo bằng chứng quan trọng nhất có thể hủy diệt cả một đại gia tộc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.